Tu La Võ Thần

Chương 6236: Thần binh thái cổ mảnh vỡ

Chương 6236: Thần binh thái cổ mảnh vỡ
Nghe vậy, Sở Phong mừng rỡ khôn xiết.
Còn chưa kịp lên tiếng, mèo già đã tiếp lời: "Bất quá Sở Phong huynh đệ, trước hết ngươi giúp ta một chuyện đã."
"Ta cần chữa trị một món bảo vật, nhưng lại cần kết giới huyết mạch khá mạnh mới được."
"Ngươi xem có thể nào phụ giúp Chân Long đại nhân, giúp ta chữa trị vật này?"
Mèo già vừa nói, vừa lấy ra một cái rương.
Mở rương ra, bên trong là một tấm lá bùa cổ xưa, trông thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại cực kỳ bất thường.
Vì cái rương này mang khí tức của tộc trưởng Chiến tộc thời cổ, chứng tỏ vật này cũng là bảo vật trân tàng của tộc trưởng Chiến tộc thời cổ.
Thậm chí, những bảo vật mà tộc trưởng Chiến tộc thời cổ từng cho Sở Phong xem, đều không có vật này.
Đủ để chứng minh, vật này còn quý hơn cả khối hắc thiết kia.
"Là Truyền tống phù bị hỏng sao?" Tiểu Ngư Nhi hỏi.
"Ôi chao, cô bé này có mắt nhìn đấy, chính là Truyền tống phù bị hỏng."
"Nhưng không phải loại Truyền tống phù thông thường đâu."
"Loại Truyền tống phù cấp bậc này, lão phu cũng không có khả năng chữa trị được." Chân Long đại nhân nói.
"Chân Long đại nhân đừng vội, ta có cách chữa trị."
Mèo già vừa nói, vừa vung tay áo, một bức tranh trận pháp hiện ra.
Nhìn thấy bức tranh trận pháp này, mắt Chân Long đại nhân lập tức sáng ngời.
Sở dĩ như vậy, là vì bức tranh trận pháp này cực kỳ huyền diệu, nhưng lại không thể quá tự cao, coi là có thể làm được.
Nhưng rất nhanh lại lắc đầu một cái: "Phương pháp này, tiêu hao huyết mạch của tiểu hữu Sở Phong quá lớn."
"Vậy nên mới cần Sở Phong huynh đệ hỗ trợ đấy." Mèo già nhìn về phía Sở Phong.
"Con mèo già khốn kiếp này, đúng là hèn hạ, Sở Phong đừng giúp hắn." Đản Đản có chút tức giận.
Nàng cảm thấy việc mèo già đồng ý cùng Sở Phong đến Thất Giới Thánh Phủ, rất có thể là lừa gạt Sở Phong, chỉ là muốn dụ dỗ Sở Phong giúp hắn chữa trị vật này.
Sở Phong không trả lời, mà hỏi mèo già: "Mèo già, trước đó ngươi từng nói, bảo vật ở đây đều thuộc về ta, sao bây giờ lại giấu đồ tốt đi rồi?"
Nghe vậy, mèo già vung tay áo một cái, vô số bảo vật trên không trung như mưa trút xuống, tất cả đều rơi vào trong túi càn khôn của nó.
"Sở Phong huynh đệ, tất cả bảo vật của Chiến tộc thời cổ đều ở đây, nếu ngươi thích hết thì ta cho hết."
"Bản đại gia, từ trước đến nay nói lời giữ lời." Mèo già đưa cái túi càn khôn kia cho Sở Phong.
"Mấy thứ này ta không cần, tấm Truyền tống phù hỏng này ta cũng không cần."
"Mèo già, ta bằng lòng thử giúp ngươi khôi phục tấm Truyền tống phù đó."
"Nhưng ta có một yêu cầu nhỏ, có thể cho ta khối hắc thiết kia được không?" Sở Phong vào thẳng vấn đề.
"Hắc thiết, là cái này sao?" Mèo già lật tay, một khối hắc thiết hiện lên trên lòng bàn tay.
Chính là khối mà Sở Phong nhắc tới.
"Đúng là nó." Sở Phong gật đầu.
"Đây không phải là hắc thiết, đây là mảnh vỡ thần binh thái cổ." Mèo già nói.
"Mảnh vỡ thần binh thái cổ?" Sở Phong có chút bất ngờ.
"Thần binh thái cổ, không phải loại thần binh mà ngươi từng thấy có thể sánh được, hoàn toàn là hai chủng loại khác nhau, sau này ngươi tự nhiên sẽ hiểu." Mèo già nói.
"Có thể cho ta không, ta có việc dùng." Sở Phong nói.
"Sở Phong huynh đệ, cái này không thể cho ngươi."
"Bởi vì cái này là của bản đại gia."
"Bản đại gia đã nói, đồ của Chiến tộc có thể cho ngươi hết, nhưng đồ của bản đại gia, đương nhiên bản đại gia phải tự mình giữ, có vấn đề gì không?" Mèo già hỏi.
Sở Phong hoàn toàn hết lời, mèo già nói rất có đạo lý, nhưng cũng cực kỳ vô sỉ.
Đối mặt với mèo già vô sỉ như vậy, Sở Phong cũng không thể trông chờ vào việc nó thật sự sẽ giúp mình đến Thất Giới Thánh Phủ tìm hiểu.
Thế là hỏi: "Vậy tấm bùa này, ngươi không muốn chữa trị sao?"
"Sở Phong huynh đệ, thứ này thực sự không thể cho ngươi."
"Nhưng ngươi yên tâm, ngươi và Chân Long đại nhân liên thủ thử giúp chữa trị tấm bùa này."
"Cố hết sức là được, nếu không được thì ta tuyệt đối sẽ không trách ngươi, bản đại gia đã đáp ứng cùng ngươi đi Thất Giới Thánh Phủ, nhất định sẽ đi."
"Ngoài ra, cái này cho ngươi trước." Mèo già vừa nói, vừa lật tay lại, cất khối hắc thiết đi.
Nhưng bàn tay lại lật một cái, xuất hiện một đám khí diễm.
Đó là bí kỹ, chín đại bí kỹ của Chiến tộc thời cổ.
"Bí kỹ này, chính là do bản đại gia tặng cho chí bảo của Chiến tộc năm xưa tạo thành."
"Chẳng qua tên phế vật Chiến Phong Châu kia, sau khi tạo thành bí kỹ thì không thể thừa nhận được toàn bộ sức mạnh của bí kỹ, nên đã chia nhỏ bí kỹ ra."
"Bây giờ bản đại gia sẽ dung hợp lại bí kỹ này, tuy rằng kém xa bí kỹ trong cơ thể Chiến Phong Châu, nhưng cũng không phải bí kỹ mà tộc nhân Chiến tộc khác nắm giữ có thể so sánh."
"Bây giờ, bản đại gia sẽ truyền bí kỹ này cho ngươi, nhưng nhắc nhở ngươi một câu, sức mạnh của bí kỹ này không hề yếu đâu, nếu ngươi không chịu nổi, thì phải nói một tiếng, đừng cố gắng chịu đựng."
Nói xong, mèo già đẩy tay, đám khí diễm đó tràn vào cơ thể Sở Phong.
Mặt Sở Phong cũng méo mó, hiển nhiên đang phải chịu đau đớn rất lớn.
"Sở Phong huynh đệ, không chịu nổi thì nhớ nói nhé." Mèo già khuyên nhủ.
Nhưng trên gương mặt méo mó của Sở Phong, lại lộ ra nụ cười: "Bớt nói nhảm, tất cả ta tiếp hết."
Thấy vậy, mèo già cũng cười.
Dường như đã sớm liệu được Sở Phong có thể chịu được, thế là đem toàn bộ khí diễm dung nhập vào cơ thể Sở Phong.
Rất nhanh quanh thân Sở Phong ánh sáng rực rỡ, đồng thời bắt đầu thi pháp quyết.
Sở Phong đang hòa tan tất cả bí kỹ, hắn xóa bỏ toàn bộ ý thức của các bí kỹ, chỉ giữ lại ý thức của Viễn Cổ Chiến Kiếm và Viễn Cổ Chiến Phủ.
Để hai vị bí kỹ từng giúp mình kia trở thành chúa tể của chín đại bí kỹ này.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng tiêu tan, gương mặt Sở Phong cũng khôi phục bình thường.
"Thế nào, bí kỹ này không tệ chứ?"
"Bản đại gia có phải giữ lời không?"
"Có phải chín đại bí kỹ và bảo vật của Chiến tộc, toàn bộ đều cho ngươi?"
Mèo già vừa nói, lại đưa túi càn khôn chứa vô vàn bảo vật cho Sở Phong.
Sở Phong cầm lấy cái túi càn khôn kia.
Kỳ thật bảo vật trong túi càn khôn này còn kém xa giá trị trên người Sở Phong.
Vì thứ thực sự có giá trị đều đã bị mèo già lấy đi cả rồi.
Nhưng không lấy thì phí.
Tuy rằng có chút oán niệm, nhưng bí kỹ kia quả thực không tệ, thế là Sở Phong nói: "Được, ta sẽ thử."
"Bất quá, còn phải làm phiền Chân Long đại nhân." Sở Phong nhìn về phía Chân Long đại nhân.
"Nếu đã muốn thử thì lão phu mới là người phụ tá, chủ yếu vẫn là do tiểu hữu Sở Phong."
"Bất quá tiểu hữu Sở Phong, việc liên quan đến huyết mạch thì chớ làm tổn hại căn cơ, cố gắng hết sức là được."
"Vốn chỉ là thử mà thôi, cho dù không thành công, tin rằng mèo già cũng sẽ không trách ngươi."
Nói đến đây, Chân Long đại nhân còn nhìn mèo già: "Đúng không?"
"Đúng đúng đúng, Chân Long đại nhân nói rất phải." Mèo già cười tủm tỉm gật đầu lia lịa.
Đừng nhìn lúc nãy nói chuyện với Sở Phong, miệng một tiếng Chân Long.
Nhưng khi thật sự đối mặt với Chân Long đại nhân, thì mèo già thực sự rất cung kính.
Từ đó có thể thấy, mèo già tuy là người làm việc không được ngay thẳng cho lắm, nhưng cũng không xấu đến vậy.
Dù sao nếu thật sự muốn ép, nó hoàn toàn có thể dựa vào thực lực hiện tại để uy hiếp Sở Phong và Chân Long đại nhân làm việc cho mình.
Không cần phải lấy lòng hay thương lượng như vậy.
"Bất quá, bức tranh trận pháp này cần phải sửa lại." Sở Phong vừa nói, vừa bắt đầu động thủ.
"Ta kháo, ngươi làm gì đấy Sở Phong, bức tranh trận pháp này của bản đại gia là. . ."
Mèo già thấy thế vội vàng lên tiếng, muốn ngăn cản.
Nhưng rất nhanh nó liền ngây người.
Nó kinh ngạc nhận ra rằng, bức tranh trận pháp sau khi được Sở Phong sửa đổi lại trở nên càng thông thuận hơn.
Chân Long đại nhân thì há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả Giới Phiến Tiên luôn đứng một bên im lặng, trong mắt cũng hiện lên tia sáng khác thường.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, Sở Phong có thể biến bức tranh trận pháp phức tạp như vậy, trở nên càng hoàn mỹ hơn.
"Thế nào?" Lúc này Sở Phong quay đầu nhìn mèo già.
Mèo già giơ ngón tay cái với Sở Phong: "Bản đại gia muốn nói, nhóc con ngươi giỏi đấy."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận