Tu La Võ Thần

Chương 870: Trở về tiên phong (5 càng)

"Sở Phong đại nhân tha mạng, Sở Phong đại nhân tha mạng a."
Đột nhiên, trên đỉnh cung điện, có người "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, bắt đầu hướng Sở Phong dập đầu cầu xin tha thứ. Bởi vì giờ phút này Sở Phong đã cho thấy sự cường đại của hắn, ngay cả Yến đại nhân của Tru Tiên quần đảo cũng không phải là đối thủ của hắn, bọn họ càng không cách nào chống lại Sở Phong.
"Sở Phong thiếu hiệp tha mạng, chúng ta còn chưa gia nhập Tru Tiên quần đảo, xuất hiện ở đây, đều là bị bức ép tới, mong rằng Sở Phong thiếu hiệp minh xét, chúng ta thật không có dã tâm đối địch với tàn Dạ Ma Tông!!!”
Mà những người ở đây, phía trên cung điện mọi người, cũng đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất, ngoại trừ vị hòa thượng bình tĩnh đã phản bác tông chủ Thạch Kiếm Tông lúc trước, thì tất cả những người phía trên cung điện đều đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Tha mạng a ~~~~~~~~~~~~~~"
Mắt thấy những nhân vật có danh tiếng nhất ở bình nguyên băng tuyết này, đều đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vô luận là trưởng lão và đệ tử Thạch Kiếm Tông, hay là trưởng lão và đệ tử các thế lực khác, cũng đều nhao nhao quỳ xuống, hướng Sở Phong cầu xin tha thứ. Nhìn đám người vừa sợ hãi vừa run rẩy khiếp đảm, Sở Phong nhàn nhạt cười nói: "Ta biết các ngươi cũng có nhiều chuyện bất đắc dĩ, cho nên ta sẽ không làm gì các ngươi, nhưng các ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu sau này ai trong các ngươi dám đối địch với tàn Dạ Ma Tông của ta, hoặc là gia nhập Tru Tiên quần đảo, thì đó sẽ là kết cục của các ngươi."
Đột nhiên, trong mắt Sở Phong lóe lên vẻ tàn nhẫn, trong lòng bàn tay một cỗ lực lượng đặc biệt tản ra, như liệt diễm, bao bọc lấy thần thức của tông chủ Thạch Kiếm Tông và Yến đại nhân, bắt đầu đốt cháy luyện hóa.
"A ~~~~~~~~~~~~~~"
"Sở Phong, đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi chết không yên lành, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi."
"Ách a ~~~~~~~~~~~~"
Dưới ngọn liệt diễm đặc thù thiêu đốt, tông chủ Thạch Kiếm Tông và Yến đại nhân đau đớn thê thảm, dù đã mất đi nhục thân, nhưng bọn hắn vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau khi thần thức bị luyện hóa từng chút một. Cứ như vậy, trước sự chứng kiến của mọi người, bọn hắn từng chút từng chút bị luyện hóa, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa này mới thôi.
Sau khi luyện hóa thần thức của hai người này, Sở Phong đột nhiên vung tay áo, một tầng chấn động vô hình khuếch tán ra, bao trùm cả tòa Thạch Kiếm Tông. Theo sát sau đó, Sở Phong lại vung tay áo lần nữa, từ trong đám người, liền truyền ra vài tiếng kêu hoảng sợ, đồng thời, vài bóng dáng cũng trong động tác lộn nhào đó, bay về phía Sở Phong. Chỉ có điều, còn chưa đợi bọn hắn tới gần Sở Phong, liền nổ tung như pháo hoa, hóa thành nước máu.
"Những người này, đều là những kẻ ngày đó đi theo lão tạp mao Thạch Kinh Thiên, tàn sát người của tàn Dạ Ma Tông ta, bọn chúng đáng chết."
"Còn các ngươi... thì vô tội, cho nên hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng, nhưng vẫn khuyên các ngươi nên tự giải quyết cho tốt."
Sở Phong nói xong lời này, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang, bay vút về phía viễn cổ truyền tống trận.
"Cảm ơn Sở Phong thiếu hiệp tha mạng, cảm ơn Sở Phong thiếu hiệp tha mạng."
Sau khi Sở Phong rời đi, đám người Thạch Kiếm Tông lại không dám đứng dậy, mà tiếp tục quỳ lạy nói cảm ơn, xem ra bọn hắn thật sự đã bị Sở Phong dọa sợ. Cho đến khi Hứa Cửu xác định Sở Phong đã đi, đám người này mới dám chạy vội vàng lên, như chim kinh sợ, bốn phía tán loạn. Vô luận là người của Thạch Kiếm Tông, hay là người của các thế lực khác, đều liều mạng bỏ chạy về phía xa, muốn sớm rời khỏi nơi rắc rối nguy hiểm này.
Giải quyết xong chuyện của Thạch Kiếm Tông, Sở Phong liền trực tiếp thông qua viễn cổ truyền tống trận, tiến về Tru Tiên quần đảo. Trên đường đi, Đản Đản từng hỏi Sở Phong, vì sao không giết hết người của Thạch Kiếm Tông để trừng trị. Nhưng Sở Phong lại nói, tông chủ Thạch Kiếm Tông đáng giết, Yến đại nhân cũng đáng giết, nhưng một số người khác thì không thể giết. Hắn bây giờ là người của tàn Dạ Ma Tông, hành động của hắn, không chỉ là hành vi cá nhân, mà còn đại diện cho tàn Dạ Ma Tông. Cho nên, dù những người tụ tập ở Thạch Kiếm Tông hôm nay, nói đúng ra đều có chút quan hệ với Tru Tiên quần đảo, nhưng bọn hắn thực sự không chính thức gia nhập Tru Tiên quần đảo, vì vậy, bọn hắn có thể giết, mà cũng có thể không giết. Thay vì đại khai sát giới, khiến người đời vừa sợ vừa hãi, chi bằng ân oán phân minh. Như vậy cũng để thiên hạ biết, người của tàn Dạ Ma Tông không phải là những kẻ điên cuồng, cũng không lạm sát kẻ vô tội. Cứ như vậy, có thể tránh cho tàn Dạ Ma Tông gây nên sự tức giận của nhiều người, cũng có thể từ một mức độ nhất định, tránh cho càng nhiều thế lực gia nhập Tru Tiên quần đảo.
Đồng thời, Sở Phong cũng tính toán, sau chuyện hôm nay, người của Thạch Kiếm Tông sẽ rời khỏi Thạch Kiếm Tông, không chỉ rời khỏi Thạch Kiếm Tông, e là bọn họ cũng không dám tiếp tục ở lại bình nguyên băng tuyết, mà sẽ phân tán đến khắp các nơi của phương Đông hải vực. Mà khi bọn họ phân tán, cũng sẽ truyền chuyện hôm nay đến khắp các nơi của phương Đông hải vực, cho những người muốn gia nhập Tru Tiên quần đảo chống lại tàn Dạ Ma Tông biết, hậu quả đối địch với tàn Dạ Ma Tông chính là cái chết. Cũng để cho những người có sự hiểu lầm về tàn Dạ Ma Tông biết, tàn Dạ Ma Tông không hề hung tàn như bọn họ tưởng tượng, mà trên thực tế là một tông môn ân oán rõ ràng, chỉ hung ác với kẻ địch.
Sau một thời gian đi đường, Sở Phong cuối cùng cũng trở về Phiêu Miễu Tiên Phong, mà khi Sở Phong đến Phiêu Miễu Tiên Phong, phát hiện Xuân Vũ đã trở về. Bởi vì nha đầu này, lúc này đang đứng ở lối vào Phiêu Miễu Tiên Phong. Không chỉ có Xuân Vũ, Tử Linh, Tô Nhu, Tô Mỹ, lúc này cũng đang ở lối vào, bốn nha đầu đang đứng trò chuyện quên cả trời đất. Muốn hỏi vì sao các nàng lại ở đây, kỳ thực rất đơn giản, hiển nhiên là đang chờ Sở Phong, bởi vì khi các nàng nhìn thấy Sở Phong, đều lộ vẻ vui mừng, nhao nhao chạy lên đón tiếp Sở Phong.
"Sở Phong ca ca, cuối cùng ngươi đã trở về."
Nhìn thấy Sở Phong, cả bốn người đều vô cùng vui vẻ, nhất là Tử Linh, Tô Nhu và Tô Mỹ, trên mặt các nàng không chỉ có vui mừng, mà còn có sự an tâm, có thể thấy được, trong khoảng thời gian Sở Phong rời đi, ba vị hôn thê này không ít lo lắng cho Sở Phong.
"Sở Phong sư đệ, tu vi của ngươi, ngươi vậy mà..."
So với ba người Tử Linh, Xuân Vũ lại chú ý đến tu vi của Sở Phong, đã đột phá, hơn nữa còn liên tục đột phá hai trọng, đuổi kịp Xuân Vũ.
"Oa, Sở Phong ca ca, ngươi lại đột phá?!"
Nghe Xuân Vũ nói vậy, ba người Tử Linh cũng chú ý, tu vi của Sở Phong quả nhiên đã được tăng lên, giờ đã đột phá đến cảnh giới Võ Quân ngũ phẩm.
"Hắc, lần này đi đến địa điểm cũ của Phần Thiên Thánh Giáo, đúng là đạt được thu hoạch ngoài mong đợi." Sở Phong mỉm cười gật đầu.
"A, đây thật là tin tức tốt, chỉ có điều, Trương sư huynh và Vô Thương đệ đệ không thể chờ đợi được ngươi trở về, biết chuyện này, không biết có chút phiền muộn không đây." Tô Mỹ cười tủm tỉm nói, đồng thời lộ vẻ xấu xa.
"Tiểu Mỹ, ý ngươi là sao?" Sở Phong không hiểu.
"Hắc, Sở Phong ca ca, sau khi ngươi rời đi, Trương sư huynh và Vô Thương đệ đệ đã bế quan khổ tu, mong muốn đuổi kịp tu vi của ngươi, bây giờ cả hai người đều đã đột phá, đã lần lượt bước vào Thiên Vũ cửu trọng."
"Nhưng xem ra, mong ước của họ có lẽ phải thất bại rồi, bởi vì Sở Phong ca ca của chúng ta không dậm chân tại chỗ, mà còn tiến bộ nhanh hơn nhiều so với họ." Tô Mỹ cười hì hì nói.
"Ặc... Cái này..." Nghe những lời này, Sở Phong cũng có chút xấu hổ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận