Tu La Võ Thần

Chương 6153: Đưa cho bản vương

"Chỉ được cầm một viên thôi à, thật keo kiệt."
"Cái đó không được chọn, chỉ được chọn một trong ba viên ở trên cùng kia thôi."
Trong lúc Đản Đản cảm thán, Sở Phong đã bước lên phía trước, thả người nhảy lên, vượt qua bậc thang thứ nhất, thứ hai và thứ ba, hắn trực tiếp rơi xuống bậc thang thứ tư.
Hắn đã cực kỳ cẩn trọng, dù sao mục tiêu của hắn là bậc thang thứ bảy, việc chọn rơi xuống bậc thang thứ tư chỉ là muốn cảm nhận sơ bộ độ khó của cuộc khảo nghiệm này.
Nhưng khi hai chân của Sở Phong vừa chạm đất, Sở Phong liền nhận ra rằng, mình đã xem thường bậc thang này.
Ngay khi vừa chạm đất, "Oanh" một tiếng.
Ngọn lửa từ bậc thang bùng lên, Sở Phong trong nháy mắt bị nuốt chửng.
Ngọn lửa kia không đốt cháy nhục thân của Sở Phong, mà lại trực tiếp tấn công linh hồn của hắn.
Cảm xúc nóng rực kinh khủng kia, cho dù là Sở Phong cũng phải cắn chặt răng, nhíu mày lại, hít một ngụm khí lạnh.
Điều quan trọng nhất là, lúc này hành động của Sở Phong bị hạn chế, có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ, nhưng căn bản không có cách nào rời khỏi bậc thang.
"Sở Phong, ngươi sao vậy?" Đản Đản nhận ra có điều không ổn, vội vàng hỏi thăm.
Sở Phong không trả lời ngay, một lúc sau mới lên tiếng: "Có chút đánh giá thấp nơi này, nhưng không sao."
Đản Đản nghe ra, giọng của Sở Phong lúc này đúng là rất yếu ớt.
"Đây mới là tầng thứ tư, phải chí ít đến tầng thứ sáu mới có thể có xác suất mở ra một nửa."
"Nơi này, lại kinh khủng đến mức này sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đản Đản trở nên vô cùng ngưng trọng, sự nhẫn nại của Sở Phong mạnh đến mức nào, có thể nói căn bản không phải người bình thường có thể so sánh.
Có thể khiến hắn khó mà chịu đựng, có thể thấy được sức mạnh này đáng sợ đến mức nào.
Cũng may, ngọn lửa này cũng không kéo dài quá lâu, khoảng 45 phút thì tiêu tan.
Khi ngọn lửa tiêu tan, Sở Phong cũng khôi phục tự do, hắn không tiếp tục tiến lên mà vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Trước tiên, hắn phóng thích kết giới lực, nghĩ đến việc làm dịu vết thương vừa gây ra cho linh hồn.
Nhưng lại phát hiện kết giới lực của mình không thể phóng thích ra ngoài.
Sở Phong lại sờ vào túi càn khôn, muốn lấy ra đan dược, lại phát hiện túi càn khôn cũng bị phong tỏa.
"Ta kháo, cái này quá đáng rồi a?" Sở Phong lẩm bẩm.
"Sao vậy?" Đản Đản vội hỏi.
Sở Phong cũng kể tình huống cho Đản Đản nghe.
"Không cho sử dụng thủ đoạn để hồi phục sao?"
"Sở Phong, vậy ngươi có thể kiên trì không, nếu không được thì từ bỏ đi."
"Vốn là tìm kiếm cơ duyên, cũng đừng có cơ duyên không tìm được mà kéo cả bản thân mình vào." Đản Đản khuyên nhủ.
"Không sao, ta thử lại lần nữa."
Sở Phong vừa nói xong, lại một lần nữa nhảy lên, rơi xuống bậc thang thứ năm.
"A! ! !"
Giờ khắc này, Sở Phong đầu tiên là phát ra một tiếng hét thảm thiết, đau đớn khôn cùng.
Nhưng rất nhanh sau đó không còn phát ra âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Sở Phong nghiến răng ken két.
"Sở Phong, ngươi sao vậy, có chịu đựng nổi không, không được thì từ bỏ đi."
Đản Đản lo lắng không thôi, nhưng Sở Phong hết lần này đến lần khác không lên tiếng.
Mà theo tầm mắt của Sở Phong, cũng không thấy bất kỳ vật chất công kích nào.
Điều này khiến Đản Đản càng thêm lo lắng.
"Sở Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thể mở cửa giới linh để ta ra ngoài không? Có lẽ ta có thể giúp ngươi."
Đản Đản liên tiếp hỏi thăm, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Cũng may, sau hai nén hương, Sở Phong rốt cục cũng mở miệng.
"Đản Đản đừng sợ, ta không sao."
Tuy Sở Phong cười khi nói, nhưng giọng nói lại cực kỳ yếu ớt.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?" Đản Đản hỏi.
"Là công kích tinh thần, công kích tinh thần rất mạnh, sơ sẩy một chút sẽ khiến ý thức tan biến, hậu quả khó lường."
"Bất quá cũng may ý chí của ta tương đối tập trung nên chống đỡ được." Sở Phong nói.
"Cái nơi quỷ quái này, sao lại nguy hiểm như vậy."
"Thôi thôi, ta không khiêu chiến nữa, nhặt hạt châu rồi rời đi là được." Đản Đản khuyên nhủ.
Nhưng Sở Phong lại ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang thứ sáu.
"Sở Phong, ngươi đừng mạo hiểm a."
"Lúc trước ngươi nói với những người kia như thế nào?"
"Không có cái gì quan trọng hơn sinh mệnh, nhiệm vụ quan trọng là tự bảo vệ mình, không thể lấy sinh mệnh mạo hiểm, nếu không thì không phải dũng cảm mà là ngu xuẩn."
"Lời này của ngươi nói hay biết bao, sao mình lại phạm phải ngu xuẩn vậy?"
Đản Đản ý thức được Sở Phong không muốn từ bỏ, nên vội vàng khuyên can, nàng thực sự không muốn để Sở Phong mạo hiểm.
"Đản Đản, tin ta."
"Cái tầng thứ sáu này, ta có lẽ có thể."
Sau khi Sở Phong cất lời, Đản Đản biết là không khuyên được hắn nữa rồi.
Thế là nói: "Vậy ngươi mở cửa giới linh cho ta ra ngoài, để bản nữ vương giúp ngươi."
"Không mở được, kết giới lực của ta không dùng được." Sở Phong nói.
"Thật là một nơi quỷ quái."
"Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút, khi cảm thấy trạng thái tốt hơn rồi hãy khiêu chiến, với lại bậc thang thứ sáu là lần cuối cùng, vô luận thành bại cũng không cần tiếp tục nữa." Đản Đản nói.
"Tuân lệnh, Nữ Vương đại nhân của ta."
Sở Phong nghe theo lời Đản Đản, nghỉ ngơi một lát, nhưng không có biện pháp chữa thương, việc nghỉ ngơi như vậy trong thời gian ngắn, kỳ thật cũng không có tác dụng gì.
Thế là, Sở Phong dứt khoát nhảy lên một cái, đến bậc thang thứ sáu.
Vừa mới chạm đất, hỏa diễm, lôi đình, cuồng phong, ba loại sức mạnh đồng thời xuất hiện.
Cuồng phong như đao, lôi đình như kim, hỏa diễm thì nóng rực.
Ba loại sức mạnh xuyên qua quần áo của Sở Phong, trực tiếp tấn công vào hắn.
Quần áo tuy chưa bị hư hại, nhưng da thịt của Sở Phong thì bị xé rách, lần này không chỉ là tấn công linh hồn mà cả nhục thân cũng chịu sự tàn phá rất lớn.
Sở Phong lúc này cảm giác mình như đang bị thiên đao vạn quả, đang bị tươi sống nghiền nát tan tành, thậm chí còn cảm thấy bản thân như bị xé thành từng mảnh vụn.
Nhưng Sở Phong không muốn Đản Đản lo lắng, ngược lại là cắn chặt răng, thực sự không phát ra một tiếng nào.
Nhưng cơn đau dữ dội, khiến Sở Phong đau nhức đến mức mắt không thể nhắm lại được mà lại trợn trừng.
Đản Đản không hỏi thăm gì thêm.
Nàng nhìn theo ánh mắt của Sở Phong, có thể thấy hắn đang quỳ trên mặt đất, mồ hôi như mưa lớn rơi xuống xung quanh.
Còn về việc vì sao là rơi xuống xung quanh?
Là do cơ thể Sở Phong đang co giật dữ dội, dù hắn hết sức cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn run rẩy đến mức cực kỳ khoa trương.
Đản Đản biết, Sở Phong đang phải trải qua sự khảo nghiệm khó có thể chịu đựng nổi, lúc này không quấy rầy mới là giúp đỡ lớn nhất.
Giờ phút này, Long Thừa Vũ và những người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn kia.
Rất nhanh, một tia sáng từ trong cánh cửa kết giới bay ra, rơi xuống phía trước bọn họ không xa.
Tia sáng tiêu tan, bóng dáng của Tiểu Ngư Nhi hiện ra.
"Cô nương, cô sao vậy?"
Thấy Tiểu Ngư Nhi, Âu Dương Cuồng Phi khẩn trương xông lên phía trước, Long Thừa Vũ và Long Mộc Hi cũng vô cùng lo lắng.
Bởi vì Tiểu Ngư Nhi lúc này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Tiểu Ngư Nhi không nói gì, mà lấy ra một viên đan dược chữa thương uống vào, nhờ tác dụng của đan dược chữa thương, nàng mới ngẩng đầu nhìn mọi người.
"Xin lỗi, cửa này không mở được."
Sau đó, Tiểu Ngư Nhi thuật lại tình hình cho mọi người.
Cần phải đến tầng thứ sáu, mới có thể có tỷ lệ mở ra một nửa.
Nhưng công kích tinh thần ở tầng thứ năm đã suýt chút nữa khiến Tiểu Ngư Nhi không chịu nổi, nàng biết mình tuyệt đối không thể tiếp tục tiến lên.
"Điều này không quan trọng, người cô không sao là tốt rồi." Long Mộc Hi nói.
"Đúng đúng đúng, như Sở Phong nói, sinh mệnh là quan trọng nhất." Âu Dương Cuồng Phi cũng lên tiếng.
"Đại ca ca của ta, còn chưa ra sao?" Tiểu Ngư Nhi sau khi quan sát xung quanh hỏi.
"Sở Phong vẫn chưa ra." Long Thừa Vũ nói.
Nghe vậy, Tiểu Ngư Nhi lập tức nhìn về phía cánh cửa kết giới, ánh mắt lại hoảng loạn lên.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều trải qua các loại khảo nghiệm, để tôi luyện bản thân.
Mà sức chịu đựng của nàng ở mọi mặt đều không ai sánh kịp, tự nhận đã đạt đến cực hạn.
Nhưng sức mạnh trên bậc thang kia lại khiến nàng kinh hãi, không dám thử thách thêm lần nào nữa.
Nàng rất sợ Sở Phong xảy ra chuyện.
Không phải không tin tưởng, mà vì ở trong đó thật sự quá đáng sợ...
...Một lúc sau, hỏa diễm, lôi đình, cuồng phong tàn phá Sở Phong đều tan biến.
Sở Phong thì phù phù một tiếng ngã xuống đất.
"Đản Đản, ta chống đỡ được rồi."
Đản Đản phát ra một giọng nói cực kỳ suy yếu, lại khàn đặc.
Giọng nói đó căn bản không giống Sở Phong, tựa như một ông lão sắp bệnh chết.
"Chống đỡ được là tốt rồi, chống đỡ được là tốt rồi."
"Một nửa xác suất, là ngươi dùng tính mạng đổi lấy, có mở ra được hay không thì đành xem ý trời."
"Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này." Đản Đản rất đau lòng.
"Được." Sở Phong cũng đáp ứng.
Hắn không có ý định tiếp tục, cái tầng thứ sáu Sở Phong đã suýt chút nữa không gánh nổi, trời mới biết bậc thang thứ bảy kia sẽ tàn khốc như thế nào.
Chỉ là nhìn ba viên hạt châu bày trên bậc thang thứ bảy kia, trong lòng Sở Phong cũng có chút ngổn ngang.
Từ trước đến nay, phàm là khảo nghiệm, Sở Phong đều có thể làm tốt nhất, người khác làm được hắn cũng làm được, người khác làm không được hắn cũng làm được.
Không ngờ lần này, hắn lại phải nếm trái đắng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói từ trong không gian giới linh vang lên.
"Sở Phong, đi lấy viên hạt châu ở giữa bậc thang thứ bảy kia mang tới, đưa cho bản vương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận