Tu La Võ Thần

Chương 5990: Cưỡi rồng mà đi

Chương 5990: Cưỡi rồng mà đi
Rất nhanh, lực truyền tống bao phủ lấy Sở Phong.
Nhưng luồng lực truyền tống này, không chỉ bao phủ riêng Sở Phong, mà ngay cả Hạ Tinh Thần đang ở khá xa Sở Phong bên trong di tích này cũng bị bao trùm.
Lực truyền tống bỗng nhiên xuất hiện, khiến Hạ Tinh Thần có chút không biết làm sao.
Mãi đến khi nàng trở lại trong rừng núi, bình yên chạm đất, mới biết mình bị cưỡng ép đuổi ra khỏi di tích.
Nhưng vẫn còn chút hoảng hốt, dù sao Sở Phong cùng Hoa Hoa, còn ở bên trong.
Bất quá rất nhanh lại có hai luồng lực truyền tống xuất hiện, khiến trái tim đang treo của nàng lúc này mới buông xuống.
Bởi vì hai bóng dáng trong trận truyền tống kia chính là Sở Phong và Hoa Hoa.
Nhưng rất nhanh, trái tim vừa buông xuống của Hạ Tinh Thần lại treo lên.
Nàng phát hiện vô luận là Hoa Hoa hay Sở Phong, trạng thái đều không ổn.
Nhất là Hoa Hoa, sắc mặt tái nhợt dọa người.
So sánh mà nói, tình huống của Sở Phong, cũng không đáng nhắc đến.
"Hoa Hoa, ngươi..."
Thế là Hạ Tinh Thần vội vàng đi về phía Hoa Hoa.
Nhưng Hoa Hoa lại lập tức chạy về phía Sở Phong, đồng thời nắm chặt bả vai Sở Phong, nghiêm túc, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, dò xét Sở Phong mấy lượt, sau đó mới hỏi: "Sở Phong, ngươi thế nào?"
"Tiền bối, ta không sao." Sở Phong cười nói.
"Sao có thể không có việc gì?"
"Ngươi mau ăn cái này vào, còn có cái này, cái này cùng cái này, ăn cùng nhau vào."
Hoa Hoa lấy ra rất nhiều viên thuốc đưa cho Sở Phong.
"Tiền bối, ta thật không sao, không cần uống đan dược."
Sở Phong nhìn ra, những đan dược này cực kỳ quý giá, mà tình huống của mình, nếu ăn những đan dược này vào, đó chính là lãng phí.
"Mau ăn vào."
Nhưng Hoa Hoa, lại thừa lúc Sở Phong nói chuyện, trực tiếp nhét toàn bộ chỗ đan dược trong lòng bàn tay vào miệng Sở Phong.
Thậm chí còn trực tiếp phóng thích lực kết giới, luyện hóa những đan dược đó, hòa vào trong cơ thể Sở Phong.
Dù sao đối phương tu vi hơn mình, khi Sở Phong kịp phản ứng thì đã muộn.
Muốn cự tuyệt cũng không có cơ hội.
"Ngồi xuống ngồi xuống, ta giúp ngươi thúc đẩy, thấy hiệu quả nhanh hơn."
Ép Sở Phong ăn đan dược vào xong, Hoa Hoa lại muốn kéo Sở Phong ngồi xuống đất.
Một màn này, khiến Hạ Tinh Thần ngây người một chút, miệng nhỏ còn há hốc ra một hồi lâu.
Đến giờ phút này, nàng mới tỉnh hồn.
Thế là nàng nhanh chân, lẻn đến trước mặt hai người, kéo Hoa Hoa ra khỏi người Sở Phong.
"Chờ một chút, chờ một chút, Hoa Hoa, ngươi làm gì thế?" Hạ Tinh Thần nhìn Hoa Hoa.
"Ta đang chữa thương cho Sở Phong mà." Hoa Hoa giải thích.
"Nhưng, rõ ràng ngươi mới là người bị thương nặng hơn kia mà?" Hạ Tinh Thần nói.
"Tinh Thần tỷ tỷ, ngươi không biết cái trận pháp kia hung hiểm thế nào đâu, Sở Phong hắn..."
"Hắn cái gì chứ, tình huống của hắn so với ngươi tốt hơn nhiều, ngươi nha đầu này làm sao vậy?"
"Nhanh ngồi xuống, ta sẽ chữa thương cho ngươi."
Hạ Tinh Thần, không nghe lời Hoa Hoa, cưỡng ép kéo nàng ngồi xuống đất, Hoa Hoa còn muốn giãy dụa.
Thế là Sở Phong cũng cười nói với Hoa Hoa: "Tiền bối, ta thật không có việc gì, không tin ngươi xem một chút."
"Không tin lời ta, chẳng lẽ còn không tin kết giới thuật của ngươi sao?"
Sở Phong trực tiếp cầm tay Hoa Hoa lên, đặt vào chỗ mạch đập của mình.
Sau khi Hoa Hoa quan sát, phát hiện Sở Phong thật không có trở ngại, nhưng nàng lại nói: "Ta đã không tin tưởng kết giới thuật của mình đến vậy rồi."
"Ngươi nha đầu này, nói bậy cái gì vậy, đầu óc không rõ ràng sao?"
Hạ Tinh Thần kéo tay Hoa Hoa từ cổ tay Sở Phong xuống, chợt nói với Sở Phong: "Sở Phong ngươi đừng để ý, ngươi cũng bị thương rồi, mau đi điều dưỡng một chút, Hoa Hoa giao cho ta là được."
Sau đó, Hạ Tinh Thần liền cưỡng ép giúp Hoa Hoa chữa thương.
Hoa Hoa vốn suy yếu, tự nhiên không cứng đầu bằng Hạ Tinh Thần.
Về phần Sở Phong, vốn không có trở ngại, lại thêm đan dược của Hoa Hoa, hiện tại thuộc về tinh lực dồi dào.
Còn Hoa Hoa, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tinh thần không quá ổn định, điều chỉnh lại là được.
Thế là Sở Phong đưa mắt, nhìn về phía vị trí cung điện di động lúc trước.
Cung điện di động không thấy đâu nữa.
Mà vị trí cung điện di động trước đó, không để lại bất kỳ hơi thở nào, có thể nói là đi sạch sẽ.
Tuy không quan sát được gì, nhưng Sở Phong vẫn như có điều suy nghĩ.
Thực tế giờ phút này, nội tâm của hắn đang nhận lấy sự rung động không nhỏ.
Lúc trước liên quan tới luận điệu viễn cổ và đương đại, thật chỉ là Sở Phong suy đoán mà thôi.
Bởi vì mọi thứ đương đại cho thấy, võ giả đương đại và viễn cổ, xác thực không liên quan, tựa như đứt đoạn vậy.
Rất nhiều người cho rằng, võ giả đương đại, là sinh mệnh tái sinh ở thời đại này, không liên quan gì đến viễn cổ.
Ý nghĩ này của Sở Phong, nếu nói với võ giả đương đại, bọn họ hơn phân nửa sẽ không tin, bản thân Sở Phong cũng không nắm chắc, thật sự chỉ là suy đoán.
Nhưng vị nam nhân tóc trắng mặc giáp đen kia, lại khẳng định cho suy đoán của Sở Phong.
Hóa ra, người tu võ đương đại, thật sự là dân thường của thời kỳ viễn cổ.
Nhưng đồng thời, Sở Phong cũng càng xác định, vị nam nhân tóc trắng mặc giáp đen kia thật không hề đơn giản.
Thậm chí còn không đơn giản hơn cả dự đoán của mình trước đó.
Hắn không thể hiện lực lượng trước mặt Sở Phong, nhưng Sở Phong luôn cảm thấy, thực lực của người này thâm sâu khó lường.
Thậm chí Sở Phong cảm thấy, hắn có khả năng biết được rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ở thời kỳ viễn cổ.
Mà Sở Phong không biết là, ngay lúc Sở Phong đang suy nghĩ miên man, vị kia thật ra đang đứng cạnh Sở Phong.
Chỉ bất quá không ai có thể phát hiện hắn.
Hắn đang đọc ánh mắt Sở Phong.
Hiển nhiên là đọc được suy nghĩ của Sở Phong, cũng đọc được những lo lắng của Sở Phong.
Và rất nhanh, một bóng dáng bay lượn tới.
Đó là một lão giả tóc trắng xoá.
Hắn mặc trên người một chiếc áo bào giới linh màu lam, nhưng xét hình thái, càng giống như một bộ đạo bào.
Tay trái hắn cầm phất trần, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
Nhưng thanh trường kiếm kia rất đặc biệt, cũng không phải làm bằng sắt thép, mà dùng lá bùa màu vàng bao bọc lại.
Vị này, chính là Trích Tinh đạo trưởng.
Nhưng cho dù là ông, cũng không thể phát hiện nam nhân tóc trắng mặc giáp đen.
Sở Phong thấy Trích Tinh đạo trưởng, vội làm lễ: "Kính chào Trích Tinh đạo trưởng."
Không cần ai giới thiệu, Sở Phong cũng biết, vị này chắc chắn là Trích Tinh đạo trưởng.
"Sở Phong, cuối cùng cũng gặp mặt."
"Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, không cần đa lễ."
Trích Tinh đạo trưởng thấy Sở Phong, cũng bước nhanh về phía trước, cười nhẹ nhàng đánh giá Sở Phong.
Ánh mắt đó, tựa như một trưởng bối, thấy một hậu bối lâu năm không gặp.
So với lần đầu Hoa Hoa nhìn thấy Sở Phong, còn thân thiết hơn nhiều.
Mà giờ phút này, Hạ Tinh Thần và Hoa Hoa cũng chú ý đến Trích Tinh đạo trưởng, hai người đều đứng dậy làm lễ.
"Hoa Hoa, thương thế của ngươi là sao?" Trích Tinh đạo trưởng cũng tiến lên hỏi.
Hoa Hoa không dám thất lễ, kể lại toàn bộ sự tình cho Trích Tinh đạo trưởng.
"Về rồi nói."
Biết được mọi chuyện, Trích Tinh đạo trưởng nhíu mày, ông nhận thấy sự việc không đơn giản, thế là liền dẫn Sở Phong và những người khác rời khỏi nơi này.
Về phần nam nhân tóc trắng mặc giáp đen, vẫn đứng ở đó, nhìn Sở Phong và mọi người rời đi.
Đến khi Sở Phong và mọi người hoàn toàn biến mất ở chân trời xa, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Bỗng nhiên, nam nhân tóc trắng mặc giáp đen đạp mạnh chân, chỉ nhẹ nhàng bước một bước.
Một lúc sau, hắn đã rời khỏi thế giới kia, đến trong tinh không.
Ngay sau đó, một tiếng gầm nhẹ vang lên từ sau lưng.
Theo âm thanh nhìn lại, trong tinh không, lại xuất hiện một đám mây đen lớn, đám mây đen đó đang với tốc độ cực nhanh, hướng đến chỗ nam nhân tóc trắng mặc giáp đen.
Nhìn kỹ lại, trong đám mây đen lại có một vật.
Đó chính là một con hắc long dài đến vạn mét.
Hóa ra đám mây đen này chính là do hắc long tạo ra.
Hắc long cưỡi mây đạp gió mà đến, dù không phát ra bất kỳ uy áp nào, nhưng chỉ riêng hình thái, đã có cảm giác áp bức cực mạnh.
Con hắc long này, không chỉ khoác bộ áo giáp màu đen, mắt nó còn bị mù một bên.
Nhưng con mắt trái bị mù, không những không ảnh hưởng chút nào đến sự bá khí của nó, ngược lại con mắt trái bị mù với vết sẹo do đường kiếm sâu hoắm, khiến nó trông càng thêm áp bức.
Điều quan trọng nhất là, con hắc long này trên dưới toàn thân đều tỏa ra hơi thở của tuế nguyệt.
Nó… đến từ viễn cổ.
Chỉ một con hắc long có khí thế ngập trời như vậy, đến trước mặt nam nhân tóc trắng mặc giáp đen, lại cúi người xuống.
"Chủ nhân."
Nam nhân tóc trắng mặc giáp đen không nói gì, mà xoay người, đứng ở trên đầu hắc long.
Chỉ thấy trời đất rung lên kịch liệt, hắc long liền biến mất khỏi nơi đây, không để lại chút hơi thở nào.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận