Tu La Võ Thần

Chương 4474: Có thể thương ta nửa sợi tóc gáy?

"Nói vậy, ngươi cố ý đến gây rối?"
"Hay là nói, ngươi vốn dĩ muốn đến cướp đoạt con Linh thú này?"
Nhìn con Linh thú trong tay Sở Phong, ánh mắt Triệu Vũ Trác cũng trở nên không thiện.
"Ta không muốn nói nhảm với ngươi, thả nàng ra, ta sẽ cho ngươi con Linh thú này." Sở Phong nói.
"Ngươi thả Linh thú trước, chúng ta sẽ thả nàng." Triệu Vũ Trác nói.
"Đừng có mặc cả với ta."
"Thả người trước, rồi thả Linh thú." Sở Phong nói.
Lời vừa dứt, lòng bàn tay nắm chặt hơn, tiếng kêu thảm thiết của con Linh thú này càng thêm thê lương.
"Hỗn trướng."
"Ngươi cho rằng mình là cái thá gì?"
"Dám uy h·i·ế·p chúng ta?"
"Ta thấy ngươi chán sống rồi!!!" Thấy Sở Phong ngông cuồng như thế, Triệu Bá Thiên cuối cùng không nhịn được, chỉ vào Sở Phong gầm thét.
Ai ngờ, Sở Phong chẳng thèm để ý đến Triệu Bá Thiên, trên mặt không hề sợ hãi, mà con Linh thú trong tay lại càng rên rỉ bi thảm hơn.
"Ca, thả cô bé kia đi." Thấy tình hình này, Triệu Vũ Trác cũng nhíu mày, cuối cùng hắn thỏa hiệp.
Triệu Vũ Trác thỏa hiệp khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Ai hiểu rõ hắn đều biết, Triệu Vũ Trác là một người ngang ngược vô lý, cực kỳ bá đạo.
Từ trước đến nay, đều là hắn uy h·i·ế·p người khác, chưa từng thấy hắn bị ai uy h·i·ế·p mà còn thỏa hiệp như thế.
Nhưng chỉ có Triệu Vũ Trác rõ ràng, sở dĩ hắn muốn bắt con Linh thú này, là vì con Linh thú này, công chúa điện hạ của Cửu Hồn Thánh Tộc thích.
Chỉ cần lấy được niềm vui của công chúa điện hạ, cho dù phải chịu chút ấm ức, hắn cũng bằng lòng.
"Cút đi, con nhóc chết tiệt."
Thấy Triệu Vũ Trác đã lên tiếng, Triệu Bá Thiên tuy không muốn, nhưng vẫn thả Long Hiểu Hiểu ra.
Sau khi được tự do, Long Hiểu Hiểu không tìm Triệu Bá Thiên tính sổ, mà ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Sở Phong.
"Tiểu ân công, thật xin lỗi, ta..."
Long Hiểu Hiểu nhìn Sở Phong rồi cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Nàng vô cùng xin lỗi, bởi vì nàng biết tại sao mình bị bắt.
Giống như Sở Phong suy đoán.
Là nàng chủ quan, là do nàng không nghe lời Sở Phong.
Nếu nghe theo lời Sở Phong, rời đi ngay lập tức, sẽ không gặp phải Triệu Bá Thiên, vậy sẽ không bị bắt.
"Nói gì mà xin lỗi."
"Ngươi không sao chứ?"
"Có bị thương không?"
Sở Phong nhìn Long Hiểu Hiểu, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng không hề có trách cứ.
Cảm nhận được ánh mắt dịu dàng và lo lắng của Sở Phong, Long Hiểu Hiểu nhất thời không nhịn được, nước mắt rơi lã chã.
Nàng không nói gì, bởi vì nàng không dám nói, bây giờ chỉ cần mở miệng sẽ bật khóc, nàng không muốn để Sở Phong phát hiện mình khóc.
Cho nên nàng chỉ lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
"Không sao là tốt."
"Sau đó, cứ giao cho ta."
Sở Phong xoa đầu Long Hiểu Hiểu, dáng vẻ ấy vô cùng cưng chiều.
"Thì ra là người tình nhỏ của ngươi, khó trách dám ra mặt cứu cô ta." Triệu Bá Thiên cười lạnh nói.
"Đến lúc thực hiện lời hứa của ngươi rồi." Triệu Vũ Trác nhìn con Linh thú trong tay Sở Phong, thúc giục Sở Phong.
"Cho ngươi." Sở Phong vung tay, ném con Linh thú về phía Triệu Vũ Trác.
Đừng nhìn vừa nãy Sở Phong nắm m·ạ·n·g môn của Linh thú, trông như đang uy hiếp sinh mạng Linh thú.
Trên thực tế, đó cũng chỉ là ảo ảnh, là do Sở Phong dùng kết giới chi lực tạo ra.
Lúc này Linh thú sống động chạy nhảy lung tung, căn bản không bị thương chút nào.
Thấy Linh thú không sao, Triệu Vũ Trác hài lòng gật đầu, lúc này trên mặt hắn mới lộ vẻ giận dữ.
"Ca." Triệu Vũ Trác nhìn về phía Triệu Bá Thiên.
Oanh.
Một khắc sau, một đạo uy áp mạnh mẽ, phong tỏa cả một vùng trời.
Đồng thời, cũng phong tỏa đường lui của Sở Phong.
Đó chính là uy áp của Chí Tôn thất phẩm.
Là Triệu Bá Thiên!
Uy áp đó phóng ra không chỉ muốn phong tỏa không gian đơn giản như vậy.
Uy áp kia, như mãnh thú vô hình, tấn công Sở Phong.
Không hề nương tay, muốn lấy mạng của Sở Phong.
"Đó là?"
Chỉ là, ngay sau đó, đừng nói là những người khác, ngay cả Triệu Bá Thiên và Triệu Vũ Trác, khi nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt cũng thay đổi.
Bởi vì lúc này trên trán Sở Phong, không chỉ xuất hiện lôi văn Thần cấp, mà quanh người hắn còn hiện ra áo giáp lôi đình.
Tu vi của Sở Phong, tuy là Chí Tôn Ngũ phẩm.
Nhưng khi thi triển lôi văn Thần cấp và áo giáp lôi đình, hai loại thủ đoạn, tu vi của hắn cũng trong chớp mắt tăng từ Chí Tôn Ngũ phẩm lên đến cảnh giới Chí Tôn thất phẩm.
Đây là lý do vì sao hắn có thể ngăn cản được thế công uy áp của Triệu Bá Thiên.
Mà những người xung quanh chấn kinh cũng chính là vì điều này.
Lôi văn Thần cấp vốn đã cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng lôi văn Thần cấp chưa tính, lại còn có thể thi triển ra áo giáp lôi đình.
Lực lượng áo giáp lôi đình này, vốn dĩ không nên xuất hiện trên người tu võ giả ở cảnh giới này.
"Khó trách ngông cuồng như vậy, hóa ra cũng có chút bản lĩnh."
"Ngươi là người của Thiên tộc nào?" Triệu Vũ Trác hỏi Sở Phong.
"Ta đến từ đâu không liên quan đến các ngươi."
"Ta chỉ muốn khuyên các ngươi một câu, hôm nay tâm trạng ta không tốt."
"Đừng cản đường ta, nếu không cẩn thận tính mạng của các ngươi không giữ được." Sở Phong nói với hai anh em Triệu Vũ Trác và Triệu Bá Thiên.
"Tính mạng không giữ được?"
"Hôm nay, đúng là có người muốn tính mạng không giữ được."
"Bất quá không phải là ta, mà là hai con chó các ngươi."
Oanh Triệu Bá Thiên gầm thét, trên thân bùng phát ngọn lửa lam sắc.
Không chỉ như thế, cả trên hư không cũng xuất hiện dị tượng.
Ngọn lửa lam sắc cùng mây hòa vào nhau, che kín bầu trời.
Đó là lực lượng Thiên Tứ Thần Lực, khi lực lượng Thiên Tứ Thần Lực bùng phát, tu vi của Triệu Bá Thiên cũng tăng lên, từ Chí Tôn thất phẩm tăng lên tới cảnh giới Chí Tôn bát phẩm.
"Nhóc con, bây giờ ngươi muốn thế nào?"
"Muốn người phụ nữ của ngươi, lại đánh với ta một trận sao?"
Triệu Bá Thiên rất đắc ý nhìn Sở Phong.
Trước đây hắn đã giao thủ với Long Hiểu Hiểu, hắn biết thực lực của Long Hiểu Hiểu.
Tuy rằng hắn thắng Long Hiểu Hiểu, nhưng hắn cũng biết Long Hiểu Hiểu không thể coi thường.
Về phần Sở Phong, tuy cho thấy thủ đoạn kinh người.
Nhưng tu vi bản thân chỉ là Chí Tôn Ngũ phẩm, điều này cho hắn biết, chỉ cần hắn tu vi tăng lên đến cảnh giới Chí Tôn bát phẩm, Sở Phong căn bản không có cách nào đấu với hắn một trận.
Hiện tại đối thủ của hắn đã thay người, đổi lại là Long Hiểu Hiểu.
Nhưng hắn đã có thể thắng Long Hiểu Hiểu một lần, thì có thể thắng Long Hiểu Hiểu lần thứ hai.
Hắn, không hề sợ hãi chút nào.
Lại cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay.
"Đối thủ của ngươi là ta." Sở Phong nói.
"Tiểu ân công, đừng khinh thường, hắn nắm giữ thủ đoạn đặc thù." Long Hiểu Hiểu cũng dùng bí mật truyền âm, nói với Sở Phong.
"Không sao." Sở Phong nói với Long Hiểu Hiểu.
Vào lúc này, giọng Triệu Bá Thiên lại vang lên, trong lời nói toàn ý châm biếm.
"Ngươi muốn giao thủ với ta? Ngươi dựa vào cái gì?"
"Ngươi chỉ là một kẻ Chí Tôn Ngũ phẩm mà thôi."
"Dù hiện tại tu vi có tăng lên, ngươi cũng chỉ là Chí Tôn thất phẩm, ngươi lấy gì để đấu với ta?"
Thực tế, không chỉ Triệu Bá Thiên xem thường Sở Phong.
Những người không hiểu rõ về Sở Phong, cũng đều đang chất vấn Sở Phong.
Chí Tôn thất phẩm, thực sự không cách nào chống lại Chí Tôn bát phẩm, mọi người đều muốn biết, cái tên thanh niên không rõ lai lịch này, rốt cuộc lấy sức mạnh ở đâu.
Dám dựa vào tu vi Chí Tôn thất phẩm, khiêu chiến Triệu Bá Thiên đã đạt đến Chí Tôn bát phẩm.
Ai ngờ, đối mặt với sự nghi vấn của mọi người, Sở Phong lại cười lạnh.
"Ta dựa vào cái gì để giao thủ với ngươi?"
"Đừng nói ta xem thường ngươi, loại người như ngươi, ngay cả nửa sợi tóc gáy của ta cũng không làm tổn thương được." Sở Phong nói với Triệu Bá Thiên.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận