Tu La Võ Thần

Chương 5789: Không cam lòng Hoàng Phủ Thánh Vũ

Chương 5789: Hoàng Phủ Thánh Vũ không cam lòng.
Nhìn cánh tay bị cụt của mình, Hoàng Phủ Thánh Vũ nhất thời ngẩn người.
Hắn có chút không muốn tin đây là sự thật, không muốn tin hắn bị một Bán Thần bát phẩm, bằng vào lực lượng thuần túy, mà chém đứt cả cánh tay.
Nhưng cảm giác đau từ chỗ cụt tay truyền đến, máu tươi trào ra cùng bàn tay đang rơi xuống, đều đang nhắc nhở hắn rằng tất cả là sự thật.
Oanh
Đột nhiên, trên người Hoàng Phủ Thánh Vũ mọc ra những gai đen dài hơn, giờ phút này trông hắn như một con nhím hình người, nhìn quái dị, nhưng chiến lực lại tăng lên nữa.
"Sở Phong, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
Hoàng Phủ Thánh Vũ không màng máu tươi bay tung tóe từ chỗ cụt tay, mà là tay phải nắm chặt thần binh trường thương.
Trong nháy mắt, lôi đình phun ra ngoài, rất nhanh sau lưng hắn, ngưng tụ thành một con lôi long to lớn.
Hắn đã thi triển toàn bộ lực lượng cấm dược, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Mà theo quan sát của Sở Phong, con lôi long này của Hoàng Phủ Thánh Vũ không chỉ hình thái khác lôi giao, uy thế càng vượt xa lôi giao.
Mặc dù cùng là một đoạn thần cấm.
Nhưng lôi long này tuyệt đối là thần cấm võ kỹ mạnh hơn.
Đương nhiên, điều này cũng dựa vào cấm dược kia gia trì chiến lực cho Hoàng Phủ Thánh Vũ.
Nhưng đối với điều này, Sở Phong vẫn không hề hoảng sợ.
Chỉ thấy Sở Phong dùng hai tay nắm chặt Thái Cổ Anh Hùng kiếm, sau đó khẽ quát một tiếng.
"Thần cấm: Lôi Giao."
Ầm ầm
Lôi đình lập lòe xung quanh, rất nhanh một con lôi giao lại hiện ra từ sau lưng.
Chỉ khác là lôi đình trên người Sở Phong lúc này đều là màu đỏ, ngay cả con lôi giao cũng do lôi đình đỏ ngưng tụ mà thành.
"Thần cấm, Lôi Giao?"
"Hắn… sao có thể thi triển được, thần cấm võ kỹ của Hoàng Phủ thiên tộc ta?"
Hoàng Phủ Tướng Diệu và Hoàng Phủ Thượng Dương đồng thời hỏi.
Mặc dù lôi giao kia là lôi đình màu đỏ, nhưng hình thái và khí tức kia, bọn họ vẫn nhận ra, đó là thần cấm võ kỹ của Hoàng Phủ thiên tộc bọn họ.
Sở Phong căn bản không để ý tới hai người, mà nhìn kẻ đã người không ra người quỷ không ra quỷ Hoàng Phủ Thánh Vũ kia.
Hoàng Phủ Thánh Vũ, đương nhiên cũng chú ý đến điều này.
Cho nên hắn cũng đầy kinh hãi.
Không hiểu, thật sự không hiểu.
Võ kỹ Hoàng Phủ thiên tộc hắn không truyền ra ngoài, tại sao Sở Phong có thể thi triển?
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mục đích tới đây, chút đó không quan trọng.
Quan trọng là hắn nhất định phải giết Sở Phong.
Nếu không, hắn sẽ mất mạng ở đây.
Nhưng dù hắn không định nói chuyện, Sở Phong lại mở miệng.
"Hoàng Phủ Thánh Vũ."
"Võ kỹ này của ta, ngươi hẳn là hiểu rõ."
"Ngươi rõ ràng, võ kỹ này không bằng ngươi."
"Nhưng hôm nay, ta sẽ dùng nó phế bỏ ngươi."
"Ta muốn cho ngươi rõ, cái gì gọi là chênh lệch."
Sở Phong vừa dứt lời, Thái Cổ Anh Hùng Kiếm chỉ vào Hoàng Phủ Thánh Vũ.
Ầm ầm
Lôi giao màu đỏ lao về phía Hoàng Phủ Thánh Vũ.
"Cuồng vọng! Ngươi chết cho ta."
Hoàng Phủ Thánh Vũ giận dữ hét lớn, dùng hết toàn lực.
Thế là, lôi long sau lưng hắn cũng phát ra tiếng gào thét chói tai, lắc thân hình khổng lồ, mang theo sức mạnh hủy diệt hướng về phía Sở Phong.
Nhưng, khi lôi long, thứ bất luận hình thái hay uy thế đều mạnh hơn lôi giao, thực sự va chạm với lôi giao.
Lập tức thân thể tản loạn, đơn giản không chịu nổi một kích.
Mà lôi giao thế không thể đỡ đã nuốt chửng Hoàng Phủ Thánh Vũ.
Lôi đình đỏ như ngàn vạn mũi tên, không ngừng xuyên qua cơ thể Hoàng Phủ Thánh Vũ.
"Ách a"
Cơ thể Hoàng Phủ Thánh Vũ vặn vẹo nhanh chóng, đồng thời há miệng rộng, phát ra tiếng kêu rên chói tai.
Đến khi lôi giao đỏ cũng hóa thành lôi đình tan đi, Hoàng Phủ Thánh Vũ mới như diều đứt dây, rơi xuống dưới, cuối cùng ngã xuống mặt đất.
Giờ phút này hắn không có cả sức đứng lên, chỉ còn lại một hơi thở.
Thực tế, hắn có thể sống sót là do Sở Phong ra tay nương tình.
Nếu không, một kích vừa rồi đủ để khiến hắn biến thành tro bụi.
Đạp.
Đúng lúc này, một bóng dáng rơi xuống bên cạnh hắn, chính là Sở Phong.
"Vì sao?"
"Vì sao ta đường đường thiên lôi thánh phẩm, lại không bằng ngươi?"
Hoàng Phủ Thánh Vũ nằm trên mặt đất, nhìn Sở Phong đang nhìn xuống hắn, trong đôi mắt đỏ ngầu, chiếu ra sự không cam lòng vô tận.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều là sự tồn tại chói mắt nhất của Hoàng Phủ thiên tộc, được coi là hy vọng tương lai của Hoàng Phủ thiên tộc.
Trong thế hệ, từ nhỏ đến lớn hắn đều vô địch.
Lại thêm huyết mạch thánh phẩm, hắn cho rằng mình sẽ là chúa tể thời đại này.
Nhưng sau khi gặp Sở Phong, tất cả kiêu ngạo của hắn đều lần lượt bị chà đạp.
Nhưng hắn vẫn ôm kỳ vọng, cảm thấy những hành động trước của Sở Phong đều là may mắn.
Dù hiện tại, hắn vẫn không muốn tin, sự thật là hắn không bằng Sở Phong.
Sở Phong không trả lời, mà phất tay áo, một lớp kết giới bao phủ hắn và Hoàng Phủ Thánh Vũ.
"Ta muốn võ kỹ của ngươi."
Sở Phong vừa dứt lời, vồ một cái, khí diễm đen kịt phóng ra, bao phủ Hoàng Phủ Thánh Vũ.
Là bí kỹ, Ám Chi Cướp Đoạt.
Theo Ám Chi Cướp Đoạt quay về trong cơ thể Sở Phong, toàn bộ thủ đoạn mà Hoàng Phủ Thánh Vũ vừa thi triển đều bị Sở Phong nắm giữ.
Không cần tu luyện, trực tiếp nắm giữ, đó là sự đáng sợ của Ám Chi Cướp Đoạt.
Đáng sợ đến mức, nói ra không ai tin có thủ đoạn khủng bố như vậy.
"Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?"
Hoàng Phủ Thánh Vũ suy yếu nhìn Sở Phong, hắn không rõ Sở Phong đã làm gì với hắn.
Nhưng hắn vừa cảm thấy, phảng phất tất cả của mình đã bị rút ra ngoài.
Khí diễm đen kịt khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Đối với câu hỏi này của Hoàng Phủ Thánh Vũ, Sở Phong không trả lời, mà hỏi:
"Hoàng Phủ thiên tộc các ngươi, có tính toán gì không?" Sở Phong hỏi.
"Giết ta."
Đối với câu hỏi của Sở Phong, Hoàng Phủ Thánh Vũ cũng không trả lời, hắn nhắm mắt, đã chuẩn bị tâm lý chờ chết.
Sở Phong hơi bật cười, sau đó vồ tay một cái, trận pháp trong lòng bàn tay lại hiện ra, Hoàng Phủ Thánh Vũ bị hút vào lòng bàn tay.
Sau đó, trận pháp hóa thành ấn ký, cùng với vô số vật phẩm bay ra, không chỉ túi càn khôn mà còn những bảo vật khác trên người Hoàng Phủ Thánh Vũ.
Sở Phong vồ một cái, thanh thần binh trường thương của Hoàng Phủ Thánh Vũ đã rơi vào tay Sở Phong.
"Thanh trường thương này, so với của Hoàng Phủ Phàm Nghịch còn mạnh hơn nhiều."
Sở Phong dung nhập huyết mạch của mình vào trong thanh trường thương, ngay cả hắn cũng phải nhíu mày.
Hắn cần tách khí tức của Hoàng Phủ Thánh Vũ ra khỏi thanh trường thương, mới có thể khiến thần binh này phục tùng mình.
Tuy có chút khó khăn, nhưng chỉ trong chốc lát, thanh thần binh trường thương đã ngừng phản kháng.
Không chỉ ép khí tức của Hoàng Phủ Thánh Vũ ra ngoài, mà còn bắt đầu khuất phục Sở Phong.
"Hả?"
Nhưng ngay lúc thần binh trường thương và khí tức của Sở Phong hòa vào nhau, Sở Phong phát hiện trên thân thần binh có một kiểu chữ cổ.
Nó như một chữ thật.
Nó cùng thần binh là một thể, ẩn hiện, nhưng rất nhanh biến mất.
"Ý gì?"
Sở Phong không hiểu, nhưng rất nhanh hai chân Sở Phong mềm nhũn, lôi đình màu đỏ xung quanh cũng lập tức tan đi.
Giờ khắc này, tu vi của Sở Phong nhanh chóng trở về cảnh giới Bán Thần ngũ phẩm.
"Cảm giác này, là tác dụng phụ sao?"
Sở Phong thấy không ổn, thế là phất tay áo, xóa kết giới.
Khi mọi người lại nhìn thấy Sở Phong, phát hiện trong tay Sở Phong nắm thần binh trường thương của Hoàng Phủ Thánh Vũ, mà trên mặt đất để lại vô số bảo vật và túi càn khôn, duy chỉ không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Thánh Vũ.
Rõ ràng, Hoàng Phủ Thánh Vũ đã chết.
"Sở Phong, ta liều mạng với ngươi!!"
Hoàng Phủ Tướng Diệu cầm thần binh, mang sát ý ngút trời lao về phía Sở Phong.
Nhưng đối mặt với công kích của Hoàng Phủ Tướng Diệu, Sở Phong không hề né tránh, ngược lại thân thể loạng choạng, sắp ngã quỵ xuống đất.
Và ngay lúc đó, thần binh trong tay Hoàng Phủ Tướng Diệu đã đánh đến trước mặt Sở Phong.
Ô oa.
Nhưng thần binh còn chưa kịp chém xuống, hắn đã lộ vẻ thống khổ.
Là Tiên Hải Thiếu Vũ!
Hắn không chỉ đỡ Sở Phong đang sắp ngã xuống, còn tăng tu vi đến cực hạn.
Mà thần binh trong tay hắn đã xuyên thủng đan điền Hoàng Phủ Tướng Diệu.
Cùng lúc đó, Tiểu Ngư Nhi, Phong Linh, và Tiên Miêu Miêu gần như đồng thời xuất hiện.
Bày ra thế bảo hộ, bao vây Sở Phong ở giữa.
"Bên chúng ta, không chỉ có một mình Sở Phong."
Vừa dứt lời, Tiên Hải Thiếu Vũ vung thần binh lên, Hoàng Phủ Tướng Diệu bị chém ngang lưng, khí tức hoàn toàn biến mất.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận