Tu La Võ Thần

Chương 5185: Đã cách nhiều năm, chủ tớ gặp lại

Chương 5185: Đã cách nhiều năm, chủ tớ gặp lại
"Chúng ta làm sao có thể ở cùng một chỗ?"
"Ta cũng muốn hỏi chuyện này, t·h·i·ê·n hạ to lớn như thế, hết lần này tới lần khác ta lại đụng phải cái tên Sở Phong này." Lão mèo nói, giọng điệu đầy oán niệm, hiển nhiên hắn cũng không muốn gặp Sở Phong, nhưng vẫn nhìn về phía Sở Phong.
"Sở Phong, ngươi thấy đó, Tuyết Cơ có phải hay không sống rất tốt, ta không có l·ừ·a gạt ngươi chứ." Nói đến đây, lão mèo lại nhìn về phía Tuyết Cơ: "Tuyết Cơ, ngươi mau nói cho Sở Phong biết, ta có phải hay không đối xử tệ bạc với ngươi, có phải hay không chính ngươi muốn đi th·e·o cái tên Ma Linh Vương đó?"
Nhưng lão mèo vừa nói dứt lời, một cỗ s·á·t ý liền từ trong cơ thể Tuyết Cơ phóng t·h·í·c·h ra.
"Cái gì gọi là cùng?" Đôi mắt mỹ lệ của Tuyết Cơ không hề biến sắc, nhưng lại cho người ta cảm giác áp bức. Thấy Tuyết Cơ như vậy, ngay cả lão mèo cũng nuốt mấy ngụm nước bọt, lộ ra vẻ x·ấ·u hổ.
"Là ta dùng từ không t·h·í·c·h đáng, dùng từ không hay." Lão mèo x·ấ·u hổ cười nói.
"Ngươi lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Sở Phong." Tuyết Cơ nói với lão mèo, giọng điệu kia chẳng khác nào m·ệ·n·h lệnh.
"Sở Phong huynh đệ, vậy ta ra ngoài chờ ngươi trước." Lão mèo vừa nói vừa đi ra ngoài, có thể thấy hắn rất sợ Tuyết Cơ.
Nhưng Sở Phong vừa vặn p·h·át giác được tu vi của Tuyết Cơ khi nàng n·ổi giận, tu vi bây giờ của Tuyết Cơ là thất phẩm Võ Tôn, tu vi này so với trước kia của nàng tự nhiên là tăng lên rất nhiều. Tốc độ tiến bộ này có thể nói là không hề thua kém Sở Phong.
Nhưng tu vi như vậy hiển nhiên không đủ để khiến lão mèo e ngại mới đúng. Vậy lão mèo e ngại ai, là Ma Linh Vương kia sao?
Trong lúc Sở Phong suy nghĩ, lão mèo đã ra ngoài, đồng thời chủ động đóng cửa điện lại. Lúc này trong đại điện chỉ còn lại Sở Phong và Tuyết Cơ.
"Xem ra lão mèo nói là thật, ngươi sống rất tốt, lại còn tự nguyện đến đây." Sở Phong nhìn về phía Tuyết Cơ. Hắn từ cuộc đối thoại giữa Tuyết Cơ và lão mèo, cùng với trạng thái lúc này của Tuyết Cơ, đã biết lão mèo không hề nói sai về chuyện này.
"Đúng vậy, hiện tại ta đang nương tựa Ma Linh Vương."
"Hắn còn dự định cưới ta."
"Sao, ghen rồi?" Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ híp lại thành hai vầng trăng khuyết, cười vô cùng vũ mị, nhìn rất đẹp, phải nói rằng sau này Sở Phong gặp rất nhiều mỹ nữ, nhưng thật sự có thể so sánh với Tuyết Cơ và Đản Đản thì gần như không có ai.
Nhưng Sở Phong lại không dám x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g, hắn vẫn không thể nói chuyện với Tuyết Cơ một cách thoải mái như với bạn cũ. Bất kể Tuyết Cơ đối xử với mình thế nào, Sở Phong đều cảm thấy đây không phải Tuyết Cơ thật sự, Sở Phong từ đầu đến cuối đều cảm thấy Tuyết Cơ có một loại uy h·iếp đối với mình.
Vậy nên tự nhiên duy trì một sự cảnh giác đối với Tuyết Cơ.
"Ghen cái gì, ta giống người nhỏ mọn vậy sao?"
Mặc dù cảm thấy Tuyết Cơ vẫn nguy hiểm như trước, nhưng Sở Phong không hề e ngại, mà thong dong cười. Dù sao Tuyết Cơ trêu chọc hắn kiểu này không phải lần một lần hai, Sở Phong cũng sớm đã quen.
"Không ghen, ngươi cố ý chạy tới đây làm gì?" Tuyết Cơ hỏi.
"Ta đến tìm ngươi, thật ra là n·h·ậ·n ủy thác của người." Sở Phong nói.
"N·h·ậ·n ủy thác của người, ai vậy? Là Đản Đản cái nha đầu kia?"
"Nàng tìm ta có chuyện gì, chắc chắn không có chuyện gì tốt đâu?" Tuyết Cơ nhắc đến Đản Đản, có chút oán niệm.
"Là Vũ Sa." Sở Phong nói.
"Vũ Sa?" Nghe được hai chữ Vũ Sa, thần sắc Tuyết Cơ hơi biến đổi.
"Xem ra ngươi vẫn còn nhớ Vũ Sa." Sở Phong nhìn phản ứng của Tuyết Cơ liền biết, Tuyết Cơ nhận ra Vũ Sa.
"Nhớ chứ, ta chỉ là một tiểu tùy tùng thôi, các ngươi làm thế nào mà ở cùng một chỗ?" Tuyết Cơ hỏi.
"Tiểu tùy tùng?"
"Xem ra tình cảm giữa hai người các ngươi không hề tầm thường."
"Nàng tìm ta, chính là mong muốn tìm ngươi."
"Ta cũng vì Vũ Sa mà muốn tìm đến ngươi." Sở Phong nói.
"Nói như vậy, Vũ Sa là giới linh của ngươi?"
"Vậy ngươi để nàng ra gặp ta đi." Tuyết Cơ nói.
"Bây giờ vẫn chưa được, Vũ Sa đang bế quan, đợi nàng xuất quan ta sẽ để nàng gặp ngươi, với tính cách của nàng, coi như ta không cho phép, chỉ sợ cũng không được."
"Dù sao nàng đến là vì ngươi, ngươi đối với nàng mà nói không phải là một người không quan trọng." Lời này của Sở Phong cố ý châm biếm Tuyết Cơ.
Sở Phong biết rõ Vũ Sa quan tâm Tuyết Cơ đến mức nào. Nhưng thái độ của Tuyết Cơ đối với Vũ Sa lại khiến Sở Phong có chút bất bình thay cho Vũ Sa.
"À..."
"Vẫn thích xen vào chuyện của người khác như trước, Sở Phong... Với cái dạng này của ngươi, khó mà thành đại sự." Tuyết Cơ nói.
"Ta vốn đã như vậy rồi, sợ là không sửa được, bỏ rơi ta cũng không phải là ta."
"Tuyết Cơ, ngươi thật sự muốn thành hôn với cái tên Ma Linh Vương kia?" Sở Phong lại hỏi. Không hiểu tại sao, Sở Phong vẫn cực kỳ để ý đến việc này. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
"Sao vậy, tìm một người mạnh mẽ làm chỗ dựa, đây chẳng phải là lựa chọn tốt nhất của nữ nhân sao?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta quay lại với ngươi à?"
"Ngươi có bản lĩnh đó sao?" Tuyết Cơ dùng nụ cười quyến rũ nhìn Sở Phong, nhưng đồng thời có một cỗ uy áp từ trong cơ thể nàng tuôn ra, áp bức về phía Sở Phong. Đó chính là uy áp của thất phẩm Võ Tôn.
Nhưng uy áp này vừa tới gần liền bị cản lại. Long biến cửu trọng kết giới chi lực như gió xoáy quấn quanh Sở Phong, thần thánh mà bá đạo. Với sự phòng ngự này, uy áp của thất phẩm Võ Tôn tự nhiên không thể tới gần.
Thật ra coi như không cần kết giới chi lực, Sở Phong cũng có thể dùng tự thân uy áp để ngăn lại. Dù sao Sở Phong là bát phẩm Võ Tôn. Nhưng Sở Phong cố ý như vậy có lẽ là xuất p·h·át từ lòng tự tôn, Sở Phong muốn cho Tuyết Cơ thấy, không chỉ có nàng có tiến bộ, mình cũng không còn là Sở Phong nhỏ yếu năm nào.
"Chỉ là long biến cửu trọng à."
"Còn tưởng ngươi đã là thần bào rồi chứ."
"Tốc độ tiến bộ này có chút khiến ta thất vọng, quả nhiên... ta lựa chọn Ma Linh Vương là đúng." Nhưng ai ngờ rằng việc Sở Phong thể hiện thực lực không những không khiến Tuyết Cơ phải nhìn mình bằng con mắt khác mà còn nhận lại sự châm chọc khiêu khích.
"Ma Linh Vương đó có thực lực thế nào? Hắn cũng là tiểu bối sao?" Sở Phong hỏi.
"Hắn tự nhiên không phải tiểu bối, nhưng bây giờ hắn mạnh hơn ngươi quá nhiều là sự thật, còn về sau thì đó là chuyện sau này."
"Sở Phong, ngươi tìm ta, thật sự chỉ vì Vũ Sa thôi sao?"
"Nếu vậy ngươi có thể đi, không cần để Vũ Sa tới tìm ta, ta không cần nàng, cứ để nàng về Tu La Linh giới đi thôi."
"À đúng rồi, giới linh không gian của ngươi đặc t·h·ù, hẳn là nàng không về được đâu nhỉ, vậy cứ để nàng khăng khăng một mực th·e·o s·á·t ngươi đi."
"Bất quá có Đản Đản cái nha đầu kia ở đó, Vũ Sa chắc không được sủng ái đâu nhỉ? Nhưng với tính cách của nàng chắc cũng không để ý, các ngươi chủ tớ ba người sống vui vẻ là được." Tuyết Cơ nói giọng âm dương quái khí.
"Vậy Ma Linh Vương đâu?" Sở Phong hỏi.
"Biết rõ còn cố hỏi, ngươi không thấy cái khí diễm phóng lên tận trời kia sao?" Tuyết Cơ nói.
"Vậy rốt cuộc là cái gì, nói cho ta biết đi, dù gì cũng từng là chủ tớ một trận, đúng không?" Sở Phong hỏi.
"Ôi, hóa ra thăm ta chỉ là giả, dò hỏi tin tức mới là thật."
"Có phải lão mèo bảo ngươi hỏi?"
"Hai người các ngươi lại có thể liên thủ, ngươi quên ta từng bị hắn nắm đi như c·h·ó sao?" Tuyết Cơ hỏi câu này, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
"Đương nhiên nhớ, cho nên ta cũng không có ấn tượng tốt về lão mèo, nếu trong lòng ngươi có oán hận, ta có thể giúp ngươi đòi lại c·ô·ng đạo."
"Nhưng không phải các ngươi đã hòa giải rồi sao? Không phải vậy giữa các ngươi làm sao còn có ám hiệu?" Sở Phong hỏi.
"C·ô·ng đạo, trông cậy vào ngươi? Vậy thì dưa leo ăn cũng nguội lạnh."
"Ta với hắn x·á·c thực đã hòa giải, đó là bởi vì c·ô·ng đạo ta đã tự mình lấy lại." Trong giọng nói của Tuyết Cơ vẫn còn oán niệm nồng đậm, là đối với lão mèo, nhưng cũng giống như là đối với Sở Phong.
"Sở Phong, ta biết ngươi thích mạo hiểm lấy m·ệ·n·h đổi kỳ ngộ."
"Nhưng ta khuyên ngươi một câu, cái vũng nước đục tranh đoạt ở Ma Quan phàm giới này ngươi đừng nhúng vào."
"Nơi này không chỉ có Ma Linh Vương, ngoài hắn ra còn có rất nhiều cao thủ đang th·e·o dõi Ma Quan phàm giới trong bóng tối."
"Bây giờ thứ bọn họ mong đợi đã xuất hiện, tự nhiên sẽ tiếp tục xuất động."
"Mà bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không phải là kẻ long biến cửu trọng như ngươi có thể c·ố·n·g lại được, kể cả lão mèo kia cũng chỉ là sâu kiến trong mắt người ta thôi."
"Ngươi hãy đem lời này chuyển cho lão mèo, rồi các ngươi mau c·h·ó·n·g rời khỏi đây đi, Ma Linh Vương tùy thời sẽ trở về, hắn không chào đón người ngoài đến đây." Tuyết Cơ nói.
"Được, vậy ta đi trước, nhưng nếu Vũ Sa muốn gặp ngươi, ta vẫn sẽ đưa nàng đến." Sở Phong nói.
"C·ắ·t..." Tuyết Cơ liếc mắt khinh thường Sở Phong.
"Gặp ngươi sống tốt, ta cũng yên tâm, cáo từ." Sở Phong ôm quyền với Tuyết Cơ, sau đó quay người rời đi.
Nhưng khi Sở Phong đi đến cửa, vừa muốn bước ra ngoài, Tuyết Cơ lại lên tiếng lần nữa.
"Đúng rồi Sở Phong, ngươi tìm được mẫu thân ngươi chưa?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận