Tu La Võ Thần

Chương 2519: Lãnh khốc vô tình

Chương 2519: Lãnh khốc vô tình
Nhắc tới cũng thật châm biếm. Lúc Sở Phong chưa đến đây, bao nhiêu người khinh thường Sở Phong. Nhưng giờ phút này, những người ở đây không ai là không e ngại Sở Phong. Sở Phong vừa bước đến, đám người không chỉ lòng dạ run sợ, mà còn vội vàng nhường đường sang hai bên, rất sợ Sở Phong ra tay với bọn họ. Bởi vậy, giữa đám người xuất hiện một con đường, một con đường thông đến điện cung. Sở Phong bước đi trên đường, đi lướt qua Chu Phó Không cùng những người khác, nhưng không dừng lại, cũng không hề gây khó dễ cho bọn họ. Cứ như thể... không nhìn thấy bọn họ vậy. Sở Phong một đường tiến lên, tự nhiên là thẳng đến điện cung, thẳng đến chỗ Triệu Hồng. Lúc này, mọi người không khỏi có chút may mắn, dù thế nào, ít nhất hiện tại Sở Phong không ra tay với họ, điều đó đã là bất hạnh trong vạn hạnh.

Mắt thấy Sở Phong đi vào đại điện, có một vị lão giả, thân hình thoắt một cái, liền ẩn vào hư không. Rõ ràng là hắn muốn thừa cơ bỏ chạy. Với tình huống này, Sở Phong thậm chí không quay đầu lại, mà đưa lưng về phía đó, tung ra một chưởng.
Ầm
Chưởng lực đó nổ vang phía xa trên hư không, hóa thành đường gợn sóng, tàn phá càn quét thiên địa. Mà giữa những gợn sóng tàn phá ấy, một bóng dáng trống rỗng hiện ra, giống như chó chết rơi xuống đất, cuối cùng hung hăng ngã trên mặt đất. Đó là một người, quần áo hắn đều bị đánh tan, toàn thân đen nhẻm, thịt da tróc ra, không ngừng co giật. Mà người này, chính là vị lão giả vừa nãy ẩn vào hư không. Giờ phút này hắn, dù chưa chết nhưng cũng đã bị thương nặng.
"Tê ~~~"
Giờ khắc này, mọi người đều căng thẳng trong lòng, không còn ai dám nghĩ đến việc bỏ chạy. Phải biết, vị lão giả vừa trốn vào hư không, giờ phút này trọng thương nằm dưới đất, lại là một vị Võ Tổ đỉnh phong thực thụ. Thế nhưng, Võ Tổ đỉnh phong như vậy, trước mặt Sở Phong, ngay cả một chưởng cũng không tránh nổi. Thậm chí, lúc Sở Phong ra tay còn chẳng hề liếc nhìn, chỉ là quay lưng xuất chưởng đã khiến hắn trọng thương đến vậy. Từ một điểm này, mọi người lần nữa thấy được sự kinh khủng của Sở Phong.
Sau khi đánh gục kẻ bỏ trốn kia, Sở Phong vẫn không nói gì, lúc này hắn đã đi đến trước mặt Triệu Hồng.
Soạt
Sở Phong phất tay áo một cái, lồng giam liền vỡ tan thành nhiều mảnh, cùng lúc đó xiềng xích trói buộc Triệu Hồng cũng văng ra. Xiềng xích kia vốn là xiềng xích đặc thù, không hề kiên cố, nhưng chỉ cần buộc vào người bị trọng thương, sẽ trói buộc tu vi của nàng. Lúc này xiềng xích tan ra, tu vi Triệu Hồng cũng nhanh chóng khôi phục, còn những vết thương trên người chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, ngược lại không đáng ngại. Vốn dĩ không cần Sở Phong ra tay, Triệu Hồng tự ngồi xếp bằng, vận chuyển sức mạnh kết giới, rất nhanh liền đuổi hết côn trùng trong cơ thể ra ngoài, để da thịt mình khép lại. Chỉ trong chớp mắt, Triệu Hồng đã khôi phục như lúc ban đầu, đừng nói là trên người không có một vết thương nào, ngay cả một chút bụi bặm cũng không có, thậm chí cả quần áo bị kiếm đâm thủng cũng đã được nàng chữa trị.
"Sở Phong, tên hỗn đản nhà ngươi, thì ra ngươi là Bát phẩm Võ Tổ đã có thủ đoạn như vậy rồi, sao không nói sớm."
"Làm hại ta cứ tưởng rằng, ngươi muốn đột phá đến Cửu phẩm Võ Tổ rồi mới xuất quan, cho nên mới một mình đến đây, nào ngờ lại trúng bẫy của Khổng Đấu Mặc Uyên kia."
Lúc này, Triệu Hồng ngoài miệng toàn lời oán trách, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười. Với tư cách là bạn tốt muốn tốt cho Sở Phong, thấy Sở Phong sau hai năm lại nắm giữ được thủ đoạn như vậy, tự nhiên thấy vui mừng thay Sở Phong.
"Là ta không đúng, ta nên nói rõ với ngươi từ sớm, để ngươi phải chịu khổ." Mặc dù biết Triệu Hồng trách cứ chỉ là nói đùa, nhưng Sở Phong lại thật sự cảm thấy áy náy từ tận đáy lòng. Hắn thấy, Triệu Hồng một mình đến đây tuy lỗ mãng, nhưng cũng là vì lo lắng cho Vương Cường, điều này hắn đều có thể hiểu. Ngược lại là hắn, nếu sớm nói với Triệu Hồng, chỉ cần đạt đến Bát phẩm Võ Tổ, hắn liền có thể đánh một trận với Khổng Đấu Mặc Uyên, sẽ không để Triệu Hồng rơi vào cảnh thảm hại như vừa rồi. May mắn là hắn đến kịp thời, nhưng nếu như hắn đến chậm thì sao? Nếu thật sự đến chậm, thứ hắn nhìn thấy e là thi thể của Triệu Hồng. Mà nếu Triệu Hồng thật sự chết rồi, Sở Phong còn mặt mũi nào đi gặp Vương Cường.
"Đi đi, ta chỉ đùa một chút thôi, người sai rõ ràng là ta, ngươi nói xin lỗi làm lòng ta không dễ chịu." Triệu Hồng mặt lộ vẻ tươi cười, một quyền đánh vào ngực Sở Phong, sau đó... trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lại hiện lên sự áy náy. Xem ra, Triệu Hồng đã thực sự biết mình sai rồi.
"Khổ ngươi đã chịu, chuyện này không thể thay đổi, nhưng thù này nhất định phải báo." Nói đến đây, Sở Phong xoay người lại, nhìn đám người phía sau, nói: "Những người này, ngươi muốn xử trí như thế nào?"
Nghe được lời này, Chu Phó Không cùng đám người đứng nghiêm chỉnh bên ngoài điện lập tức trong lòng căng thẳng. Quả nhiên, đúng như những gì họ lo lắng, Sở Phong cũng không định bỏ qua. Nhưng bọn họ lại chẳng có cách nào, đối mặt với Sở Phong lợi hại như vậy, bọn họ thực sự chỉ như thịt cá trên thớt, chỉ có thể mặc người làm thịt.
"Sở Phong thiếu hiệp, Triệu Hồng cô nương, chúng ta thật sự chỉ là được mời đến, cũng không có ý bất kính với các ngươi."
"Triệu Hồng cô nương, lúc trước tra tấn ngươi, nhưng không có lão phu, ngươi ngàn vạn lần nói rõ với Sở Phong thiếu hiệp, không được làm thương đến người vô tội, trách oan người tốt."
Những người ở đây, đa phần đều là hạng người sợ chết, thấy tình thế không ổn, bọn họ không còn để ý đến thân phận, từng người đều nước mắt lưng tròng kêu than, muốn giả bộ đáng thương để được đồng tình.
"Câm miệng, ai tiếp tục nhiều lời, ta cắt lưỡi kẻ đó." Bỗng nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến, tựa như tiếng sấm nổ vang, quanh quẩn trên bầu trời, mãi lâu không tan. Lúc này, những kẻ cầu xin tha thứ, vội vàng im miệng, những kẻ đang chuẩn bị cầu xin tha thứ càng không dám hé răng. Không phải gan bọn họ nhỏ, mà là người quát mắng kia chính là Sở Phong. Sở Phong nói được làm được, sao bọn họ dám không nghe theo lời.
"Triệu Hồng, ngươi nói xem, xử trí bọn chúng thế nào?" Sở Phong nhìn về phía Triệu Hồng, một lần nữa hỏi.
"Người bên ngoài ta không quản, nhưng là..." Vừa nói, Triệu Hồng vừa chỉ Khổng Đấu Mặc Uyên, Độc Cô Kiếm Tục, rượu thịt hòa thượng và Chu Phó Không: "Hắn, hắn, hắn, hắn, hôm nay phải chết."
Nghe thấy những lời này, Độc Cô Kiếm Tục cùng những người khác nhất thời mặt xám như tro. Nhất là Chu Phó Không, càng sợ đến mắt trợn ngược, mồ hôi chảy ròng ròng, hai chân run rẩy, đứng cũng không vững, suýt nữa ngã nhào từ trên không xuống.
"Các ngươi đều nghe thấy chứ?" Sở Phong đưa mắt nhìn lại, lần lượt đảo mắt qua bốn người Độc Cô Kiếm Tục, rượu thịt hòa thượng, Chu Phó Không và Khổng Đấu Mặc Uyên. Cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý của Sở Phong, Độc Cô Kiếm Tục cùng những người khác càng sợ đến mặt mày xanh lét, bọn họ biết, Sở Phong đã thực sự động sát niệm, hôm nay... bọn họ e là khó tránh khỏi tai kiếp. Lúc này, họ vô cùng hối hận, hối hận vì đã nhục mạ Triệu Hồng. Vốn đây chỉ là ân oán của Khổng Đấu Mặc Uyên và Sở Phong, kết quả hiện tại bọn họ cũng bị liên lụy vào. Nếu như có thể lựa chọn lại, họ tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho Triệu Hồng, chỉ là đáng tiếc... họ không có cơ hội đó.
"Sở Phong, mọi chuyện đều do Khổng Đấu Mặc Uyên gây ra, bắt Triệu Hồng là hắn, tra tấn Triệu Hồng cũng là hắn, chuyện này không liên quan đến chúng ta, sao ngươi muốn hung hăng dọa người như vậy?"
"Sở Phong, ngươi thật không cần phải thế, hôm nay coi như bỏ qua, mọi chuyện còn dễ nói, nhưng nếu ngươi giết chúng ta, vậy sau này cuộc sống của ngươi cũng sẽ không tốt đẹp đâu, ngươi ngàn vạn lần phải suy nghĩ kỹ."
"Sở Phong huynh đệ, ngươi bình tĩnh, ngươi bình tĩnh, đừng nên hành động theo cảm tính." Độc Cô Kiếm Tục cùng những người khác nhao nhao giải thích, đồng thời khuyên giải Sở Phong, bọn họ thật sự không muốn chết.
Thế nhưng, giống như không nghe thấy những gì họ nói, đối với lời nói của bọn họ, căn bản không hề có hồi đáp.
"Độc Cô Kiếm Tục, ngươi nhiều lời nhất, vậy ngươi bắt đầu trước." Sở Phong đưa mắt về phía Độc Cô Kiếm Tục, đạp không mà đi, Triệu Hồng thì theo sau lưng hắn, cùng nhau hướng về Độc Cô Kiếm Tục.
Nghe được những lời này, Độc Cô Kiếm Tục thì thân thể run rẩy kịch liệt, sau đó cảm thấy thân thể lạnh lẽo, phảng phất cả linh hồn cũng đang run rẩy. Hắn thấy, lúc này Sở Phong, tựa như một mãnh thú lãnh huyết vô tình, trong mắt chỉ có con mồi, mà con mồi kia, chính là hắn... Độc Cô Kiếm Tục.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận