Tu La Võ Thần

Chương 5816: Hai cái cao giai yêu nghiệt

"Các vị, chuyện này ta cũng chỉ là nghe nói thôi, các vị không cần suy nghĩ quá nhiều."
"Có lẽ món chí bảo này vẫn còn nguyên vẹn được trưng bày tại Thất Giới Thánh Phủ, dù sao những loại bảo vật đó cũng không phải thứ ta có thể tiếp xúc được." Linh Tiêu vừa cười vừa nói thêm.
"Ôi chao, Linh Tiêu huynh, huynh cứ yên tâm đi, liên quan tới việc này chúng ta sẽ giữ bí mật." Long Thừa Vũ cũng vừa cười vừa nói.
"Yên tâm đi, nhất định giữ bí mật." Tần Huyền cũng nói theo.
Mọi người đều hiểu, Linh Tiêu nói hắn nghe nói, chỉ là không muốn chuyện này bị lan truyền ra ngoài, rồi mang cái tội danh truyền bá bí mật trong phủ.
Cho nên lời hắn nói, cơ bản cũng là sự thật, cánh cửa đồng kia hẳn là đã thật sự biến mất.
Nhưng Tiên Hải Thiếu Vũ dường như không muốn dừng chủ đề này ở đây, thế là hắn lên tiếng lần nữa: "Các vị chẳng lẽ quên mất, mẫu thân của Sở Phong huynh đệ chúng ta, tiền bối Giới Nhiễm Thanh sao?"
"Thời đại sơ kỳ, quả thực đã xuất hiện vô số cường giả."
"Nhưng theo ta được biết, thời đại sơ kỳ vẫn chưa xuất hiện vương huyết mạch."
"Tiền bối Giới Nhiễm Thanh, khi xuất thế, chính là độc nhất vô nhị đương thời." Nói đến đây, Tiên Hải Thiếu Vũ nhìn về phía Linh Tiêu.
"Linh Tiêu, huynh cũng đã nói, Sở Phong có cơ hội mở ra cánh cửa đồng kia."
"Chẳng lẽ huynh cảm thấy, tiền bối Giới Nhiễm Thanh không có cơ hội mở ra sao?"
Giờ phút này, thần sắc của mọi người cũng thay đổi theo.
"Đúng vậy, theo lý mà nói, đại nhân Giới Nhiễm Thanh rất có thể đã mở được cánh cửa đồng đó mới đúng."
"Chẳng lẽ nói, là đại nhân Giới Nhiễm Thanh, đã mở cánh cửa đồng kia sao?"
"Khoan đã, thật có khả năng này đấy."
Khi nhắc đến chuyện cánh cửa đồng biến mất, Tiên Hải Thiếu Vũ lại liên tưởng đến khả năng cánh cửa đồng đã bị ai đó mở ra.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ, là nghĩ cánh cửa đồng kia chắc chắn sẽ không bị mở ra, bởi vì không ai làm được điều đó.
Nhưng khi nghĩ đến Giới Nhiễm Thanh, bọn họ liền cảm thấy, nếu là Giới Nhiễm Thanh thì quả thật rất có thể làm được chuyện này.
Giới Nhiễm Thanh, trong giới tu võ bao la này, quá đặc biệt.
Nhất là đối với thế hệ người bọn họ.
Mặc dù bọn họ chưa từng gặp qua phong thái của Giới Nhiễm Thanh, nhưng những sự tích về Giới Nhiễm Thanh thì lại nghe nhiều thuộc.
Bởi vậy thực lực của mẫu thân Sở Phong là Giới Nhiễm Thanh, dù là những thiên tài đứng đầu này, cũng không hề nghi ngờ chút nào.
Thậm chí một vài người trong bọn họ, khi còn bé đã lấy Giới Nhiễm Thanh làm mục tiêu, đến giờ vẫn coi Giới Nhiễm Thanh là thần tượng.
Chẳng qua khi chủ đề rơi vào người Giới Nhiễm Thanh, Linh Tiêu lại cảm thấy tiếc nuối mà thở dài một tiếng.
"Ta từng nghe nói, trong phủ có một loại cách lý giải."
"Đại nhân Giới Nhiễm Thanh, từng khiêu chiến cánh cửa đồng, nhưng đã thất bại." Linh Tiêu nói.
"Thất bại?"
Nghe câu này, thần sắc mọi người đều khẽ biến đổi.
Trước đó, bọn họ chưa từng nghe qua tin tức này.
Thế mà ngay cả Giới Nhiễm Thanh cũng thất bại, vậy không thể nghi ngờ càng làm tăng thêm độ khó khi mở cánh cửa đồng kia.
Giờ phút này, Giới Bảo Bảo cũng mở miệng: "Ta nghe nói, lúc đại nhân Giới Nhiễm Thanh mở, đã gây ra dị tượng."
"Nàng thật ra chỉ thiếu chút nữa, nếu như chuẩn bị đầy đủ hơn một chút, có thể đã thành công mở ra."
"Chỉ là đáng tiếc, cánh cửa đồng đó chỉ có một lần cơ hội khiêu chiến."
"Thì ra là thế." Tiên Hải Thiếu Vũ cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, kỳ thật hắn cực kỳ sùng bái Giới Nhiễm Thanh.
Trước đó hắn cũng thật sự nghĩ, có thể Giới Nhiễm Thanh đã tiến vào Thái Cổ Sáng Tạo Đường rồi.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại sáng lên, nhìn về phía Sở Phong: "Không phải là tiền bối Giới Nhiễm Thanh, vậy có khả năng nào là cha của Sở Phong huynh đệ không?"
"Cha của Sở Phong?"
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Sở Phong.
Liên quan tới cha của Sở Phong, bọn họ cũng không rõ.
Nhưng thiên lôi huyết mạch của Sở Phong cao minh như thế, bọn họ cũng cảm thấy cha Sở Phong, chắc không phải nhân vật tầm thường.
Nếu không, sao có thể được Giới Nhiễm Thanh để ý chứ?
Nhưng bởi vì hào quang của Giới Nhiễm Thanh quá mạnh.
Mọi người cho dù trong lòng cảm thấy, cha Sở Phong chắc chắn không phải người bình thường.
Nhưng cũng vô ý thức cảm thấy, cha Sở Phong không bằng Giới Nhiễm Thanh.
Ngay cả Giới Nhiễm Thanh còn không thể mở cánh cửa đồng kia, cha Sở Phong có cơ hội không?
Bọn họ đều cảm thấy, không có cơ hội.
Cho nên đối với đề nghị của Tiên Hải Thiếu Vũ, trong lòng bọn họ đều thấy là không thể nào.
"Sở Phong, ngươi thấy... Nếu là cha ngươi, có khả năng mở ra cánh cửa đồng kia không?" Tiên Hải Thiếu Vũ hỏi.
"Đối với cánh cửa đồng đó, ta không hiểu rõ, không cách nào phán đoán được độ khó của nó."
"Nhưng ta cảm thấy, bất cứ chuyện gì cha ta đều có thể làm được." Sở Phong nói, giọng tràn đầy tự tin.
Nhưng dù Sở Phong đã nói như vậy, mọi người cũng không tin, ngược lại có vài người còn cười.
Bọn họ cảm thấy Sở Phong đang nói đùa.
Nhưng như vậy cũng bình thường thôi. Con cái trên đời, ai chẳng thấy mẹ mình đẹp nhất thiên hạ, cha mình mạnh nhất thiên hạ chứ?
"Sở Phong huynh đệ, phụ thân ngươi là cảnh giới gì vậy?" Tiên Hải Thiếu Vũ lại hỏi.
So với những người khác, hắn rất thành tâm, dường như cực kỳ quan tâm chuyện này.
Đồng thời những người khác, cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Sở Phong.
Mặc dù cảm thấy cha của Sở Phong chắc chắn không thể mở được cánh cửa đồng kia.
Nhưng bọn họ cũng muốn biết, cha của Sở Phong, đến cùng là ở cảnh giới nào.
"Ta cũng không biết." Sở Phong lắc đầu.
"Sở Phong huynh đệ, ngươi đừng khiêm tốn, ngươi không nói thì ta nói." Nhưng Long Thừa Vũ lập tức lên tiếng, rồi nhìn về phía mọi người.
"Ta không biết cảnh giới cụ thể của cha Sở Phong huynh đệ, nhưng ít ra có một điều có thể kết luận, theo lời cha ta thì, phụ thân Sở Phong là ở Thiên Thần cảnh." Long Thừa Vũ nói.
"Thiên Thần cảnh?" Nghe nói thế, biểu lộ của mọi người đều không khỏi biến đổi.
Thiên Thần cảnh, đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết, cha của Sở Phong chắc tuổi không lớn lắm, mà có thể đạt tới loại cảnh giới này?
"Long Thừa Vũ, làm sao ngươi biết?" Tần Huyền hỏi.
"Cái này không tiện nói, nhưng ta có thể đảm bảo, chính là Thiên Thần cảnh." Long Thừa Vũ nói.
Hôm đó, bọn họ bị người của Thương Khung Tiên Tông đẩy vào tuyệt cảnh, là Sở Phong dùng trận pháp bảo hộ loại bỏ cao thủ của Thương Khung Tiên Tông.
Mà Sở Phong đã nói với tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc, trận pháp bảo vệ đó là do cha mình bố trí.
Theo suy đoán của tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc, người có thể bố trí ra loại trận pháp đó, tất nhiên là Thiên Thần cảnh.
"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nếu không có thực lực đó, sao có thể làm cho tiền bối Giới Nhiễm Thanh động tâm?"
"Lại có thể sinh ra, một đứa con có thiên phú như Sở Phong chứ?" Tiên Hải Thiếu Vũ cười nói.
Sở Phong cũng cười, rồi nói: "Các vị, thích ứng thế nào rồi?"
Nghe nói vậy, Long Thừa Vũ cùng Tần Huyền đám người nhíu mày: "Hình như, còn cần một chút thời gian."
"Sở Phong huynh, chẳng lẽ có hạn chế về thời gian sao?"
Bọn họ có chút lo lắng.
Sở dĩ mọi người xác định hư không đỉnh đầu, có thể là Thái Cổ Sáng Tạo Đường trong truyền thuyết, không thể để lỡ cơ hội.
Nhưng bọn họ không vội vàng lên đường, ngược lại ở đây nói chuyện phiếm, cũng là vì cảm giác áp bức từ trên trời giáng xuống quá mạnh.
Bọn họ đều đang thích ứng.
"Ta không thể đảm bảo, có hạn chế thời gian hay không."
"Nhưng thứ chúng ta đối mặt trước mắt, không phải là khảo nghiệm của cả nhóm, mà là khảo nghiệm cá nhân."
"Bởi vậy ta đề nghị, nếu đã chuẩn bị tốt, thì có thể đi được rồi." Sở Phong nói.
"Ta nói huynh đệ, ngươi ngươi ngươi... Ngươi đi trước đi, lát nữa ta là là... Sẽ đến tìm ngươi." Vương Cường nói.
Nghe vậy, Sở Phong biết Vương Cường còn chưa chuẩn bị xong, thế là nhìn về phía Tiên Hải Thiếu Vũ.
"Ta còn cần thích ứng một chút." Tiên Hải Thiếu Vũ cười nói.
"Sở Phong huynh đi trước đi." Tiên Miêu Miêu cũng nói theo.
"Nhanh như vậy đã thích ứng rồi à, quả thật yêu nghiệt, đủ loại khác biệt, không phục không được."
"Sở Phong, vị trí thứ nhất Cửu Thiên Chi Đỉnh của ngươi, ta không hề ghen tị chút nào." Phong Linh nở nụ cười trên mặt, phát ra âm thanh êm tai.
Nàng tự nhận là có thiên phú không yếu, nhưng áp bức này thật sự quá mạnh, hiện tại nàng cũng không thể thích ứng.
Nhưng mọi người đều hiểu, Sở Phong đã nói câu đó, hiển nhiên là hắn đã thích ứng xong rồi.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng đi đến bên cạnh Sở Phong.
"Đại ca ca, ta chuẩn bị xong rồi." Tiểu Ngư Nhi cười ngọt ngào nói.
"Trán..."
"Hóa ra là có hai cái cao giai yêu nghiệt."
Phong Linh dang tay ra.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận