Tu La Võ Thần

Chương 2794: Phân thân Truyền tống phù

"Ngươi!!!” Nghe được lời này, mặt Vũ Văn Hóa Long tức đến xanh mét. “Các ngươi thiên vị rõ ràng như vậy, rốt cuộc các ngươi và Sở Phong có quan hệ gì mà phải giúp hắn như thế?” Vũ Văn Hóa Long nghiến răng nghiến lợi.
“Giúp hắn? Chúng ta khi nào giúp hắn, chúng ta chưa từng giúp ai cả.”
“Thế giới tu võ vốn tàn khốc, đã chọn vào núi lớn thì khó tránh khỏi gặp nguy hiểm. Vũ Văn Đình Nhất đã chọn vào thì đó là quyết định của hắn, hậu quả đó hắn phải tự gánh chịu.”
“Hơn nữa, nói thật cho ngươi biết, lúc đó là Vũ Văn Đình Nhất bắt Lý Hưởng, hắn lại còn phế tu vi của Lý Hưởng trước, khi đó bọn ta cũng đâu có ra mặt.”
“Nếu theo logic của ngươi, chẳng phải là lúc đó ta đang bao che cho Vũ Văn Đình Nhất sao?” Trưởng lão Viễn cổ Xà tộc hỏi.
“Ngươi!!!” Vũ Văn Hóa Long giận run người, nhưng lại không dám cãi, vì đối phương nói có lý, Viễn cổ Xà tộc thật sự không nhúng tay vào chuyện Vũ Văn Đình Nhất phế tu vi của Lý Hưởng.
“Nói thêm nữa, Sở Phong ra mặt cứu Lý Hưởng, cho dù là giữa Vũ Văn Đình Nhất và Sở Phong, thì cũng chính Vũ Văn Đình Nhất khơi mào sát ý trước, còn tố cáo trước. Nếu không phải hắn gây sự trước, thì chuyện này đã không xảy ra.”
“Vậy nên nói thẳng, Vũ Văn Đình Nhất rơi vào cảnh hôm nay là do hắn tự tìm.” Trưởng lão Viễn cổ Xà tộc nói.
“Đánh rắm!!!” Nghe đến đó, Vũ Văn Hóa Long đã sớm giận tím mặt, đột nhiên bộc phát, giơ tay đấm về phía trưởng lão Viễn cổ Xà tộc.
Nhưng mà, cho dù Vũ Văn Hóa Long là thiên tài trẻ tuổi nổi danh, nhưng hắn dù gì cũng chỉ là tiểu bối, vẫn chỉ là một cường giả Chân Tiên. Còn trưởng lão Viễn cổ Xà tộc kia lại là Tiên Thiên cảnh thực thụ, Vũ Văn Hóa Long đâu phải đối thủ của hắn.
Nắm đấm của Vũ Văn Hóa Long còn chưa kịp oanh tới, vị trưởng lão kia đã giơ tay lên, một luồng gió mạnh thổi bay Vũ Văn Hóa Long ra xa. Lúc ngã xuống đất, Vũ Văn Hóa Long vẫn còn hoảng sợ.
Lúc nãy vì tức giận nên hắn không khống chế được tâm tình, nhưng khi vị trưởng lão Viễn cổ Xà tộc xuất chiêu, hắn đã cảm thấy sát ý. Thế nên lúc này Vũ Văn Hóa Long run lẩy bẩy, mặc dù không bị thương nhưng cũng bị sức mạnh kinh khủng kia dọa sợ không ít.
“Ngươi coi đây là chỗ nào, dám ra tay với lão phu?”
“Hôm nay, nể tình ngươi vì bạn bị phế tu vi nên cảm xúc kích động, ta sẽ không tính toán với ngươi.”
“Nhưng nếu ngươi còn dám làm loạn, đừng trách ta lấy mạng nhỏ của ngươi.” Lúc này, trưởng lão Viễn cổ Xà tộc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Vũ Văn Hóa Long. Dù sao Viễn cổ Xà tộc không phải nhân loại, vốn dĩ dáng vẻ đã hung hãn, khi tức giận thì trông lại càng đáng sợ.
Trước mắt, đừng nói Vũ Văn Hóa Long không dám hó hé nửa lời, mà những người khác cũng im lặng theo. Trong nháy mắt, nơi đây lại trở về yên tĩnh.
“Vị tiền bối này, cái cột sáng đó có thể quay về núi lớn không?” Lúc này, ngược lại là Hàn Ngọc lên tiếng trước, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Có thể, thế nào?” Trưởng lão Viễn cổ Xà tộc có chút khó chịu hỏi, xem ra vị trưởng lão này đã nghe về chuyện của Hàn Ngọc, cho nên cực kỳ không thích Hàn Ngọc.
“Ta có thể vào không?” Hàn Ngọc hỏi.
“Ngươi không có tư cách đó.” Trưởng lão Viễn cổ Xà tộc nói.
Nghe vậy, Hàn Ngọc như thể đã đoán trước, không những không tức giận mà còn hỏi tiếp: “Vậy cho ta hỏi, Vũ Văn Hóa Long có thể quay về không?”
“Hắn có tư cách vào núi lớn, nếu muốn thì tự nhiên có thể.” Trưởng lão Viễn cổ Xà tộc nói.
“Vậy nếu Vũ Văn Hóa Long trở lại núi lớn, tìm được Sở Phong, phế tu vi hoặc giết Sở Phong, các ngươi cũng sẽ không nhúng tay?” Hàn Ngọc hỏi.
Nghe được câu này, người của Thánh Đan sơn trang và Tiên Binh sơn trang lập tức cau mày. Bọn họ đã nghe ra ý trong lời của Hàn Ngọc, giờ đây thầm than trong lòng, Hàn Ngọc thật là hiểm độc.
Nhưng mà, trưởng lão Viễn cổ Xà tộc lại xem thường, thản nhiên nói: “Bất kể là ai giao chiến trong núi lớn, Viễn cổ Xà tộc chúng ta đều không nhúng tay, chỉ là… trận pháp mê cung vẫn còn, ta sợ cho dù hắn quay về cũng không tìm thấy Sở Phong.”
“Chuyện này không cần tiền bối bận tâm.” Khóe miệng Hàn Ngọc nhếch lên một nụ cười nhạt, sau đó đi đến trước mặt Vũ Văn Hóa Long. Hàn Ngọc lấy ra một cái hộp từ túi càn khôn. Hộp này rất tinh xảo, trên đó khắc đầy phù văn kết giới, không những ngay ngắn mà còn gợn sóng lấp lánh. Hàn Ngọc đưa chiếc hộp này cho Vũ Văn Hóa Long và nói: “Hóa Long huynh, vì Viễn cổ Xà tộc gây khó dễ với ta nên ta không thể vào núi lớn để báo thù cho Đình Nhất huynh được.”
“Nhưng thù của Đình Nhất huynh không thể không báo, trọng trách này ta giao cho huynh.”
Thấy vậy, Vũ Văn Hóa Long vội đứng dậy nhận chiếc hộp vào tay. Sau khi mở ra, con ngươi Vũ Văn Hóa Long co rút lại, trong đôi mắt mở to lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bên trong chiếc hộp tinh xảo là một tấm bùa, giấy màu lam nhạt nhưng ánh sáng chập chờn, giống như vô số lá bùa chứ không chỉ là một tấm, trông rất thần kỳ.
“Phân thân Truyền tống phù!!!” Đột nhiên, một trưởng lão Tiên Binh sơn trang kinh hô. Nghe được lời này, rất nhiều người ở đó đều biến sắc, lộ vẻ kinh ngạc.
Họ kinh ngạc vì Hàn Ngọc lại mang bảo vật như vậy tặng cho Vũ Văn Hóa Long, xem ra Hàn Ngọc thực sự hận Sở Phong thấu xương. Lúc này, người của Tiên Binh sơn trang và Thánh Đan sơn trang trong mắt đều hiện lên vẻ lo lắng. Bọn họ đều đang lo cho Sở Phong.
Phân thân Truyền tống phù rất quý giá. Nếu không thì Hàn Ngọc đã không đợi đến lúc Vũ Văn Đình Nhất bị phế tu vi mới lấy ra, mà phải đưa cho Vũ Văn Hóa Long trước khi vào núi lớn mới phải. Linh hồn phân thân phù này quý giá vì chỉ có Giới Linh sư Tôn bào Xà Văn cấp mới có thể luyện chế được và tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng đó không phải là lý do khiến Tiên Binh sơn trang và Thánh Đan sơn trang lo lắng. Bọn họ lo cho Sở Phong là vì tác dụng đặc thù của phân thân Truyền tống phù này. Về tác dụng của phân thân Truyền tống phù, có hai điểm chính:
Thứ nhất, nó cho phép một người phân hóa thành nhiều phân thân trong một thời gian nhất định và bản thể có thể đồng thời thao túng chúng. Tất nhiên, thực lực các phân thân này không bằng bản thể, phạm vi khống chế phân thân cũng hạn chế. Nhưng, nếu dùng trong phạm vi núi lớn thì đủ rồi.
Thứ hai, bản thể có thể tùy ý truyền tống bản thân đến vị trí một trong các phân thân. Nên có thể nói, phân thân Truyền tống phù này là thủ đoạn tốt nhất để tìm bảo vật, mà tìm người cũng dùng tốt không kém.
Bởi vậy, chỉ cần có phân thân Truyền tống phù này, dù núi lớn có là mê cung thì việc Vũ Văn Hóa Long tìm được Sở Phong không còn khó nữa. Dù có bị giới hạn bởi mê cung, dù hắn có nhiều phân thân thì cũng không thể vào Táng Linh Trì được. Thế nhưng, hắn có thể cho phân thân canh giữ tất cả các cột sáng rời khỏi núi lớn, dùng cách “ôm cây đợi thỏ” mà trông chừng Sở Phong. Thử hỏi, trong tình huống này, người của Tiên Binh sơn trang và Thánh Đan sơn trang làm sao không lo cho Sở Phong cho được?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận