Tu La Võ Thần

Chương 735: Quỳ xuống cho ta

"Đúng vậy, còn thật sự cho rằng ỷ vào một kẻ ngoài, liền có thể ở Tứ Hải thư viện không coi ai ra gì sao?" Cùng lúc đó, mấy vị đệ tử khác cũng tức giận nói ra. Bởi vì, đây là cơ hội tốt để nịnh bợ Vương Long, bọn họ đều không muốn bỏ lỡ cơ hội này, chủ yếu nhất là, nếu không nói đỡ Vương Long, bọn họ cũng sợ bị Vương Long trừng phạt. "Vương Long, đã là đồng môn, vốn dĩ nên giúp đỡ lẫn nhau, ngươi thân là sư huynh càng nên làm gương tốt, sao có thể chỉ vì một chút đồ ăn mà nổi giận như vậy?" Đúng lúc này, Lam Hi lên tiếng, nàng đã thấy rõ sự tình đầu đuôi, nên không thể nhìn được. "Cái này..." Lam Hi vừa mở miệng, những người vừa trách cứ Khương Vô Thương đều không khỏi ngậm miệng lại, Vương Long bọn họ không dám đắc tội, Lam Hi bọn họ cũng không dám đắc tội. "Lam Hi, lời này của ngươi không đúng, thân là sư huynh, xác thực nên chiếu cố sư đệ sư muội, nhưng tương tự ta cũng nên dạy bọn họ quy củ." "Khương Vô Thương này không hiểu quy củ, ta dạy hắn, có gì không đúng?" Vương Long lên tiếng phản bác, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Đồ đàn bà thối, càng ngày càng quá đáng, dám ngay trước mặt nhiều người như vậy, đọ sức mặt mũi và làm trái ý ta, chờ ngươi trúng xuân dược của ta, xem ta làm sao thu thập ngươi." Giờ khắc này, Vương Long cũng không thật sự tức giận, ngược lại rất cao hứng, bởi vì nữ tử hắn yêu thầm nhiều năm, cuối cùng sắp trở thành vật dưới thân hắn, điều này khiến hắn chỉ cần nghĩ đến thôi đã không khỏi mừng thầm, phía dưới tự động trướng lên. Mà đối với cách giải thích của Vương Long, Lam Hi cũng không biết nên nói gì, dù sao các đệ tử nhìn thấy ba người họ đều phải hành lễ, đây là quy củ do viện trưởng đại nhân tự mình đặt ra, mặc dù nàng có thể từ chối người khác hành lễ với mình, nhưng Vương Long nếu muốn hưởng thụ đặc quyền này, thì dù là nàng cũng không có tư cách ngăn cản. "Ngươi còn chờ cái gì nữa, còn không mau hành lễ với đại ca ta?" Thấy Lam Hi không nói gì nữa, Vương Việt vội chỉ vào Khương Vô Thương quát. Mà Khương Vô Thương tuy không cam lòng, nhưng đây thật sự là quy củ của Tứ Hải thư viện, nên đành phải bước ra phía trước, làm thi lễ với Vương Long, nói một câu: "Kính chào Vương Long sư huynh." "Ha ha" thấy Khương Vô Thương chịu thua, Vương Long đắc ý cười lớn, sau đó lại chỉ vào Khương Vô Thương nói: "Nhớ kỹ, sau này mỗi lần trông thấy ta đều phải đi qua hành lễ, đây là quy củ!" "Tốt một cái quy củ, vậy chi bằng để ta dạy một chút cho ngươi quy củ như thế nào?" Đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm vang lên, cùng lúc đó bốn bóng người từ trong cung điện bước ra. Đây là hai nam hai nữ, Trương Thiên Dực ở cuối cùng, Tô Nhu Tô Mỹ ở hai bên, người dẫn đầu ở giữa là Sở Phong. "Sở Phong? Hắn vậy mà ở đây? Lúc nào trở về?" Thấy Sở Phong, ba đệ tử kia không khỏi biến sắc mặt, sợ hãi phát run. Lúc trước, bọn họ sở dĩ dám nói Khương Vô Thương như vậy, là vì biết Sở Phong không có ở ngàn năm cổ thành, nhưng tuyệt đối không ngờ Sở Phong lại trở về, điều này khiến bọn họ vừa sợ hãi vừa kinh hãi. Dù sao, cảnh Thái Khấu cuồng đánh Tần Vũ hôm qua, bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, ngay cả Tần Vũ đắc tội Sở Phong mà đã có kết cục thê thảm như vậy, thì huống chi là bọn họ chứ? "Đừng sợ, có Vương Long sư huynh ở đây, các ngươi sợ cái gì?" "Huống chi, nơi này là ngàn năm cổ thành, Thái Khấu lại không có ở đây, nếu hắn dám tùy tiện, với tính cách của Vương Long sư huynh, sẽ cho hắn một trận ngon lành." Thấy thế, Lưu Chấn Vĩ vụng trộm truyền âm nói. "Cũng phải!" Nghe được lời của Lưu Chấn Vĩ, hai nam một nữ kia đều cảm thấy có chút đạo lý, không khỏi có thêm dũng khí, lại lần nữa ưỡn ngực ngẩng đầu đứng sau lưng Vương Long. Thế nhưng ai có thể ngờ, thấy Sở Phong xong, Vương Long cũng khiếp đảm, mặc dù hắn không sợ Sở Phong, nhưng thực sự hắn sợ Thái Khấu, nên hắn không nói gì, phất ống tay áo một cái, lạnh lùng hừ một tiếng liền muốn rời đi. "Dừng lại!!!" Nhưng mà đúng lúc này, Sở Phong lại đột ngột quát lên một tiếng. "Ngươi muốn thế nào?" Vương Long quay đầu, xem thường nhìn Sở Phong. "Ngươi không nghe thấy lời ta vừa nói sao?" Sở Phong biểu lộ bình thản, sau đó bổ sung: "Ngươi vừa nói đến quy củ, nên ta bây giờ muốn dạy ngươi quy củ." "Dạy ta quy củ? Thật là nực cười, ngươi một kẻ ngoài Tứ Hải thư viện, cũng xứng dạy ta quy củ, ngươi dựa vào cái gì?" Vương Long cười nhạt không ngừng. "Dựa vào cái gì ư, chỉ bằng nó." Sắc mặt Sở Phong không thay đổi, nhưng trong lúc nói chuyện lại lấy ra một tấm lệnh bài, chính là lệnh bài thân phận của Thái Khấu. "Cái này..." Thấy tấm lệnh bài này, tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình, Tần Vũ cũng chính vì tấm lệnh bài này mà bị đánh thê thảm như vậy. "Lời của Thái Khấu tiền bối, các ngươi quên rồi sao? Không sao, ta có thể nói lại cho các ngươi một lần." "Người nhìn thấy lệnh bài này, giống như nhìn thấy Thái Khấu tiền bối, phàm là gặp ta, đều phải hành lễ bái kiến." "Biết thế nào là bái kiến không? Là phải quỳ xuống lạy ta." Trong khi nói, sắc mặt Sở Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai mắt cũng bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, nhìn Lưu Chấn Vĩ cùng đám người, nói: "Toàn bộ quỳ xuống cho ta." "Bá" vừa nghe câu này, hai nam một nữ kia không nói hai lời, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bởi vì bọn họ sợ nhất là Thái Khấu, bây giờ Sở Phong trực tiếp lôi Thái Khấu ra để nói chuyện, bọn họ càng thêm sợ hãi. Dù sao đến Tần Vũ, loại đệ tử thân phận đặc thù kia, Thái Khấu cũng dám hành hung, nếu là bọn họ chọc giận Thái Khấu, e rằng có khả năng bị giết, đây chính là một con Diêm Vương coi trời bằng vung. "Ngươi làm sao vậy, hay là muốn chống lại mệnh lệnh của Thái Khấu tiền bối?" Sở Phong chỉ vào Lưu Chấn Vĩ đang do dự. Mà Lưu Chấn Vĩ dù có ân oán sâu đậm với Khương Vô Thương, Trương Thiên Dực cùng những người khác, nhưng hắn cũng rất sợ Thái Khấu, đồng thời hắn biết nếu Thái Khấu muốn làm hắn, chỉ mình Vương Long không gánh nổi. Nên cho dù trong lòng không cam tâm, hắn vẫn chậm rãi quỳ một gối xuống đất, cuối cùng nửa quỳ trên mặt đất, hành lễ bái kiến với Sở Phong. Giờ khắc này, người còn đang cố chấp, chỉ còn lại hai anh em Vương Long và Vương Việt, bọn họ dù cũng sợ Thái Khấu, nhưng dù sao thân phận khác biệt, đồng thời bọn họ không sợ Sở Phong, nên để bọn họ quỳ xuống lạy một kẻ ngoài như Sở Phong, họ thực sự không làm được. Thấy Vương Long và Vương Việt không quỳ, Sở Phong thì đã sớm đoán trước, một tay xoay xoay lệnh bài, một bên nói: "Thái Khấu tiền bối đã nói với ta, ông ấy sẽ ở Tứ Hải thư viện thêm một thời gian, chờ sau khi kết thúc lịch luyện ngàn năm cổ thành, bảo ta đến chỗ ông ấy báo cáo." "Xem thử có ai dám khiêu chiến uy nghiêm của lão nhân gia, chống lại lệnh của ông ấy, mà chỉ cần ai dám chống lại, bất kể là ai, ông ấy đều nhất định phải lột da người đó ra." "Xem ra hiện giờ, đã có hai người chống lại mệnh lệnh rồi." Những lời này của Sở Phong, khiến anh em Vương Long sợ đến kinh hồn, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Thái Khấu nói được là làm được, nhưng muốn bọn họ quỳ xuống trước Sở Phong, bọn họ lại thực sự không làm được, thế là Vương Long chỉ vào Sở Phong, bằng giọng uy hiếp: "Sở Phong, làm việc nên để đường lui, ngươi đừng làm quá đáng." "Làm việc để đường lui, đối đãi với loại người như ngươi, hoàn toàn không cần thiết." Sở Phong cũng thu hồi nụ cười, chỉ vào Vương Long và Vương Việt, quát: "Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi quỳ hay là không quỳ?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận