Tu La Võ Thần

Chương 3941: Kinh khủng hơn

Chương 3941: Kinh khủng hơn
Rất nhanh, các đệ tử Xích Phong Các nhao nhao lên. Những người hướng Sở Phong cầu xin giúp đỡ cảm thấy rằng, bất luận thế nào, dù chỉ là một tia cơ hội cũng muốn thử, nên bọn họ mới tìm đến Sở Phong. Nhưng một phe khác thì cảm thấy, căn bản không cần như thế, tìm đến người không có khả năng giúp được chỉ khiến Xích Phong Các mất mặt. Tình huống này khiến người ngoài không biết nên làm thế nào. Chỉ là nhìn Mục Tử Vi đang hấp hối, nỗi đau trong mắt mọi người ngày càng đậm. Bọn họ thấy rõ, cứ tiếp tục thế này, Mục Tử Vi có thể không trụ nổi một canh giờ nữa. Về Xích Phong Các tìm người giúp thì đã muộn, huống chi Xích Phong Các cũng không có Thánh bào Giới Linh sư. Quá rõ ràng, Mục Tử Vi đã không còn sống được bao lâu, trong lòng rất nhiều người, Mục Tử Vi đã bị phán tử hình. Nhưng mà, khi mọi người đã chấp nhận số phận, Sở Phong bỗng nhiên mở mắt. Không ai để ý thấy hai tay Sở Phong vẫn đang chắp lại, nhưng mọi người đều thấy, Sở Phong đang đi về phía Mục Tử Vi.
"Lui ra, không được đến gần." Sau khi phát hiện động tĩnh của Sở Phong, những đệ tử Xích Phong Các có ác cảm với Sở Phong liền lập tức chặn trước mặt Mục Tử Vi, ngăn cản Sở Phong. Bọn họ không chỉ không muốn Sở Phong tới gần Mục Tử Vi. Từng người còn lộ rõ vẻ bất thiện.
"Cút." Với tình huống này, Sở Phong không nói lời vô nghĩa, chỉ thấy hắn lạnh lùng hừ một tiếng, ngay sau đó "Oanh" một tiếng. Uy áp mênh mông, như cơn lốc lớn quét ngang. Mà những đệ tử Xích Phong Các chắn trước mặt Sở Phong, làm sao có thể cản được uy áp của Sở Phong? Trước uy áp đó, bọn họ không chỉ bị quăng mũ cởi giáp, mà còn như lá rụng gặp cuồng phong, trong nháy mắt đã bị thổi bay ra, không hề có sức chống đỡ. Lúc rơi xuống đất, từng người nhe răng trợn mắt, cơ bản là toàn bộ gãy xương. Cần biết rằng, đây là Sở Phong đã nương tay. Nếu không, chỉ một vòng uy áp của Sở Phong thôi, cũng đủ để bọn họ tan thành mây khói, hồn phi phách tán. Nhưng đám đệ tử Xích Phong Các này, lại không hề cảm kích. Tôn Giả cảnh, trong mắt người khác có lẽ đáng sợ. Nhưng có Xích Phong Các làm chỗ dựa, bọn họ lại không hề sợ hãi Tôn Giả cảnh. Cho nên, lúc này trong mắt bọn họ tuy có sợ hãi, nhưng càng nhiều là phẫn nộ, thậm chí có người còn tỏa ra sát ý. Sự ngang ngược kia, đã đạt đến mức độ mất lý trí.
"Tên khốn kiếp, dám ra tay với chúng ta?"
"Ngươi biết chúng ta là ai không, chúng ta là đệ tử Xích Phong Các đấy."
"Ngươi nghĩ ngươi là Tôn Giả cảnh, liền có thể ức hiếp chúng ta sao?"
"Ngươi sai rồi, ngươi hôm nay, trêu chọc nhầm người không nên trêu chọc rồi, ngươi nhất định phải chết, ngươi..." Từ trước đến nay vốn ngang ngược càn rỡ, căn bản không biết trời cao đất rộng, lúc này bọn họ điên cuồng xả cơn phẫn nộ của mình, đủ loại nhục mạ vang lên không ngừng. Nhưng mà, vừa nói xong thì, tất cả bọn họ đều đồng loạt câm nín!!! Mồm vẫn há, nhưng lại không thốt lên lời. Vẻ mặt kia, nào chỉ là chấn kinh, đơn giản là kinh hãi. Không chỉ bọn họ, mà tất cả mọi người tại hiện trường đều ngẩn người ra đó. Họ có thể nhìn thấy, ánh sáng rực rỡ của kết giới chi lực, như thánh quang bao trùm lên thân Mục Tử Vi. Và kết giới chi lực kia, lại cường đại đến vậy, khi nó xuất hiện, mọi người đều có thể cảm nhận được sự lợi hại của nó. Dù tu vi của mọi người ở đây có hạn, nhưng họ vẫn nhận ra, kết giới chi lực rực rỡ kia chính là Thánh cấp. Hơn nữa, còn là Xà Văn Thánh cấp. Mà lúc này, kết giới chi lực Thánh cấp đó, lại chính từ hai tay Sở Phong phóng thích ra!!! Kết giới chi lực liên tục từ hai tay Sở Phong tuôn ra, sau đó bao trùm lên thân Mục Tử Vi, rồi dung nhập vào trong cơ thể nàng. Đó không phải là kết giới chi lực bình thường, mà là kết giới trận pháp. Và dưới sự chữa trị của Sở Phong, độc tố trong người Mục Tử Vi bắt đầu được loại bỏ, sau đó thân thể cũng dần hồi phục. Lúc này, tất cả mọi người, dù là sợ hãi hay chấn kinh, cũng đều không thốt nên lời. Rốt cuộc, so với tu vi của Sở Phong, giới linh thuật của Sở Phong càng khiến người ta chấn kinh hơn. Huống chi, Sở Phong không phải là Thánh bào Trùng Văn, mà là Thánh bào Xà Văn. Tôn Giả cảnh, đệ tử Xích Phong Các còn không coi vào mắt. Nhưng Giới Linh sư Thánh bào Xà Văn thì không. Vì Thánh bào Giới Linh sư vốn rất ít ỏi ở Gia Thiên tinh vực. Đừng nói là Xà Văn cấp, ngay cả Trùng Văn cấp Thánh bào Giới Linh sư, cũng ít ai dám đắc tội. Nhất là bọn đệ tử Xích Phong Các này, đã từng tận mắt thấy, Các chủ đại nhân của họ, một vị cường giả Chí Tôn cảnh, khách khí chiêu đãi một vị Giới Linh sư Thánh bào Trùng Văn cảnh. Nên bọn họ chợt bừng tỉnh ngộ, thì ra người đang đứng trước mặt bọn họ, là một vị đại sư giới linh mà họ không thể trêu chọc!!! Cho nên, bọn họ đã sợ đến ngây người, đầu óc trống rỗng, đến cả lời xin tha thứ cũng không thốt ra được. Giống như một đám phạm tội tày trời, chờ bị lăng trì, đến sức phản kháng cũng không còn.
"Tu La, ta nhớ ra rồi, ngươi là Tu La đó, ngươi là Tu La đại nhân."
"Ta đã nghe về ngài, đại nhân, ta đã nghe về ngài rồi." Bỗng nhiên, một lão giả kinh hô. Và tiếng kinh hô này, đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này, ánh mắt của tất cả đều nhìn về phía vị lão giả đó. Nhưng lão giả kia, căn bản không để ý tới những người xung quanh, mà dùng ánh mắt vô cùng nóng rực nhìn chằm chằm Sở Phong.
"Cách đây không lâu, chính là ngài, chính là ngài ở Hồng Y thánh địa, một mình đánh bại Bí Động Quần Thánh, mười vị Giới Linh sư Thánh bào." Vị lão giả kia tiếp tục nói.
"Tê." Nghe lời này, mọi người càng kinh ngạc. Bởi vì họ đều biết vị lão giả này, con gái ông ta là một trưởng lão của Hồng Y thánh địa, nên liên quan tới chuyện ở Hồng Y thánh địa, lão nhân này luôn biết được đầu tiên. Nên mọi người đều tin tưởng những gì ông nói.
"Ta nghe nói, ngày đó, đông đảo cường giả của Hồng Y thánh địa, đối mặt với Bí Động Quần Thánh, đều bó tay."
"Ngay cả đại sư nổi tiếng Đà Đà, cũng bại dưới tay Bí Động Quần Thánh."
"Hơn nữa, Bí Động Quần Thánh chỉ phái ra một người yếu nhất trong số họ, đã đánh bại đại sư Đà Đà."
"Nhưng Tu La đại nhân ngài, chỉ bằng một mình, đã chiến thắng cả mười người Bí Động Quần Thánh, giúp Hồng Y thánh địa giành chiến thắng trong trận cược đó."
"Điều quan trọng nhất là, ta nghe nói, tuổi của ngài còn chưa đến trăm tuổi???" Vị lão giả đó, tuy trước kia đã kinh ngạc trước thực lực của Sở Phong, nhưng không hề kích động như lúc này, hai tay ông ta đang run rẩy, giọng nói cũng đang run rẩy. Ông ta đang vô cùng kích động.
"Chưa đến trăm tuổi?"
"Vậy chẳng phải nói, hắn còn là một tiểu bối?" Đến đây, biểu hiện của đám người trở nên càng đặc sắc. Tu vi Bát phẩm Tôn giả, thân phận Giới Linh sư Thánh bào Xà Văn. Thực lực này, đừng nói người ngoài, ngay cả những tiểu bối mạnh nhất Gia Thiên tinh vực, đứng trước mặt người này, cũng trở nên không đáng nhắc tới. Cho đến lúc này, những người ở đây, mới biết, rốt cuộc người đang đứng trước mặt họ là nhân vật như thế nào.
"Lão phu từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng gặp thiên tài nào như vậy, hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến, thật là tam sinh hữu hạnh, thật là tam sinh hữu hạnh của lão phu." Vị lão giả kích động không thôi. Nhưng nghe qua những lời của vị lão giả này, người kích động không chỉ riêng mình ông. Các đệ tử Xích Phong Các bắt đầu liều mạng cảm tạ Sở Phong. Những người vây xem thì bắt đầu liều mạng nịnh nọt Sở Phong. Đến cả Bàng Bác và phụ thân hắn, cũng không ngớt lời khen Sở Phong. Trong mắt mọi người, hình tượng của Sở Phong đều đã được nâng lên một tầm cao mới, đạt đến một trình độ siêu phàm. Tuy những người ở đây đều là tu võ giả, nhưng lúc này, trước mặt Sở Phong, họ giống như một đám phàm nhân đang bái lạy tiên nhân. Thậm chí ngay cả Lệnh Hồ Duyệt Duyệt và Lệnh Hồ An An, cũng nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Thiên tài như vậy, các nàng có chút quen thuộc, dù sao trong ký ức của các nàng, Tổ Võ tinh vực cũng có một vị như vậy, cả tu võ lẫn kết giới, đều là thiên tài xuất sắc. Chỉ là so sánh một chút, thì người trước mắt không nghi ngờ gì là còn đáng sợ hơn.(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận