Tu La Võ Thần

Chương 2800: Tái chiến Hạ Duẫn Nhi

"Chít chít chít chít..."
Tiếng cười của nó vô cùng quỷ dị, khiến Sở Phong rùng mình, da gà nổi lên. Đồng thời, khi nó cười với Sở Phong, Sở Phong có thể thấy rõ, miệng của nó không giống miệng người bình thường, rất lớn, gần như chiếm hết nửa khuôn mặt. Mà trong cái miệng rộng đó, còn đầy răng nhọn, răng mọc thành hai hàng trên dưới, ken đặc, có đến mấy chục chiếc, đó không phải răng người mà giống răng nanh của mãnh thú hơn.
"Ba"
Ngay lúc này, Sở Phong bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình, chỗ đang nắm lá bùa, bỗng lạnh lẽo khác thường, giống như có thứ gì đó nắm lấy cổ tay mình. Cơn lạnh thấu xương quá đáng sợ, theo cổ tay truyền khắp toàn thân Sở Phong. Mà nhìn kỹ, lại thấy có một bàn tay nhỏ xíu tái nhợt đang nắm lấy cổ tay Sở Phong.
"Bá"
Chốc lát sau, Sở Phong chỉ cảm thấy thân thể mình không thể tự điều khiển, bắt đầu nhanh chóng lặn xuống chỗ sâu của Táng Linh Trì.
Là một đứa bé, đứa bé này cao khoảng một thước, thân hình nhỏ xíu, đầu lại rất lớn. Toàn thân nó trắng bệch, vừa lôi kéo cổ tay Sở Phong, vừa phát ra tiếng cười quỷ dị, kéo Sở Phong xuống sâu trong Táng Linh Trì. Mà đứa bé quỷ dị này, chính là đứa trước đó đã nắm lấy lá bùa, đồng thời thò nửa khuôn mặt ra khỏi vách đá, cười với Sở Phong.
"Chết tiệt."
Cảm thấy không lành, Sở Phong vội vàng giơ cánh tay lên, muốn hất cái bàn tay nhỏ trắng bệch kia ra. Nhưng dù vung thế nào cũng không được, hơn nữa lực của đứa bé quỷ dị kia quá lớn, Sở Phong hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi nó, chỉ có thể mặc nó kéo mình xuống sâu trong Táng Linh Trì.
Bất đắc dĩ, Sở Phong rút Thần Long Huyết Xích ra, vung mạnh về phía đứa bé quỷ dị. Nhưng mỗi khi Thần Long Huyết Xích chém trúng đứa bé, lại xuyên qua cơ thể nó. Giống như, đứa bé đó không có thực thể, không thể đánh trúng, nhưng nó lại đang nắm chặt cổ tay Sở Phong, kéo Sở Phong xuống sâu trong Táng Linh Trì.
"Đáng ghét."
Giờ phút này, Sở Phong thật sự cảm thấy không ổn, thực sự nhận ra Táng Linh Trì này quỷ dị đến mức nào. Sao tự nhiên lại xuất hiện một đứa bé quỷ dị như vậy, quả thực Sở Phong chưa từng gặp. Nhưng khi Sở Phong nhận ra không ổn thì dường như đã muộn. Bàn tay của đứa bé nắm lấy cổ tay Sở Phong, từng đợt khí lạnh không ngừng quét vào nhục thân Sở Phong, khiến thân thể Sở Phong càng lúc càng tê dại, giống như bị đóng băng. Đồng thời, ngay cả đại não Sở Phong cũng bắt đầu mơ hồ.
Khi đại não trở nên mơ hồ, thính lực của Sở Phong ngược lại càng tốt hơn. Sở Phong có thể nghe rất rõ vô số tiếng rên rỉ và gào thét vang vọng bên tai, như thể những tiếng rên rỉ của quỷ quái đó ở ngay xung quanh Sở Phong, đồng thời đang nhìn Sở Phong bằng ánh mắt của kẻ săn mồi.
"Ta sợ là thật sự tiến xuống địa ngục rồi sao?"
"Lại là bị một tiểu quỷ bắt xuống địa ngục?"
Sở Phong không nhịn được cười gượng, hắn hận bản thân mình tham lam, mới rơi vào cái bẫy của tiểu quỷ kia. Cái bẫy, đúng là một cái bẫy. Ba lá bùa kia đúng là bảo vật, nhưng lại là cái bẫy dụ Sở Phong của tiểu quỷ kia. Ba lá bùa đó, ngay từ đầu không phải bị kẹt trên vách đá, mà là bị tiểu quỷ kia giữ, nên dù Sở Phong có dùng thủ đoạn gì cũng không thể lấy được lá bùa từ xa. Nhưng bây giờ, dù biết rõ chân tướng thì đã muộn. Tiểu quỷ này, không phải ác linh bình thường, cũng không biết là loại tồn tại gì, Sở Phong đứng trước nó lại không có chút sức đánh trả nào.
"Ông"
Nhưng ngay khi Sở Phong mất đi sức chống cự, trên da Sở Phong lại bắt đầu xuất hiện từng đạo phù văn. Những phù văn đó như ẩn trong cơ thể Sở Phong, đang từ trong cơ thể Sở Phong trồi ra, đồng thời có hình dạng như tia chớp, không ngừng chạy khắp người Sở Phong. Ban đầu, chỉ là những đường vân đơn giản, nhưng dần dần, những đường vân đó không chỉ ngày càng nhiều, mà còn phát ra ánh sáng. Ánh sáng kia ngày càng mạnh, phù văn tuôn trào càng lúc càng nhanh, trông như ngàn vạn lôi đình từ trong thân thể Sở Phong lao ra, muốn phá tan thể xác mà thoát ra vậy.
"Chít chít chít chít..."
Giờ phút này, tiểu quỷ quay đầu lại, thấy ngàn vạn lôi đình đang tuôn trào trên người Sở Phong, tiểu quỷ không những thu lại nụ cười quỷ dị mà còn lộ vẻ vô cùng hoảng sợ. Một lúc sau, tiểu quỷ lập tức buông tay Sở Phong ra, đồng thời như gặp phải kinh hãi mà nhanh chóng bơi xuống chỗ sâu nhất của Táng Linh Trì, trong nháy mắt liền biến mất.
Mà sau khi tiểu quỷ rời đi, ngàn vạn lôi đình muốn phá tan thân thể trên người Sở Phong cũng dần rút đi, lại lần nữa hòa vào thân thể Sở Phong, không để lại một dấu vết.
Sở Phong bị khí lạnh quỷ dị của tiểu quỷ tàn phá khiến ý thức mơ hồ, nhưng sau khi tiểu quỷ rời đi, cái lạnh đó liền bắt đầu biến mất, Sở Phong cũng dần dần khôi phục tỉnh táo.
Khi đã khôi phục, Sở Phong phát hiện tiểu quỷ kia đã không thấy, hắn lơ lửng trong ao nước, còn nắm ba tấm bùa trong tay.
"Chuyện gì xảy ra, tiểu quỷ đó chạy thế nào?" Sở Phong rất kinh ngạc.
Dù sao, hắn không để ý thấy thân thể mình phát ra ngàn vạn lôi đình, cho nên cũng không biết tiểu quỷ đó bị lôi đình trên người hắn dọa chạy.
Sở Phong còn tưởng tiểu quỷ kia chủ động buông tha mình, nhưng hắn lại không nghĩ ra tại sao tiểu quỷ này lại tha cho hắn.
"Chẳng lẽ tiểu quỷ đó chỉ muốn trêu đùa ta một chút, chứ không định lấy mạng ta sao?"
Đây là lý do duy nhất mà Sở Phong có thể nghĩ ra.
"Quản nhiều làm gì, đi nhanh lên thôi, chỗ này nguy hiểm quá, nhỡ tiểu quỷ đó đi gọi đồng bọn thì sao, lát nữa gọi đến cả đám tiểu quỷ thì ngươi chịu nổi chắc?" Nữ Vương đại nhân nói.
Nghe lời này, Sở Phong không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy. Sở Phong hắn không những lập tức thi triển Thần cấp lôi văn, còn thi triển cả Viễn Cổ Chiến kiếm, dốc toàn lực, với tốc độ nhanh nhất, bay vút lên trên Táng Linh Trì. Phải biết, giờ phút này tu vi của Sở Phong thật sự đã là tứ phẩm Chân Tiên, sau khi dùng thần cấp lôi văn thì tu vi có thể đạt tới ngũ phẩm Chân Tiên. Thêm cả Viễn Cổ Chiến kiếm, có thể nghịch chiến sức mạnh nhất phẩm. Hiện tại Sở Phong đã có thể đánh một trận với lục phẩm Chân Tiên. Cho nên hắn đã không còn e ngại Hạ Duẫn Nhi....
Về phần Hạ Duẫn Nhi, nàng không hề hay biết Sở Phong đã âm thầm đột phá tu vi. Nên Hạ Duẫn Nhi vẫn chờ đợi Sở Phong ở chỗ đó, nàng luôn cảm thấy Sở Phong sẽ không chết trong Táng Linh Trì, luôn cảm thấy Sở Phong sẽ trở về, nên nàng ở lại đây, chờ đợi Sở Phong.
"Ầm ầm"
Nhưng đột nhiên ở giữa, phía dưới truyền đến tiếng ầm ầm, từng đợt uy áp mạnh mẽ cũng lan tỏa ra từ nước sâu. Sóng gió nổi lên ầm ầm, từng đợt sóng liên tiếp phun trào từ phía dưới lên.
"Cuối cùng vẫn đi ra."
Hạ Duẫn Nhi lập tức nhíu mày, trong mắt nàng sát ý bùng nổ. Đồng thời, hai thanh trường kiếm màu bạc nắm trong lòng bàn tay, ngọn lửa màu xanh kia càng bùng cháy quanh thân nàng. Vốn dĩ nàng là tứ phẩm Chân Tiên, sau khi dùng thiên tứ thần lực, tu vi cũng nhảy lên đến ngũ phẩm Chân Tiên.
"Bành"
Bỗng nhiên, sóng nước trào lên, một lát sau kim quang lóe lên, Sở Phong đã mang theo Viễn Cổ Chiến kiếm, xuất hiện trước mặt Hạ Duẫn Nhi.
"Sở Phong, nhận lấy cái chết."
Thấy Sở Phong, sát ý của Hạ Duẫn Nhi càng đậm, nắm chặt nửa thanh tiên binh trong tay, liền chuẩn bị tấn công Sở Phong.
"Ô oa"
Nhưng mà, Hạ Duẫn Nhi vừa muốn ra tay, một cỗ uy áp tràn đầy, từ Viễn Cổ Chiến kiếm cuộn tới. Đối mặt với cỗ uy áp đó, Hạ Duẫn Nhi hoàn toàn không có sức tiến lên, ngược lại bị uy áp đó đẩy mạnh lên vách đá, không thể nhúc nhích.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận