Tu La Võ Thần

Chương 6110: Thái Cổ Sát Hải biến hóa

Chương 6110: Thái Cổ Sát Hải biến hóa
Nghe được ba chữ Thái Cổ Sát Hải, Sở Phong cũng đưa mắt nhìn về phía Cửu Đỉnh đại sư.
Thái Cổ Sát Hải, cùng Thái Cổ Tinh Hải, Thái Cổ Giới Hải được xưng là thái cổ tam hải.
Tam hải có nguồn gốc từ nơi thí luyện thời thái cổ, được vinh dự là ba vùng hải vực nguy hiểm nhất của giới tu võ mênh mông.
Bởi vì chỉ cần có thể chinh phục vùng hải vực đó, liền có thể ghi tên mình lên bia đá bên cửa sông.
Ba biển thời Ether cổ cũng là nơi mà toàn bộ lớp trẻ của giới tu võ mênh mông đều mong muốn chinh phục.
Thái Cổ Giới Hải đã bị mẹ của Sở Phong là Giới Nhiễm Thanh chinh phục.
Còn Thái Cổ Tinh Hải, Sở Phong đã từng đi qua, và đó cũng là nơi lần đầu tiên hắn gặp Giới Thiên, cũng gặp Tiểu Ngư Nhi.
Còn Thái Cổ Sát Hải, Sở Phong chưa từng đến.
Nghe nói, Thái Cổ Sát Hải chính là vùng biển nguy hiểm nhất trong tam hải.
Gần như rất ít người dám khiêu chiến Thái Cổ Sát Hải.
"Thái Cổ Sát Hải, xác thực có biến hóa, nhưng thật ra biến hóa không lớn, tính nguy hiểm của nó vẫn chưa giảm, thậm chí có thể tăng lên." Cửu Đỉnh đại sư nói.
"Vậy đại sư, rốt cuộc Thái Cổ Sát Hải có biến hóa gì?" Sở Phong tò mò hỏi.
"Sở Phong thí chủ, ngươi hiểu rõ về Thái Cổ Sát Hải không?" Cửu Đỉnh đại sư hỏi.
"Ta chỉ nghe nói Thái Cổ Sát Hải rất nguy hiểm, còn cụ thể thì lại không rõ lắm." Sở Phong đáp.
"Khụ khụ..." Thấy vậy, Lưu Khoát ho nhẹ hai tiếng, rồi lên tiếng: "Thái Cổ Sát Hải, nước đen như mực, bên trên đại dương thì bao phủ hắc vụ, lớp hắc vụ đó không giống với tầng mây, giống như thủy triều, luôn cuồn cuộn dâng lên."
"Nhìn sơ qua, tựa như hai mảnh Biển Đen trên trời dưới đất hòa lẫn vào nhau. Trông giống như vực sâu không đáy, dù là tu võ giả thấy cảnh tượng đó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng."
"Hơn nữa, Thái Cổ Sát Hải không hề có giới hạn, ai cũng có thể tùy ý tiến vào bất cứ lúc nào."
"Nhưng trong số những người bước vào đó, trung bình cứ vạn người thì chỉ có một người sống sót."
Nghe đến đây, Sở Phong không khỏi hỏi: "Tại sao xác định, những người bước vào đó là c·h·ế·t, chứ không phải bị nhốt?"
"Bởi vì những t·h·i t·hể của người không thể sống sót trở ra sẽ bị sóng biển xô vào bờ."
"Những bảo vật của người c·h·ế·t thường sẽ theo t·h·i t·hể trở về, nhưng t·h·i t·hể đó lại vô cùng thê thảm, phần lớn m·á·u t·h·ị·t đều mất, ngay cả hài cốt cũng bị ăn mòn, bản nguyên bị thôn phệ."
Sở Phong hỏi: "Do ác linh gây ra?"
"Rất khó phân biệt được."
"Nói tóm lại, cho dù có người có thể sống trở về thì phần lớn cũng bị tàn tật, hoặc bị đ·i·ê·n."
"Theo ghi chép, số người có thể khiêu chiến Thái Cổ Sát Hải và bình an vô sự trở về, không vượt quá mười người."
"Trong những ghi chép gần đây, những người bình yên vô sự đều là người của Thất Giới Thánh Phủ, trong đó có ông ngoại không có mắt của ngươi là Giới Thiên Nhiễm, và một nhân vật t·h·i·ê·n tài của Thất Giới Thánh Phủ là Giới Mộ Bạch."
"Còn một người nữa, chính là mẫu thân ngươi, Giới Nhiễm Thanh."
Lưu Khoát nói đến đây, nhìn Sở Phong với một nụ cười.
Còn Sở Phong cũng không khỏi cười: "Ta biết mẫu thân của ta đã từng vào đó."
"Nhưng đã có người bình yên trở về, lẽ ra phải biết hung hiểm trong Thái Cổ Sát Hải do thứ gì gây ra chứ."
"Chẳng lẽ Thất Giới Thánh Phủ phong tỏa tin tức, không cho ai biết?" Sở Phong hỏi.
"Việc có phong tỏa tin tức hay không thì không rõ, nhưng ít nhất là bề ngoài bọn họ không phong tỏa."
"Bởi vì những người bình an trở về, đều chưa thực sự xâm nhập vào Thái Cổ Sát Hải, bao gồm cả tiền bối Giới Nhiễm Thanh, đó là những gì họ nói ra bên ngoài." Lưu Khoát đáp.
"Vì sao lại không xâm nhập?" Sở Phong hỏi.
"Nghe nói, sau khi tiến vào Thái Cổ Sát Hải một khoảng, sẽ cảm nhận được một luồng sát ý cực kỳ mãnh liệt."
"Luồng sát ý đó có thể làm nhiễu loạn tâm trí, càng tiến sâu thì càng mãnh liệt."
"Phần lớn mọi người vừa đến đây đã mất đi ý thức, còn sau đó vì sao chỉ còn lại hài cốt, bản nguyên biến mất thì không rõ."
"Nói tóm lại, sau khi phát hiện nguy hiểm mà có thể bình yên rời đi, cũng cần phải có bản lĩnh lớn." Lưu Khoát nói.
"Chẳng lẽ là do chủng tộc viễn cổ sinh sống trong đó?" Sở Phong hỏi.
"Cũng có suy đoán này, nhưng đã là nơi thí luyện, dù có chủng tộc viễn cổ sinh sống thì họ cũng phải giữ thái độ trung lập chứ?" Lưu Khoát nói.
"Xác thực."
"Thái Cổ Sát Hải này, đúng là có chút thú vị."
Sở Phong không khỏi cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy hứng thú với Thái Cổ Sát Hải này.
"Hắc vụ của Thái Cổ Sát Hải, ban đầu ở dưới sâu đáy biển, nhưng bây giờ nó bắt đầu lan ra bên ngoài, tuy tốc độ không nhanh, nhưng cứ thế mà lan rộng đều đều."
"Cứ như vậy, hắc vụ sớm muộn sẽ nuốt trọn Thái Cổ Sát Hải, không biết khi nào mới ngừng."
"Đây chính là sự biến hóa của Thái Cổ Sát Hải."
"Trong tư liệu lịch sử, Thái Cổ Sát Hải chưa hề có biến hóa như thế này." Cửu Đỉnh đại sư nói.
"Sao có cảm giác, nó đáng sợ hơn vậy?" Sở Phong nói.
"Xác thực." Cửu Đỉnh đại sư gật đầu nhẹ.
Nhưng Lưu Khoát lại có ý nghĩ khác: "Sở Phong huynh đệ, ngươi không thấy khả năng đây là một cơ duyên sao?"
Sở Phong cười trừ không đáp.
Hắn không cho rằng đây là cơ duyên.
Mặc dù Sở Phong từ trước đến nay đều tin câu "Cầu phú quý trong nguy hiểm".
Nhưng điều này phải tùy vào tình huống.
Bây giờ các chủng tộc viễn cổ đã dần lộ diện, nhưng thực lực chân chính của họ vẫn còn là một ẩn số.
Theo kinh nghiệm của Sở Phong, những di tích cổ hoặc nơi thần bí càng khó phá giải thì càng có khả năng cất giấu chủng tộc viễn cổ cường đại.
Thanh danh của Sở Phong hiện giờ rất lớn, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một tiểu bối, nếu thật sự gặp phải những tồn tại cường đại kia, thì ngay cả cơ hội chạy trốn Sở Phong cũng không có.
Trừ khi, sức mạnh của Thần Hươu khôi phục, thì Sở Phong may ra có thể đi xem thử.
Nếu không, Sở Phong không có ý định đi những nơi nguy hiểm.
Sau đó, Cửu Đỉnh đại sư tiếp tục trị liệu cho Vương Cường, không lâu sau thì vết thương của Vương Cường cũng đã ổn định.
Tuy cần thời gian tĩnh dưỡng để hồi phục hoàn toàn, nhưng ít nhất đã không còn nguy hiểm nữa.
Ban đầu, Cửu Đỉnh đại sư nói rằng có thể để Vương Cường ở lại đây tĩnh dưỡng, nhưng Vương Cường nhất quyết đòi về Thần Thể Thánh Phủ.
Thế là Sở Phong cùng Vương Cường rời khỏi Cửu Thiên Chi Đỉnh, trước khi từ biệt, Lưu Khoát lại hỏi Sở Phong, ngươi có chắc là không khiêu chiến, Sở Phong đưa ra câu trả lời khẳng định, chắc chắn sẽ không khiêu chiến.
Sau khi rời khỏi Cửu Thiên Chi Đỉnh, Sở Phong thông qua Cửu Thiên Bí Địa, rất nhanh đã đưa Vương Cường đến lãnh địa của Thần Thể Thiên Phủ.
Lúc này, trước một tòa trận truyền tống đặc biệt.
Sở Phong cùng Vương Cường đối diện nhau.
Vương Cường muốn Sở Phong ở lại Thần Thể Thiên Phủ.
Nhưng Sở Phong lại nói rằng, hắn muốn đến Đồ Đằng Long Tộc.
Tin tức về Khí Vận Thánh Cảnh rất nhanh sẽ truyền ra, Sở Phong sợ Đồ Đằng Long Tộc để báo đáp mình mà đến Huyết Mạch Thiên Hà trợ lực cho hắn.
Cho nên hắn muốn nói chuyện mình không khiêu chiến cho Đồ Đằng Long Tộc biết, tránh cho Đồ Đằng Long Tộc vì hắn mà gặp nguy hiểm.
"Huynh đệ, ngươi ngươi... ngươi thật sự không khiêu chiến?"
"Ngươi có thể... Nhưng đừng lừa ta nha."
Vương Cường nghi ngờ nhìn Sở Phong.
"Thật, lừa ai cũng không thể lừa ngươi mà." Sở Phong nói.
"Vậy... Vậy ngươi thề đi." Vương Cường nói.
"Ta thề." Sở Phong giơ tay lên.
"Ngươi nói nếu ngươi lừa gạt Vương Cường anh tuấn vô cùng này thì ngươi ngươi... ngươi liền bất lực." Vương Cường nói.
Sở Phong liếc hắn, nhưng cũng muốn thuận theo mở miệng.
Nhưng Vương Cường lại đổi ý, kéo tay Sở Phong xuống.
"Thôi đi... Thôi được rồi, vẫn là đừng thề, vạn nhất thật sự có vấn đề, lại trách ta ép ngươi thề, đến lúc đó đám nương t·ử của ngươi tới tìm ta tính sổ thì biết làm sao?" Vương Cường nói.
"Yên tâm đi, ngươi không được thì ta vẫn chắc chắn được." Sở Phong vừa cười vừa nói.
"Gõ, không phục thì so tài một chút?"
Vương Cường lộ vẻ không cam tâm.
Sở Phong tỏ vẻ không nói gì.
"Ta cứ có cảm giác là ngươi đang lừa ta." Vương Cường lại nhìn chằm chằm Sở Phong.
"Đi đi, mau trở về đi thôi, dưỡng thương cho tốt."
"Còn nữa, cảm ơn." Sở Phong nói.
"Cảm ơn gì?" Vương Cường không hiểu.
"Cảm ơn ngươi đã ra mặt cho ta." Sở Phong đáp.
"Thảo, kéo cái kia vô dụng." Vương Cường quay lưng, phất tay nói: "Mạng Bách Lý Tử Lân cứ để lại cho ta."
"Được." Sở Phong đáp ứng, nhìn Vương Cường biến mất rồi mới quay người bước vào trận truyền tống.
"Sở Phong, ngươi thật sự không có ý định tranh đoạt lực lượng Khí Vận Thánh Cảnh kia sao?"
Đúng lúc này, giọng nói của Đản Đản vang lên bên tai.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận