Tu La Võ Thần

Chương 2435: Chiến tộc cổ vực

"Đản Đản, ngươi không sao chứ?" Vô cùng khẩn trương, Sở Phong vội vàng lên tiếng gọi.
"Sở Phong, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ngươi thế nào?" Đúng lúc này, giọng của Nữ Vương đại nhân truyền đến, giọng nói cũng giống Sở Phong, đều đầy vẻ lo lắng và khẩn trương.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, tảng đá lớn treo trong lòng Sở Phong cuối cùng cũng hạ xuống. Giọng nói này vang lên, có nghĩa là Nữ Vương đại nhân ít nhất vẫn còn sống.
"Đản Đản, ta không sao, còn ngươi, ngươi thế nào?" Sở Phong lo lắng hỏi.
Nữ Vương đại nhân đối với hắn mà nói quá quan trọng, vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Nữ Vương đại nhân.
"Ta cũng không sao, xem ra, ngươi đã đoạt lại được nhục thân, vậy ta an tâm rồi." Nữ Vương đại nhân lúc này cũng rất vui mừng.
"Đản Đản, trước đó ý thức ta mơ hồ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, chúng ta bây giờ đang ở đâu?" Sở Phong hỏi.
Tuy rằng, nơi này hắn cũng không quen thuộc, nhưng hắn có thể khẳng định, nơi này chắc chắn không phải Khổng Thị thiên tộc, đồng thời khoảng cách Khổng Thị thiên tộc rất xa.
"Trước đó ta cùng ngươi liên lạc bị ngăn cách, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, ta cũng không biết... đây là nơi nào."
"Bất quá, có lẽ ngươi có thể hỏi người kia ở bên cạnh." Nữ Vương đại nhân nói.
Mà thật ra, không cần Nữ Vương đại nhân nói, Sở Phong cũng đã phát hiện, có một thiếu niên cách đó không xa, đang đi về phía Sở Phong.
Thiếu niên này, tầm mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại có tu vi Nhất phẩm Võ Đế. Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, lại có tu vi Võ Đế, đây là một chuyện kinh ngạc đến nhường nào. Dù sao lúc Sở Phong mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn yếu ớt, Võ Đế ư? Vậy đơn giản là truyền thuyết. Nhưng giờ phút này Sở Phong, cũng không có quá kinh ngạc, bởi vì nơi này là Bách Luyện phàm giới, là nơi Chân Tiên cường giả thống trị thiên hạ, cường giả Võ Tổ khắp nơi đều có. Võ Đế ư? Đơn giản không đáng nhắc tới.
Thiếu niên này mặc rất mộc mạc, thậm chí có chút rách rưới, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ tươi sáng. Lúc này trong tay hắn cầm một ấm nước, thấy Sở Phong liền vô cùng vui mừng, vội vàng tăng nhanh bước chân, nhanh chóng tới gần Sở Phong, nói:
"Vị đại ca kia, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ta còn tưởng ngươi không tỉnh lại nữa, nhanh, nhanh uống nước."
"Đây là nước ta lấy từ trong hồ, có hiệu quả chữa thương và nâng cao tinh thần."
Nói đến đây, thiếu niên mở ấm nước trong tay, đưa đến trước người Sở Phong, quả nhiên có một luồng khí lạnh lẽo từ trong bầu nước truyền đến.
Lúc này Sở Phong đã biết, phần lớn là mình hôn mê ở đây, được thiếu niên này phát hiện.
"Cảm ơn."
Mà hiện tại, Sở Phong cũng thực sự khát nước, cho nên trực tiếp nhận lấy ấm nước kia, uống từng ngụm.
Mà uống xong nước này, những cơn đau trên người Sở Phong quả nhiên đã dịu đi phần nào, không khỏi sinh lòng cảm kích, nói với thiếu niên:
"Huynh đệ, là ngươi phát hiện ta sao? Không quen không biết, mà ngươi lại quan tâm ta như vậy, cảm ơn."
"Ây da, khách khí gì chứ, tiện tay mà thôi." Thiếu niên cười ha ha, dáng vẻ vô tư, trái lại thấy được sự nhiệt tình trong lòng hắn.
"Huynh đệ, xin hỏi, nơi này là nơi nào?" Sở Phong hỏi.
"Nơi nào ư? Nơi này là rừng lá phong mà." Thiếu niên đáp.
"Rừng lá phong?"
Sở Phong quan sát xung quanh, liền phát hiện, nơi đây quả thực toàn là cây phong, chỉ là cây phong ở đây, cao hơn gấp mấy chục lần cây phong bình thường, lá phong cũng tươi tốt hơn. Nhìn thoáng qua, cảnh tượng ngược lại rất đẹp. Nhưng anh nghĩ một hồi, cũng chưa từng nghe đến nơi này, có vẻ như khu rừng này không lớn lắm, hẳn cũng không phải nơi nổi danh ở Bách Luyện phàm giới.
Nhưng chỉ cần nghĩ rằng, mình đã không bị Tà Thần kiếm cướp đoạt nhục thân, đó cũng là chuyện tốt rồi. Đồng thời, thân thể lúc này tuy đau nhức, nhưng vẫn có thể tự do hoạt động, có nghĩa là phản phệ của Tà Thần kiếm không nghiêm trọng, không khỏi có chút may mắn.
"Đó là?" Nhưng đột nhiên, sắc mặt Sở Phong thay đổi.
Hắn phát hiện ở bên hông thiếu niên có một tấm lệnh bài, mà trên tấm lệnh bài kia viết bốn chữ lớn: Viễn Cổ Chiến Tộc! ! !
Sở Phong ghi nhớ rất rõ, tại Bách Luyện phàm giới này, cách đây khoảng năm vạn năm, xuất hiện một nhân vật danh tiếng lẫy lừng. Người này tên là Chiến Hải Xuyên, tay cầm ngân thương, mặc giáp bạc, từ khi hắn xuất hiện, chưa từng bại trận, nhanh chóng trở thành người mạnh nhất Bách Luyện phàm giới. Nhưng Chiến Hải Xuyên thành danh không lâu thì biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại, rất ít người biết đến, chỉ có đời thứ hai cốc chủ Lạc Hà Cốc biết.
Chiến Hải Xuyên tìm đến đời thứ hai cốc chủ Lạc Hà Cốc, đồng thời kết bạn tri kỷ với hắn, truyền cho y công pháp võ kỹ, mới tạo nên sự huy hoàng của Lạc Hà Cốc ngày nay.
Về sau, Chiến Hải Xuyên qua đời, xây mộ địa trong cấm địa Lạc Hà Cốc, khi mộ địa Chiến Hải Xuyên biến mất, Sở Phong từng nhận lời nhờ của đương nhiệm cốc chủ Lạc Hà Cốc, tiến vào cấm địa giúp đỡ tìm kiếm, sau gặp được một con mèo già thần bí.
Con mèo già tự xưng Hổ gia, còn nói nó là khai sơn tổ sư Phật Quang thiên tự, đồng thời thực lực cực kỳ cường đại, mộ của Chiến Hải Xuyên là bị nó trộm. Thực lực con mèo già đó mạnh mẽ đến khó có thể đánh giá, Sở Phong cảm thấy, phần lớn nó không phải sinh vật của Bách Luyện phàm giới. Nhưng, một con mèo già cường đại như thế, lại bị nhốt ở mộ địa Chiến Hải Xuyên nhiều năm, nếu không nhờ có Sở Phong đến sau bị con mèo già đó lợi dụng, con mèo già phần lớn khó mà thoát khốn.
Qua đó có thể tưởng tượng, Chiến Hải Xuyên thực sự rất mạnh, chí ít mạnh hơn con mèo già kia rất nhiều, nếu không không thể có chuyện một cái mộ địa lại nhốt được con mèo già đó. Hẳn là, sau khi Chiến Hải Xuyên rời khỏi Bách Luyện phàm giới, tu vi của hắn lại tiến vào một mảnh trời đất mới, có lẽ ở cái thượng giới cao thủ nhiều như mây kia, hắn cũng có vị thế riêng. Mà Chiến Hải Xuyên không tầm thường này, lại tự xưng là người của Viễn Cổ Chiến Tộc. Nhưng theo Sở Phong biết, Viễn Cổ Chiến Tộc, mặc dù cũng ở trong Bách Luyện phàm giới, nhưng đó là một thế giới độc lập, gần như không ai có thể tìm thấy được. Bây giờ, làm sao có thể xuất hiện người của Viễn Cổ Chiến Tộc, lẽ nào mình sơ ý tiến vào thế giới đó, hay là có người của Viễn Cổ Chiến Tộc xuất thế? Hoặc giả nói, vị này chỉ là một kẻ mạo danh, trên thực tế không có quan hệ gì với Viễn Cổ Chiến Tộc?
"Huynh đệ, lệnh bài này của ngươi, từ đâu mà có?" Sở Phong hỏi.
"Từ đâu mà có ư, đây là của ta mà?" Thiếu niên nói.
"Của ngươi?" Sở Phong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Vị đại ca kia, lệnh bài này đương nhiên là của ta, chắc ngươi không cho rằng ta nhặt được hoặc trộm được chứ?"
"Thật không dám giấu giếm, ta tên là Chiến Linh Đồng, không chỉ là người của Viễn Cổ Chiến Tộc, mà còn là thiếu gia của Viễn Cổ Chiến Tộc nữa." Thiếu niên đắc ý nói.
"Thiếu gia? Sở Phong ngươi bảo hắn đừng có đùa ở đây, nhìn bộ dạng của hắn kìa, nói là nông phu còn tạm được, chỗ nào như thiếu gia." Nữ Vương đại nhân châm biếm nói.
"Nữ Vương đại nhân, người không thể xem bề ngoài, ta ngược lại thấy, hắn không giống người hay khoác lác."
Sở Phong nhìn thiếu niên cười nhạt một cái, sau đó hỏi:
"Nơi đây là Bách Luyện phàm giới ư?"
"Bách Luyện phàm giới á, nơi này tất nhiên không phải Bách Luyện phàm giới, nơi này là Chiến Tộc cổ vực."
"Vị đại ca kia, ta biết vì sao ngươi ngất đi, với lại bất tỉnh như vậy rồi."
"Có phải ngươi muốn xông ra Chiến Tộc cổ vực, tiến vào Bách Luyện phàm giới hay không?"
"Ta khuyên ngươi vẫn nên đừng thử nữa, Chiến Tộc cổ vực chúng ta không ra được, lâu như vậy rồi, ngoại trừ tiền bối Chiến Hải Xuyên, chưa ai ra được Chiến Tộc cổ vực, để vào Bách Luyện phàm giới kia đâu."
Thiếu niên một bộ dạng ra sức khuyên nhủ, kiên nhẫn khuyên bảo Sở Phong.
Nhưng mấy câu nói của thiếu niên kia lọt vào tai Sở Phong, lại như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong lòng Sở Phong, khiến anh khó mà bình tĩnh lại.
"Wow, Sở Phong, phát rồi, xem ra cái Chiến Tộc cổ vực này, chính là nơi Chiến Hải Xuyên tu luyện năm đó."
"Nếu ngươi tìm được nơi hắn ngộ đạo, vậy tu vi của ngươi, tất nhiên sẽ tăng vọt thôi." Nữ Vương đại nhân mừng rỡ ra mặt.
Sở Phong trên mặt, cũng lộ vẻ vui mừng khó che giấu.
Đạo lý này anh tự nhiên hiểu rõ.
Hiện tại trong người anh, đã tích tụ một lượng lớn năng lượng thiên địa, cần chỉ là thời cơ đột phá mà thôi. Mà nơi Chiến Hải Xuyên ngộ đạo, tất nhiên là một nơi bất phàm, nếu Sở Phong tìm được nơi đó, nhất định sẽ có thu hoạch to lớn.
Ầm ầm ầm...
Nhưng vào lúc này, từ chân trời xa xăm, đột nhiên truyền đến từng trận âm thanh oanh minh.
Ngẩng đầu nhìn lên, một mảng mây đen lớn, mang theo đạo lôi đình, đang nhanh chóng tiến đến.
"Đại ca, chạy mau, là người của Viễn Cổ yêu tộc!"
Lúc này, sắc mặt của thiếu niên kia thay đổi lớn, nói xong liền hướng nơi xa bỏ chạy.
Ầm ầm...
Nhưng đúng lúc này, bốn phương tám hướng đều xuất hiện những đám mây đen kia, tất cả đều tụ tập về phía bọn họ.
"Không ổn rồi, chúng ta... bị bao vây rồi." Thấy cảnh này, thiếu niên lập tức mặt mày xám xịt.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận