Tu La Võ Thần

Chương 2441: Hạ thủ lưu tình

Chương 2441: Hạ thủ lưu tình
Sở Phong há rộng miệng, tràn đầy lực hút, liền bao phủ trong mỏ quặng mênh mông này. Một lát sau, chỉ thấy mỏ quặng bắt đầu rung động, mặt đất như động đất, tất cả mọi người khó mà đứng vững, không thể không bay vụt lên.
"Trời thần ơi, cái này... Đây là chuyện gì?" Mà nhìn thấy biến hóa của mỏ quặng lúc này, mọi người càng biến sắc mặt, trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy, từng đạo năng lượng trời đất mắt thường có thể thấy được, như thác nước chảy ngược, từ các nơi trong mỏ quặng tràn ra, ào ào hướng Sở Phong tụ tập lại.
"Đại ca hắn... Hắn... Hắn vậy mà đang luyện hóa năng lượng trời đất bên trong mỏ quặng."
"Hắn làm sao làm được? Cái này... Đây quả thực quá khó tin."
Chiến Linh Đồng cũng sợ ngây người, dù sao mỏ quặng này, trước kia là địa bàn của viễn cổ Chiến tộc hắn.
Hắn biết rõ mỏ quặng này lợi hại, mỏ bên trong thực sự ẩn chứa năng lượng trời đất cực mạnh, chính vì thế, việc khai thác vô cùng phiền phức.
Công cụ khai thác nhất định phải đặc chế, người khai thác, ít nhất phải có tu vi Võ Đế.
Nhưng quan trọng nhất là, khoáng thạch khai thác được, nhất định phải tiến hành luyện hóa đặc thù, mới có thể rút ra được năng lượng trời đất.
Mà Sở Phong, vậy mà trực tiếp thôn phệ, điều này đối với hắn mà nói, đơn giản là chuyện không thể nào.
Rất nhanh, năng lượng trời đất mắt thường có thể thấy, bắt đầu ngừng tràn ra.
Mà tòa mỏ quặng mênh mông này, cũng đã mất đi ánh sáng vốn có, không những trông không có gì đặc thù, thậm chí còn không bằng một dãy núi bình thường.
"Hắn... Lại đem năng lượng trời đất trong mỏ quặng này, toàn bộ thôn phệ?" Trong ánh mắt đám người nhìn về phía Sở Phong, đã xuất hiện sợ hãi.
Theo bọn họ nghĩ, đây tuyệt đối không phải việc mà người có thể làm được.
Mà Sở Phong lại dị thường hài lòng lau miệng, đối với hắn mà nói, lúc này như ăn no một bữa mỹ vị, đồng thời mỹ vị này, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.
Dù không cách nào đánh giá, nhưng theo Sở Phong, lúc này năng lượng trời đất tụ tập trong đan điền hắn, ít nhất đủ để hắn đột phá đến Chân Tiên cảnh.
Nghĩ lại lúc ban đầu ở Võ Chi Thánh Thổ, vì tìm kiếm chút năng lượng trời đất, Sở Phong đã tốn không ít công sức. Lúc đó, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, có một ngày, trong đan điền hắn sẽ hội tụ nhiều năng lượng trời đất như vậy.
Nhưng đột nhiên, Sở Phong chú ý, đám người phía dưới không ai bỏ đi, mà đứng lơ lửng trên không, nhìn hắn chằm chằm.
"Các ngươi còn ngẩn người làm gì, còn không mau đi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục bị nô dịch?" Sở Phong đứng giữa trời, giọng nói như sấm, chấn động bốn phương.
"Xin hỏi đại nhân, ngài... Ngài là người viễn cổ Chiến tộc sao?" Những người nhân tộc này hỏi Sở Phong.
Nhưng không ai chạy trốn, không phải bọn họ không muốn trốn, mà là không dám chạy trốn, dù sao đây là địa bàn của viễn cổ yêu tộc.
"Ngươi là người phương nào, dám đến yêu tộc viễn cổ ta gây sự."
Và ngay lúc này, một tiếng gầm thét từ bên ngoài mỏ quặng vang lên, cùng lúc đó một bóng dáng, cũng nhanh chóng bay vào trong mỏ quặng.
Là kẻ mạnh nhất trấn thủ nơi đây của viễn cổ yêu tộc, vị lục phẩm Bán Tổ kia.
Thấy vị này xuất hiện, mọi người đều tái mặt, ai nấy sợ hãi run rẩy.
Bọn họ bị nô dịch ở đây đã lâu, biết rõ vị kia đáng sợ, đây chính là một kẻ giết người không chớp mắt thật sự.
Nhưng mà, Sở Phong thấy vị này, lại không hề sợ hãi, chỉ nói một chữ: "Cút."
"Cuồng vọng tiểu tặc, lại dám nói chuyện với ta như thế, hôm nay nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh." Vị kia lộ ra nửa thành tổ binh, liền muốn ra tay với Sở Phong.
Đồng thời sát ý của hắn ngập tràn, muốn giết Sở Phong.
Nhưng, chỉ thấy Sở Phong đấm một quyền, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, nhục thân của vị lục phẩm Bán Tổ kia liền nổ tung.
"Trời ạ, hắn chỉ một kích, đã chém g·iết." Đám người trợn mắt há mồm, trong mắt đầy vẻ khó tin.
"Hắn... Hắn vậy mà lại lợi hại đến thế?" Nhất là Chiến Linh Đồng, thậm chí không thể tin vào mắt mình.
Hôm qua Sở Phong bị đánh, hắn tận mắt nhìn thấy.
Nhưng Sở Phong hôm nay, so với hôm qua, quả thực là khác một trời một vực, hoàn toàn như hai người.
Nhất là cái khí thế coi trời bằng vung, hoàn toàn không để đối thủ vào mắt kia, ngay cả trong viễn cổ Chiến tộc của hắn cũng vô cùng ít thấy.
Mà người trẻ tuổi như vậy, có thực lực thế này, khí thế thế kia, lại càng là lần đầu tiên trong đời hắn trông thấy.
"Các ngươi còn không trốn, không phải muốn mãi làm nô lệ sao?" Sở Phong lại lần nữa nói với những người nhân tộc này.
Trước mắt, người yêu tộc đều bị hắn khống chế, nhưng những người nhân tộc này vậy mà không trốn, điều này khiến Sở Phong rất không hiểu.
"Vị đại nhân này, cầu ngài mang chúng tôi đi đi, bằng không... Chúng tôi sợ viễn cổ yêu tộc trả thù chúng tôi."
"Đến lúc đó... Chúng tôi hạ tràng, chắc chắn thảm hại hơn."
"Đại nhân, cầu ngài mang chúng tôi đi với."
Những người nhân tộc này, vậy mà đồng loạt quỳ xuống trước Sở Phong.
Những ngày này, họ đã chịu hết sự ức hiếp của yêu tộc, rất e sợ yêu tộc.
Hiện tại, Sở Phong xuất hiện, đối với bọn họ không khác gì cứu tinh, sao bọn họ có thể một mình bỏ chạy, tự nhiên muốn ôm chặt lấy vị cứu tinh này.
"Sở Phong, dù ngươi khôi phục tu vi, nhưng nếu gặp phải cao thủ viễn cổ yêu tộc thật sự, ngươi vẫn không địch lại, những người này quá vướng víu, tuyệt đối không thể mang theo bọn họ." Nữ Vương đại nhân khuyên nhủ.
"Thế nhưng... Ta lại không thể thấy chết không cứu, dù sao mầm tai vạ này do ta gây ra, không thể để bọn họ thay ta gánh nồi." Sở Phong nói.
"Vậy ngươi định làm gì, thật sự mang theo đám người vướng víu này sao?" Nữ Vương đại nhân hỏi.
"Nếu phải mang theo bọn họ chạy trốn, cũng không khó, chỉ là trước đó, ta còn có việc muốn làm." Sở Phong nói.
"Làm gì?" Nữ Vương đại nhân hỏi.
"Giúp Chiến Linh Đồng tìm lại người yêu của nàng." Sở Phong nói.
"Chuyện này ngươi cũng muốn quản?" Nữ Vương đại nhân rất kinh ngạc, lại cực kỳ không tình nguyện.
"Ta cảm thấy hắn rất dũng cảm, với lại ta rất rõ, cảm giác mất đi người yêu là như thế nào."
"Cho nên, chuyện này ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
Nói đến đây, Sở Phong lại vung tay áo đối với hư không.
Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết của những người yêu tộc kia lại càng chói tai, nhưng rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết của người yêu tộc đã biến mất hoàn toàn.
Sở Phong không có mở sát giới, hắn chỉ giết lục phẩm Bán Tổ, và ngũ phẩm Bán Tổ kia, hai người mạnh nhất nơi này.
Về phần những người yêu tộc khác ở đây, Sở Phong chỉ làm bọn chúng bị thương nặng.
Ít nhất... Không thể ức hiếp người ở đây được nữa, càng không thể chạy trốn khỏi đây, đã không thể tạo thành uy h·i·ế·p đối với nhân tộc ở nơi này.
"Vì sao không trực tiếp g·i·ế·t chúng?" Nữ Vương đại nhân hỏi.
"Với thực lực năm đó của tiền bối Chiến Hải Xuyên, hoàn toàn có thể tiêu diệt cái gọi là viễn cổ yêu tộc này, nhưng ông ấy đã không làm như vậy, ta tin rằng đây là có nguyên nhân."
"Khi chưa rõ nguyên nhân này, ta không thể đuổi tận giết tuyệt viễn cổ yêu tộc." Sở Phong nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận