Tu La Võ Thần

Chương 4780: Muốn hắn thảm hại hơn

"Chương 4780: Muốn hắn t·h·ả·m h·ạ·i hơn
"Biết là ta rồi thì liệu hồn mà chuẩn bị nhận lấy c·ái c·hết đi." Ánh mắt Sở Phong băng lãnh, đó là một loại ánh mắt tất lấy m·ạ·n·g nó.
"Ha ha ha ha..."
"Sở Phong, ngươi thật sự là thủ đoạn cao cường a, vậy mà dùng loại thủ đoạn này, để ta nói ra chuyện h·ã·m h·ạ·i Tống Hỉ."
"Chỉ là đáng tiếc, ngươi ngàn tính vạn tính, lại là đ·á·n·h giá cao bản thân."
"Chỉ bằng ngươi, biết rõ chân tướng thì có thể làm gì?"
Bá!
Nói xong, Nam Cung Vũ Lưu xòe bàn tay ra với thế ưng t·r·ảo, nhắm thẳng yết hầu Sở Phong mà chộp tới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, bởi vì tu vi của hắn không chỉ dừng lại ở cửu phẩm Chí Tôn, lúc này quanh thân tán p·h·át khí diễm màu xanh, trong lúc mơ hồ có hư ảnh sư tử màu xanh bao phủ lấy hắn.
Đó là t·h·i·ê·n Tứ Thần Lực!
Chí Tôn cảnh cùng Võ Tôn cảnh là cách nhau một trời một vực.
Dù cho Chí Tôn cảnh có thể tăng cao tu vi bằng thủ đoạn, nhưng đến cảnh giới cửu phẩm Chí Tôn này cũng vô phương đột phá giới hạn của Võ Tôn.
Mặc dù không thể đạt tới Võ Tôn, nhưng lại có thể tăng lên rất nhiều chiến lực.
Nam Cung Vũ Lưu biết Sở Phong nắm giữ rất nhiều thủ đoạn, tuy chỉ là thất phẩm Chí Tôn, nhưng có thể đem tu vi tăng lên đến mức cửu phẩm Chí Tôn.
Hắn vì muốn một kích chế địch, từ ban đầu đã phóng xuất t·h·i·ê·n Tứ Thần Lực, để chắc chắn hắn có thể dễ dàng chế phục Sở Phong.
Quả nhiên, ngay lúc Nam Cung Vũ Lưu ra tay, trên trán Sở Phong liền xuất hiện lôi văn.
Không chỉ vậy, lôi đình áo giáp cũng nổi lên.
"Hừ."
Nhưng khi thấy tình hình này, Nam Cung Vũ Lưu lại đắc ý cười một tiếng.
Hắn đã sớm liệu được hết thảy, nhưng điều đó vô ích.
Mặc dù tu vi ngang với cửu phẩm Chí Tôn, nhưng khi hắn t·h·i triển lực lượng t·h·i·ê·n Tứ Thần Lực, chiến lực của hắn trên thực tế đã vượt khỏi cửu phẩm Chí Tôn.
Hắn tự tin, một kích này Sở Phong không thể tránh khỏi.
Ba!
Nhưng khi bàn tay hắn đến gần yết hầu Sở Phong, Sở Phong lại giơ tay vồ lấy, trực tiếp khóa chặt tay hắn.
Đòn tấn công mà hắn tự nhận là nhanh như chớp lại bị Sở Phong dễ dàng bắt lấy.
"Ngươi..."
Nam Cung Vũ Lưu lộ vẻ kinh hãi.
Ngay lúc Sở Phong ra tay, hắn mới phát hiện.
Tu vi Sở Phong đã không còn là thất phẩm Chí Tôn, mà là cửu phẩm Chí Tôn.
Ở cảnh giới cửu phẩm Chí Tôn, lại liên tục sử dụng lôi văn và lực lượng lôi đình áo giáp, Nam Cung Vũ Lưu lúc này căn bản không phải là đối thủ của Sở Phong.
Thấy tình thế không ổn, Nam Cung Vũ Lưu muốn thi triển thủ đoạn khác để tăng cường chiến lực của mình.
Răng rắc —
Nhưng Sở Phong không cho hắn cơ hội thở dốc, chỉ thấy bàn tay hắn dùng sức, liền bóp nát cổ tay Nam Cung Vũ Lưu.
Ngay sau đó, một tay khác của Sở Phong như lưỡi đ·a·o, liên tục đ·â·m vào thân thể Nam Cung Vũ Lưu.
Phốc phốc phốc!
Bàn tay Sở Phong còn sắc bén hơn binh khí, m·á·u tươi văng khắp nơi, thân thể Nam Cung Vũ Lưu bị Sở Phong đ·â·m thành một cái sàng.
Cảnh tượng kia cực kỳ k·i·n·h· d·ị, lại càng khiến Lý Kiều Kiều bên cạnh sợ hãi mà th·é·t lên liên tục.
Ở Ngọa Long Võ Tông lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người dám đối xử với Nam Cung Vũ Lưu như thế.
"Sở Phong, đừng g·iết ta, đừng g·iết ta."
"Ngươi mà g·iết ta, bà nội ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Nam Cung Vũ Lưu thấy đại thế đã mất, đành phải mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng Sở Phong lại là vung tay liên tiếp đ·â·m tới, lần này là đ·â·m vào đầu Nam Cung Vũ Lưu.
Sở Phong không đ·â·m xuyên đầu Nam Cung Vũ Lưu, nhưng lực lượng cường đại khiến Nam Cung Vũ Lưu rơi vào hôn mê.
Sau đó, Sở Phong chỉ liếc nhìn Lý Kiều Kiều, uy áp tàn phá bừa bãi, khiến Lý Kiều Kiều cũng hôn mê...
Nam Cung Vũ Lưu bị đau đớn trên người đánh thức, phát hiện khi hắn tỉnh dậy vẫn đang ở trong phủ đệ của mình.
Về phần Lý Kiều Kiều, thì đang run rẩy ngồi bên cạnh Nam Cung Vũ Lưu.
Còn Sở Phong, vẫn ở đó, ngồi trên ghế chủ vị của phủ đệ.
Nam Cung Vũ Lưu không hiểu tại sao Sở Phong lại đ·á·n·h ngất hắn.
Nhưng hắn vô cùng sợ hãi.
Bà nội của hắn hôm nay không ở trong phủ, nếu muốn giữ được m·ạ·n·g sống hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Sở Phong, đừng, đừng g·iết ta."
"Ngươi cho ta một cơ hội, ta cam đoan sẽ không tiếp tục đối địch với ngươi nữa."
Nam Cung Vũ Lưu khóc lóc cầu xin.
"Vậy ngươi nói, tại sao ngươi muốn h·ã·m h·ạ·i Tống Hỉ?" Sở Phong hỏi.
"Là do ta bị ma quỷ ám ảnh, ta thấy Tống Hỉ kia thân cận với ngươi, nên không muốn để hắn sống yên ổn, cho nên mới sai Lý Kiều Kiều đi h·ã·m h·ạ·i nàng." Nam Cung Vũ Lưu nói.
"Lý Kiều Kiều, ngươi kể lại đầu đuôi sự việc ngày hôm đó cho ta nghe." Sở Phong nhìn Lý Kiều Kiều.
Lý Kiều Kiều đã bị Sở Phong dọa cho mất vía, đâu còn dám nửa điểm do dự, vội vàng thuật lại sự việc một cách rõ ràng.
"Nam Cung Vũ Lưu, lời Lý Kiều Kiều nói đều là thật?" Sở Phong nhìn Nam Cung Vũ Lưu.
"Đều là thật, tất cả đều là thật, Sở Phong sư đệ, là ta bị ma quỷ ám ảnh, là ta không phải người, ta không nên ghen ghét ngươi mới phải."
"Nhưng mà Tống Hỉ sư đệ chẳng phải vẫn còn sống sao, ta có thể tìm cách cứu hắn, ta có thể chữa lành vết thương cho hắn."
"Ngươi cho ta một cơ hội đi." Nam Cung Vũ Lưu nói.
Nhưng đối với lời nói của hắn, Sở Phong căn bản không để ý tới mà đứng dậy, mắt nhìn về phía trước.
"Chủ sự đại nhân, các vị trưởng lão, các vị đồng môn, lời nói của Nam Cung Vũ Lưu và Lý Kiều Kiều, mọi người đều đã nghe rồi."
"Bây giờ thì biết Tống Hỉ bị oan uổng rồi chứ?"
Lời vừa nói ra, Nam Cung Vũ Lưu và Lý Kiều Kiều vội vàng nhìn về phía mà Sở Phong mong chờ, lại phát hiện nơi đó rõ ràng không có ai.
Ngay lúc bọn họ kinh ngạc, cả tòa cung điện bắt đầu rung chuyển.
Rất nhanh, mọi thứ trong phủ đệ hóa thành sương mù rồi tan đi.
Ngay sau đó, Nam Cung Vũ Lưu trợn tròn mắt.
Hắn phát hiện, lúc này bọn họ căn bản không phải ở trong phủ đệ của mình.
Mà là trên một quảng trường trung lập, xung quanh quảng trường lại tụ tập rất nhiều trưởng lão và đệ t·ử, trong đó người của Bắc Huyền Viện ở đây nhiều nhất.
"Sở Phong, ngươi hèn hạ." Nam Cung Vũ Lưu tức giận mắng Sở Phong.
Hắn biết mình bị lừa rồi, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao vừa nãy Sở Phong không trực tiếp g·iết hắn, mà là đ·á·n·h ngất hắn.
Sở Phong chắc chắn đã thừa lúc đ·á·n·h ngất hắn mà đưa đến đây, sau đó thừa lúc hắn thân tàn ma dại mà bố trí kết giới trận pháp, ngụy trang thành cảnh ở trong phủ đệ hắn.
Vì vậy, hắn mới mất hết cảnh giác, toàn bộ những tội lỗi của mình đã bị nói ra trước mặt mọi người.
"Sở Phong hắn, vậy mà thật sự giúp Tống Hỉ rửa sạch oan khuất." Thấy cảnh này, các trưởng lão và đệ t·ử có mặt đều đầy vẻ bội phục.
Nhất là chủ sự Bắc Huyền Viện và tất cả trưởng lão của Bắc Huyền Viện.
Sở Phong truyền tin cho họ đến đây.
Khi đến nơi, họ phát hiện tay Sở Phong dính m·á·u, đồng thời đang bố trí một kết giới trận pháp.
Mà vì trên người Sở Phong có m·á·u, cộng thêm nơi này vốn là khu vực trung lập, bình thường cũng hay tụ tập trưởng lão và đệ t·ử bốn viện.
Cho nên những người nghe ngóng đến đây càng tụ tập càng nhiều.
Nhưng Sở Phong không hề kéo dài, khi chủ sự Bắc Huyền Viện đến nơi thì nói với chủ sự Bắc Huyền Viện rằng hắn phải trả lại trong sạch cho Tống Hỉ, mong mọi người ở đây làm chứng.
Sau đó Sở Phong liền bố trí một tòa huyễn tượng trận pháp.
Lúc đầu mọi người còn không hiểu, không rõ tại sao Sở Phong lại muốn bố trí huyễn tượng trận pháp như vậy.
Bởi vì huyễn tượng trận pháp kia có hình tròn, những người bên trong trận mới bị mê hoặc bởi trận pháp, còn ở ngoài trận thì chỉ thấy một kết giới hình cầu trong suốt.
Sở Phong nói chuyện hay nhất cử nhất động, ở bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng, cũng nghe được rành mạch.
Đang lúc mọi người không hiểu chuyện gì thì Sở Phong lôi Nam Cung Vũ Lưu và Lý Kiều Kiều từ trong túi càn khôn ra, trước hắn đánh thức Lý Kiều Kiều, sau đó đánh thức Nam Cung Vũ Lưu.
Tiếp theo, liền diễn ra một màn vừa rồi.
Sở Phong chỉ thuận miệng hỏi một câu, Nam Cung Vũ Lưu và Lý Kiều Kiều đã toàn bộ khai ra hết.
Mọi người đều biết, Nam Cung Vũ Lưu và Lý Kiều Kiều đã bị lừa rồi, không hề hay biết vừa rồi bọn họ nói gì, lại bị mọi người ở đây chứng kiến.
Nhưng bọn họ hiện tại nhận ra chân tướng thì đã quá muộn.
"Tống Hỉ bị oan uổng, phiền chư vị vì Tống Hỉ làm chứng, trả lại cho hắn sự trong sạch."
Sở Phong vừa nói vừa đứng dậy, còn cúi đầu thi lễ với chủ sự Bắc Huyền Viện và mọi người.
Chủ sự Bắc Huyền Viện gật đầu lia lịa.
Hắn đã làm sai quá nhiều, chuyện đến bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nếu hắn còn không đứng ra, vì đệ t·ử của mình lên tiếng, vậy thì hắn thực sự hổ thẹn với chức vụ chủ sự Bắc Huyền.
Bá!
Ngay sau một khắc, một màn kinh người phát sinh.
Chỉ thấy Sở Phong đưa tay một chưởng, trực tiếp đ·ậ·p vào đầu Nam Cung Vũ Lưu.
"Sở Phong, ngươi!!!"
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả chủ sự Bắc Huyền Viện cũng không kịp phản ứng.
Đến khi họ kịp phản ứng lại thì đã muộn, đầu Nam Cung Vũ Lưu đã bị Sở Phong đ·ậ·p nát bét, c·h·ế·t không thể c·h·ế·t thêm được nữa.
"Sở Phong, ngươi hồ đồ rồi!!!"
Thấy Sở Phong một chưởng đánh c·h·ế·t Nam Cung Vũ Lưu, cả người chủ sự Bắc Huyền Viện luống cuống.
Nhưng Sở Phong lại bình thản, vừa chỉ vào t·à·n t·h·i của Nam Cung Vũ Lưu, vừa đảo mắt nhìn mọi người ở đây.
"Ta là Sở Phong, sau khi tiến vào Ngọa Long Võ Tông chưa từng chủ động trêu chọc thị phi, nhưng lại nhiều lần bị hãm hại, gây khó dễ."
"Đối diện với việc gây khó dễ vô duyên vô cớ, ta là Sở Phong, nể tình đồng môn, cũng có thể nhẫn nhịn, không muốn truy cứu."
"Nhưng luôn có người đến c·h·ế·t vẫn không thay đổi, nhất định muốn ta Sở Phong vào chỗ c·h·ế·t."
"Ta khuyên chư vị một câu, đừng coi t·h·i·ệ·n tâm của ta là yếu lòng."
"Nếu còn có kẻ mặt dày mày dạn, nhất quyết muốn đối đầu với ta Sở Phong, nhất quyết muốn lấy m·ạ·n·g của ta."
"Ta cam đoan, vô luận là ai, ta đều muốn hắn còn t·h·ả·m h·ạ·i hơn cả Nam Cung Vũ Lưu."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận