Tu La Võ Thần

Chương 2237: Hèn hạ vô sỉ

"Sở Phong thí chủ, dù sao cũng chỉ là luận bàn, coi như hắn có gì không đúng, nhưng ngươi cũng không cần học theo hắn, vẫn là nên dừng lại thôi." Đúng lúc này, ngược lại là túi đại sư lên tiếng. Túi đại sư, dù sao cũng là người xuất gia, dù là Kết Giới Tứ Hoàng lão đại, lúc trước đối xử với ông rất quá đáng, nhưng lòng từ bi của ông không hề oán hận, ngược lại còn đứng ra cầu xin giúp. Túi đại sư là người không tệ, ông đã mở lời, Sở Phong tự nhiên muốn nể mặt. Khi Sở Phong dừng tay thì Kết Giới Tứ Hoàng lão đại đã sớm ngất đi, không chỉ ngất đi mà bộ dạng kia còn có chút thảm hại. Mặc dù hắn có kết giới áo giáp bảo vệ, nhưng vẫn bị Sở Phong đục cho lỗ chỗ máu me đầy mặt, thậm chí toàn thân trên dưới thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh răng rắc. Đó là tiếng xương nứt, Sở Phong đã làm nát toàn bộ xương cốt của hắn, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vết thương này tuyệt đối là nặng nhất trong trận so đấu này. "Đáng c·hết, chỉ là luận bàn thôi mà ngươi lại đ·á·n·h đại ca ta ra nông nỗi này, Sở Phong, chúng ta không để yên cho ngươi." Ba huynh đệ kia giờ phút này nghiến răng nghiến lợi. "Các ngươi nói gì vậy, ta chỉ là làm theo quy củ thôi, dù sao đại ca của ngươi còn chưa m·ấ·t đi sức chiến đấu thì ta làm sao truyền tống ra ngoài được." "Ngươi nhìn xem, trận truyền tống không hề khởi động, chứng tỏ là hắn vẫn còn chiến lực." Sở Phong nhún vai, hùng hồn đầy lý lẽ nói. "Còn không m·ấ·t đi chiến lực? Ngươi mà đ·á·n·h thêm hồi nữa thì hắn c·h·ế·t rồi." Ba huynh đệ hung dữ nói. "Thật sao? Vậy sao ta vẫn chưa bị truyền tống ra ngoài?" Sở Phong hỏi. "Ngươi? ! ! !" Ba huynh đệ cứng họng, chỉ cảm thấy tức giận đến nỗi tim gan phèo phổi muốn nổ tung. "Đúng đó, chúng ta đều m·ấ·t đi chiến lực rồi, vì sao Sở Phong còn chưa bị truyền tống ra ngoài?" Lúc này những người khác cũng bừng tỉnh ngộ ra, theo lý mà nói, nếu những người khác có mặt đều đã m·ấ·t đi chiến lực thì Sở Phong đáng lẽ phải bị truyền tống ra ngoài rồi. Sở Phong mà sớm bị truyền tống ra ngoài thì Kết Giới Tứ Hoàng lão đại cũng không cần phải chịu đau đớn như vậy, nhưng tại sao Sở Phong vẫn chưa bị truyền tống ra ngoài? "Khụ khụ, cũng không sai biệt lắm, nếu không mấy tên tiểu tử kia sẽ nói ngươi không được c·ô·ng bằng." Trên đỉnh mây trắng, Áo Vải Lão Tăng cười tủm tỉm nói với Kim Hạc Chân Tiên. "Ngươi cái đồ già độc địa, rõ ràng là ngươi muốn ta kh·ố·n·g chế trận p·h·áp, để Sở Phong dạy dỗ tên kia một trận, giờ lại quay ra trách ta." Kim Hạc khinh bỉ liếc Áo Vải Lão Tăng một cái, sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng, Sở Phong lập tức bị kết giới chi lực vây quanh, biến m·ấ·t trong trận p·h·áp, và khi Sở Phong tái xuất hiện thì đã đứng cùng chỗ với ba huynh đệ kia. "Sở Phong, ngươi được lắm, nhưng hôm nay ngươi sẽ phải gánh hậu quả." Ba huynh đệ hung dữ truyền âm cho Sở Phong. Nhưng đối với sự uy hiếp của ba huynh đệ, Sở Phong chỉ hừ nhẹ một tiếng, kh·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g t·r·ả lời: "Ta tùy thời tiếp chiêu." "Vào trận đi." Đúng lúc này, giọng nói mang theo uy áp của Kim Hạc Chân Tiên từ phía chân trời truyền đến. Thấy vậy, Sở Phong và ba huynh đệ Kết Giới Tứ Hoàng đều không dám lơ là, mà đều lần lượt bước vào trận truyền tống ngộ đạo. Sau khi bốn người vào trận thì cái trận p·h·áp to lớn kia, con quái vật khổng lồ hùng vĩ kia liền bắt đầu biến hóa. Cùng lúc đó, từng trận kết giới chi lực cấp bậc Tiên Long Văn kỳ dị như thác nước trào lên trong đại trận, không ngừng đ·á·n·h thẳng vào bốn người Sở Phong trong trận. Vừa nhìn đã hiểu ngay, trận kết giới ngộ đạo này đã bắt đầu vận hành. Giờ phút này, Sở Phong vội vàng nhắm hai mắt, dụng tâm cảm ngộ, hắn thấy cỗ kết giới chi lực này thật quá mức dồi dào, hơn nữa trong đó thực sự ẩn chứa áo nghĩa của kết giới chi thuật. Chỉ cần cho hắn thời gian nhất định thì chắc chắn có thể cảm ngộ từ đó, mở ra triệt để cánh cửa không gian giới linh. Mà chỉ cần có thể liên thông được kết giới chi lực cấp Tiên thì với kết giới chi thuật hắn nắm giữ, chắc chắn sẽ có thể trở thành một Giới Linh Sư chân chính mặc Tiên bào. Nhưng mà, khi Sở Phong dụng tâm cảm ngộ, ba huynh đệ Kết Giới Tứ Hoàng lại nhìn nhau một cái rồi khóe miệng nhếch lên cười nhạt. Bá bá bá. Bỗng nhiên ở giữa, ba người vậy mà bắt đầu bố trí trận p·h·áp, và khi ba người hai tay hợp lại thì một tầng trận p·h·áp đặc thù liền bao phủ lấy Sở Phong. Sau khi bị trận p·h·áp bao phủ thì những kết giới chi lực cấp Tiên đang hướng về Sở Phong lại bị cản lại, bắt đầu không ngừng tuôn về phía ba huynh đệ. "Các ngươi làm cái gì vậy?" Lúc này, Sở Phong đột ngột mở hai mắt ra. "Làm gì sao? Nơi này mặc dù dung nạp được bốn người nhưng kết giới chi lực trong trận này dù sao cũng có hạn." "Ba huynh đệ chúng ta đều muốn trở thành Tiên bào Giới Linh Sư, chỉ chút kết giới chi lực này thì sợ là không đủ dùng, cho nên không thể cùng ngươi chia sẻ được." Kết Giới Tứ Hoàng lão nhị một mặt âm hiểm nói. "Hèn hạ, đơn giản là quá hèn hạ." Nghe những lời này, chớ đợi Sở Phong mở miệng, Tam Kiếm Chân Nhân đã không thể nhịn được mà lên tiếng trách cứ. "Hừ." Đối diện với những lời trách cứ của mọi người, Kết Giới Tứ Hoàng lão đại chỉ cười nhạt một tiếng. Giờ phút này hắn đã tỉnh lại, vết thương cũng đã hồi phục, oán hận ngập trời khi nhìn thấy ba huynh đệ của mình làm những chuyện kia với Sở Phong trong trận ngộ đạo, trong lòng cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Lại thầm cười lạnh: "Sở Phong, coi như kết giới chi lực của ngươi siêu phàm thì sao, có thể tiến vào trong đó rồi thì thế nào? Cũng chẳng phải bị ba tên em trai của ta đùa bỡn trong tay à." "Tự làm tự chịu, ngươi đúng là đáng đời mà." ..."Thật hèn hạ, Kim Hạc, hay là trực tiếp đá ba người bọn họ ra ngoài đi, đây không phải rõ ràng là đang làm trái quy tắc hay sao." Trên đỉnh mây trắng, Áo Vải Lão Tăng không nhịn được. "Ta cũng đâu có đưa ra quy tắc nói người trong trận kết giới ngộ đạo không được cản trở người khác, nên hiện tại không tiện tự mình đặt thêm luật, nếu không sẽ có vẻ như quá mức t·h·i·ê·n vị cho Sở Phong kia." "Hơn nữa, nếu mấy thủ đoạn nhỏ này mà Sở Phong còn không đối phó được, vậy sau khi rời khỏi đây, làm sao cậu ta đối phó nổi với sự t·r·ả t·h·ù điên c·uồ·n·g của bốn người kia?" "Dù sao, Sở Phong đã kết oán với bọn chúng rồi, dựa vào tính cách của bốn người kia thì tuyệt đối sẽ không để yên cho Sở Phong đâu, mà chuyện này...cũng là do bản thân Sở Phong tự gánh thôi." Kim Hạc Chân Tiên nói. "Đúng vậy, thế giới tu luyện vốn dĩ là như vậy, một lời không hợp là muốn động tay động chân, coi như là vì thế mà g·i·ế·t người thì đó cũng là chuyện thường." "Huống chi, Sở Phong lại làm cho bốn tên kia mất mặt ngay trước nhiều người như vậy." Áo Vải Lão Tăng cũng không thể phủ nhận mà khẽ gật đầu. "Các ngươi đây là muốn giở trò với ta?" Mắt Sở Phong lộ ra hàn quang, lạnh giọng hỏi. "Giở trò sao? Ngươi mù à, đây là quang minh chính đại đấy." Kết Giới Tứ Hoàng lão nhị châm biếm cười nói, trên mặt đều là vẻ đắc ý. Bởi vì cái trận p·h·áp ngăn cản này không những bản thân nó huyền diệu mà ba người bọn họ trong tay còn nắm giữ một kiện chí bảo, chí bảo này có thể nâng cao rất nhiều uy lực của trận p·h·áp kết giới. Cho nên hắn cho rằng, dù Sở Phong có khả năng nghịch t·h·i·ê·n cũng không có khả năng p·h·á vỡ được trận p·h·áp của bọn họ. Lần này, Sở Phong chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn trong tay ba anh em bọn họ. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận