Tu La Võ Thần

Chương 2414: Lừa dối

Chương 2414: Lừa dối Sở Phong nhận lấy rượu, nhưng không uống mà nói: "Không dối gạt tiền bối, vãn bối không thể ở đây lâu, nếu có gì ta giúp được tiền bối, xin người cứ nói thẳng, vãn bối sẽ cố hết sức."
"Nhưng nếu vãn bối thực sự không giúp được tiền bối, vậy xin người thả vãn bối rời đi."
"Bởi vì lần này đến Khổng Thị thiên tộc, không chỉ có mình ta, ta còn có một huynh đệ, hắn hiện tại vẫn còn ở bên trong Khổng Thị thiên tộc."
"Mà việc ta tiến vào buồn ương dãy núi này, rất có thể đã bại lộ, ta sợ quá trễ huynh đệ ta sẽ gặp nguy hiểm."
"Ờ?" Nghe vậy, Anh Minh Triều cũng đặt ly rượu xuống, nói: "Đã vậy, ta sẽ nói thật."
"Cấm kỵ phương pháp của ta tác dụng phụ rất lớn, ngàn năm ta mới khôi phục được chút ít, muốn khôi phục hoàn toàn, e là không biết phải bao lâu."
"Mà nếu ngươi không giúp được ta, thì trong Bách Luyện phàm giới này, chỉ có một người có thể giúp ta."
"Ngươi đi tìm người đó, nói với nàng ta bị nhốt ở đây, chắc chắn nàng sẽ đến cứu ta."
"Điều kiện tiên quyết là nàng còn sống." Đến đây giọng Anh Minh Triều có chút buồn.
Cũng chẳng trách, dù sao theo lời hắn, Sở Phong nghe được người kia là hi vọng cứu sống duy nhất, hơn nữa hai người dường như rất tình cảm.
"Người đó là ai?" Sở Phong hỏi.
"Yêu diệt quật, Tử Huân Y." Anh Minh Triều đáp.
"Chỗ đó dễ tìm không?" Sở Phong hỏi.
"Ngươi cứ đi hỏi thăm, tin rằng phần lớn mọi người đều biết yêu diệt quật ở đâu, và chỉ cần nàng còn sống, chắc chắn sẽ ở trong yêu diệt quật."
"Chỉ là yêu diệt quật không dễ vào, giăng đầy cạm bẫy cơ quan, sát trận viễn cổ, ta sẽ chỉ cho ngươi một đường đi, đi theo đường đó, có thể vào sâu trong yêu diệt quật." Sau đó Anh Minh Triều bắt đầu đọc khẩu quyết chỉ dẫn làm sao tránh cơ quan sát trận ở yêu diệt quật cho Sở Phong.
"Tiểu tử, nếu có thể cứu ta ra ngoài, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, nhận ngươi làm huynh đệ, trong Bách Luyện phàm giới không ai dám khinh ngươi." Anh Minh Triều cam đoan với Sở Phong.
"Cho dù tiền bối không hứa những thứ đó, ta vẫn sẽ cố hết sức." Sở Phong nói.
"Vì sao?" Anh Minh Triều hỏi.
"Gặp nhau là duyên, huống chi tiền bối lại tín nhiệm ta như vậy, chỉ với phần tín nhiệm đó, vãn bối đương nhiên phải vì người làm tốt chuyện này." Sở Phong nói.
"Tốt, thật sảng khoái, chỉ vì lời nói này của ngươi và những rượu ngươi để lại, cho dù ngươi không làm chuyện này vì ta, ta cũng nên thưởng ngươi."
"Chỉ tiếc toàn thân ta bị cấm kỵ phương pháp trói buộc, cả bảo vật trên người cũng không thể cho ngươi."
"Nhưng ta cam đoan, đợi sau này ta thoát khỏi trói buộc này, chắc chắn sẽ cho ngươi bảo vật hài lòng." Anh Minh Triều nói.
"Tiền bối có lòng, vãn bối xin nhận."
"Tính mạng quan trọng, ta không thể không lo cho sự an nguy của huynh đệ mình, nếu tiền bối không có gì dặn dò nữa, vãn bối xin phép cáo từ." Sở Phong nói.
"Không có gì, ngươi đi đi, à mà..."
"Ngàn vạn cẩn thận." Anh Minh Triều nói.
"Nhất định." Sở Phong chắp tay thi lễ, rồi đi ra ngoài.
Nhưng khi Sở Phong trở lại lối vào hành lang, hắn không trực tiếp rời đi.
"Sao không đi?" Nữ Vương đại nhân không hiểu hỏi.
"Ta rất có thể đã bị lộ, có thể Khổng Thị thiên tộc đã nghi ngờ đến ta, nếu cứ ra ngoài thế này, rất khó chạy thoát, lỡ làm liên lụy Vương Cường thì không tốt." Sở Phong đáp.
"Nhưng mục đích đến đây là gì, thì đã làm xong rồi còn gì." Nữ Vương đại nhân hỏi.
"Không, có lẽ còn có biện pháp cứu vãn." Vừa nói, Sở Phong bắt đầu bày trận pháp.
Rất nhanh, một tòa trận pháp được Sở Phong bố trí xong, đó là một tiểu nhân, nói đúng hơn, giống một linh hồn thể hơn.
Nó chỉ cao nửa thước, thân thể hơi mờ ảo, không có hình dáng rõ ràng, nhưng lại có khí tức cực kỳ giống Sở Phong.
"Ngươi dùng trận pháp này để đánh lạc hướng bọn chúng?" Nữ Vương đại nhân bừng tỉnh ngộ ra.
"Hi vọng có ích." Sở Phong đầu tiên thu tiểu nhân này vào tay áo, sau đó dùng ẩn thân tránh tiên trận, khiến bản thân biến thành trạng thái ẩn thân, lúc này mới bước ra ngoài.
Một lát sau, ở bên trong dãy núi buồn ương, nơi trước đây Sở Phong vào, cánh cửa lớn lại từ từ nâng lên, đồng thời tự động mở ra.
Rất nhanh, Sở Phong bay ra khỏi cánh cửa, vừa ra ngoài, Sở Phong ném tiểu nhân trận pháp ra.
Ầm.
Ánh sáng lóe lên, tiểu nhân nhanh chóng lớn lên, biến thành kích thước bình thường như Sở Phong.
Sở Phong không dừng lại, nhanh chóng đi về phía cửa vào dãy núi buồn ương, hắn phải lợi dụng thời gian trước khi trận pháp tan biến, trở lại cung điện mình đang ở...
Lúc này, do lôi đình trên không trung đã tan biến, Khổng Nguyệt Hoa và những người khác cũng đã trở về cổ tháp.
Chuyện liên quan đến truyền thừa của Khổng Thị thiên tộc, Khổng Nguyệt Hoa không dám chậm trễ chút nào, ánh mắt luôn chăm chú vào trận pháp, có thể cho nàng tin tức về dãy núi buồn ương.
"Xuất hiện, hắn lại xuất hiện."
Bỗng nhiên Khổng Nguyệt Hoa biến sắc.
Nàng đã thấy từ trong trận pháp của cổ tháp, kẻ xâm nhập lại lần nữa xuất hiện, chỉ là lần này, kẻ xâm nhập biểu hiện thẳng vị trí của mình.
"Hắn quả nhiên không chết, chẳng lẽ dị tượng của Mạc Phi thật sự do hắn gây ra, hắn thật sự đã đoạt được truyền thừa tổ tông, dành cho con cháu Khổng Thị thiên tộc ta?" Khổng Nguyệt Hoa càng thêm lo lắng.
Nhưng nàng không hề biết, giờ phút này tồn tại mà nàng thấy trong trận pháp, chỉ là tiểu nhân trận pháp do Sở Phong tạo ra.
Về phần Sở Phong, tuy vẫn ở bên trong dãy núi buồn ương, nhưng do có ẩn thân tránh tiên trận, nên trận pháp này căn bản không hiển thị vị trí của Sở Phong và khí tức cụ thể của hắn.
Đương nhiên, cho dù có ẩn thân tránh tiên trận, nhưng trận pháp này vẫn bắt được Sở Phong, chỉ là nó chỉ biểu hiện có kẻ xâm nhập vào dãy núi buồn ương mà thôi, chứ không hiển thị bao nhiêu kẻ xâm nhập.
Trong tình huống này, tiểu nhân trận pháp của Sở Phong đã phát huy tác dụng.
Sở Phong muốn lừa dối, để tiểu nhân này thay thế mình, để tất cả mọi người cảm thấy tiểu nhân này chính là hắn.
Còn hắn, dù đã rời khỏi dãy núi buồn ương, nhưng có lẽ không ai phát giác ra, vì tiểu nhân này sẽ vẫn ở lại dãy núi buồn ương một thời gian....
Cùng lúc đó, Vương Cường và Khổng Nhược Tăng vẫn tiếp tục tranh đấu.
Giờ phút này, cả hai đã dùng hết bản lĩnh, nhưng vẫn khó phân thắng bại.
"Vương Cường, mau nhận thua, nếu không ta sẽ không khách khí." Khổng Nhược Tăng nói với Vương Cường.
"Cút đi, nhìn xem ngươi coi, gặp qua cái đồ không biết xấu hổ nào như ngươi chưa, đánh không lại thì nhận là không đánh lại, lại kêu ta nhận thua, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy?" Vương Cường nhổ một bãi nước miếng lớn về phía Khổng Nhược Tăng.
Khổng Nhược Tăng thân hình lóe lên, dễ dàng tránh được, hai mắt giờ đã đỏ ngầu.
Một lát sau, thân thể hắn cũng tỏa ra khí diễm đỏ như máu, khí diễm đỏ như máu ấy cùng với lôi đình áo giáp hòa lẫn vào nhau, lộ ra vẻ dị thường quỷ dị.
"Gã này..." Giờ phút này, ánh mắt Vương Cường trở nên ngưng trọng.
Mặc dù lúc này tu vi của Khổng Nhược Tăng vẫn giống Vương Cường, đều là nhị phẩm Võ Tổ, nhưng chiến lực trong nháy mắt đã tăng lên rất nhiều.
"Nhược Tăng nó..." Thấy cảnh này, cha mẹ Khổng Nhược Tăng còn lo lắng hơn những người khác.
Họ biết, Khổng Nhược Tăng để ép Sở Phong phải ra, đã chuẩn bị từ trước, mà hắn chuẩn bị chính là cất giấu một viên cấm dược trong miệng.
Viên cấm dược này vô cùng trân quý, là một kiện chí bảo, nhưng cấm dược vẫn là cấm dược, dùng vào sẽ giúp tăng chiến lực trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó chắc chắn sẽ chịu sự phản phệ đau đớn.
Mà phản phệ của viên cấm dược này không phải là chuyện đùa.
"Tiếp chiêu."
Khổng Nhược Tăng động, tay cầm nửa thành tổ binh, mang theo uy thế ngập trời, như một hung thú viễn cổ, xông về phía Vương Cường.
Vương Cường vội vàng ra chiêu ngăn cản, nhưng lại bị Khổng Nhược Tăng tùy ý phá giải, trong chớp mắt Khổng Nhược Tăng đã đến gần Vương Cường, nửa thành tổ binh trong tay đâm thẳng vào vai trái Vương Cường.
Phụt.
Máu tươi văng tung tóe, binh khí nhập thể.
Binh khí trong tay Khổng Nhược Tăng như một chiếc đinh, xuyên thủng vai trái Vương Cường, đóng chặt Vương Cường xuống nền đất lạnh giá.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận