Tu La Võ Thần

Chương 5590: Cha nợ con trả

Chương 5590: Cha nợ con t·r·ả
Tiểu Ngư Nhi lôi k·é·o Sở Phong, nhanh c·hóng chạy đi.
Đến khi rời xa dãy núi kia, Tiểu Ngư Nhi mới dừng lại.
"Nguy hiểm thật, còn tốt nàng không có đ·u·ổ·i th·e·o." Tiểu Ngư Nhi nhìn lại phía sau, x·á·c định cô gái áo đen kia không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nữ t·ử kia là ai?" Sở Phong hỏi.
Hắn vậy mà thấy được vẻ sợ hãi trên mặt Tiểu Ngư Nhi, dù là trận đ·á·n·h trước đó với Loạn Thế Thư Sinh, Tiểu Ngư Nhi cũng không biểu lộ như vậy.
Điều này đủ để chứng minh, cô gái áo đen kia là một tồn tại cực kỳ k·h·ủ·n·g b·ố.
Thực tế, khi Sở Phong hồi tưởng lại ánh mắt của nữ t·ử kia, hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nữ t·ử kia rất đẹp, nhưng khó mà khiến người ta có cảm tình tốt.
Chỉ vì ánh mắt của nàng, giống như ác quỷ, dù là một ác quỷ đẹp hơn nữa, nhưng khi nó hung dữ nhìn chằm chằm ngươi, ai cũng sẽ hoảng sợ.
"Không ai biết nàng tên gì, cũng không ai biết nàng từ đâu đến, nhưng người trong tu võ giới m·ê·nh m·ô·n·g đều gọi nàng là tên đ·i·ê·n." Tiểu Ngư Nhi nói.
"Tên đ·i·ê·n?" Vẻ tò mò trong mắt Sở Phong càng đậm.
"Nàng có thực lực cực mạnh, t·h·ủ đ·oạ·n cực kỳ t·à·n nhẫn, thuộc loại người không nói đạo lý, ai dám tranh bảo với nàng, kết cục chỉ có c·hết."
"Cho nên các thế lực lớn đều có chung một câu t·r·ả lời, nếu gặp cô gái này, trước tiên phải chạy."
"Đừng nói là gặp trong di tích, dù là đụng phải tr·ê·n đường cái, cũng phải lập tức chạy."
"Nàng âm tình bất định, có lẽ ngươi chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, cũng sẽ bị nàng g·iết c·hết." Tiểu Ngư Nhi nói.
"Nữ t·ử này mạnh đến vậy sao?" Sở Phong kinh ngạc, ngay cả thế lực như Tiên Hải Ngư Tộc cũng kiêng kỵ nàng như thế.
Vậy cô gái áo đen kia tu vi đến mức nào?
"Thực lực của nàng kém xa cấp bậc như cha ta."
"Nhưng không thể k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g."
"Dù là Tiên Hải Ngư Tộc ta, người có thể tuyệt đối ngăn chặn nàng, e rằng không quá mười người."
"Trước kia, một vị thái thượng trưởng lão trong tộc ta gặp nàng ở một di tích, nàng không nói hai lời liền xuất thủ."
"Tuy vị trưởng lão kia đào thoát, nhưng bị nàng mạnh mẽ c·h·ặ·t đ·ứ·t một cánh tay."
"Phương thức c·ô·ng k·í·c·h của nàng rất đặc biệt, tay cụt của trưởng lão kia đến nay không thể chữa trị, ngay cả người của Thất Giới Thánh Phủ cũng bất lực." Tiểu Ngư Nhi nói.
"Vậy xem ra các ngươi đã đưa nàng vào danh sách truy nã?" Sở Phong hỏi.
"N·g·ư·ợ·c lại là không có." Tiểu Ngư Nhi nói.
"Không có?" Sở Phong ngoài ý muốn.
Nàng tuy mạnh, nhưng không phải tồn tại mà Tiên Hải Ngư Tộc không thể ch·ố·n·g lại.
Nhưng rõ ràng có thực lực thu thập đối phương, sau khi trưởng lão bị thương lại không p·h·át lệnh truy nã, điều này chứng tỏ một điều.
Nàng thật sự hung hãn.
Trừ phi tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc hoặc chiến lực đỉnh cao khác gặp cô gái này, bằng không không thể đ·á·n·h g·iết nàng.
Cho nên trong tình huống này, không dám tùy t·i·ệ·n tuyên chiến với nàng.
Vì sao không dám?
Tự nhiên là sợ bị nàng t·r·ả t·h·ù, hơn nữa nàng t·r·ả t·h·ù có lẽ sẽ rất nghiêm trọng.
"Không chỉ Tiên Hải Ngư Tộc ta, các t·h·i·ê·n h·à bá chủ khác cũng có mâu thuẫn với nàng."
"Dù là Thất Giới Thánh Phủ cũng không truy nã nàng."
"Thất Giới Thánh Phủ đ·á·n·h giá về nàng giống Tiên Hải Ngư Tộc ta, gặp được nàng thì cứ chạy." Tiểu Ngư Nhi nói.
Lời này càng chứng minh nàng hung hãn.
"Nói vậy, hai ta vừa rồi chẳng phải vừa đi qua quỷ môn quan?" Sở Phong cảm thán.
"Không sai đâu."
"Nàng lưu lại trong sơn động chắc là để nghiên cứu đồ vật Vương gia móc ra."
"Hai ta chạy tới không phải ngẫu nhiên gặp, mà là thuộc về hiềm nghi nhìn t·r·ộ·m bảo vật của nàng."
"Đây là tình huống nguy hiểm nhất." Tiểu Ngư Nhi cũng cảm thán.
"Đúng vậy." Sở Phong đồng ý.
Thảo nào nữ t·ử kia nhìn mình bằng ánh mắt h·u·n·g á·c như vậy.
Nhưng đột nhiên, một luồng khí lạnh đ·á·n·h tới, sắc mặt Sở Phong và Tiểu Ngư Nhi đều thay đổi.
Bởi vì khi hàn ý kia đ·á·n·h tới, cô gái tóc trắng đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Sở Phong.
Như một bóng ma, nói đến là đến.
Mái tóc nàng rối bời, gương mặt kia lại chỉ cách Sở Phong một gang tay, gần như áp sát mặt Sở Phong.
Chủ yếu nhất là ánh mắt nàng vẫn h·u·n·g á·c h·u·n·g á·c.
Ngay cả Sở Phong cũng giật mình, trong lòng không khỏi bối rối.
Lúc này, Tiểu Ngư Nhi đứng chắn trước mặt Sở Phong.
"Tiền bối, chúng ta chỉ là đi ngang qua, không có ý đắc tội."
Tiểu Ngư Nhi vội nói, đồng thời để tỏ vẻ hiền lành, còn cố ý nở nụ cười ngọt ngào.
Nhưng nữ t·ử kia không hề bị lay động, đẩy Tiểu Ngư Nhi ra, tiếp tục hung dữ nhìn chằm chằm Sở Phong.
"Tiền bối, ta là c·ô·ng chúa Tiên Hải Ngư Tộc, Tiên Hải Ngư Nhi." Tiểu Ngư Nhi thấy tình hình không ổn, liền nói ra thân ph·ậ·n.
Khi nàng nói ra thân ph·ậ·n, nữ t·ử kia mới đưa mắt về phía Tiểu Ngư Nhi.
"Quả nhiên là c·ô·ng chúa Tiên Hải Ngư Tộc?" Nữ t·ử hỏi.
"Tiền bối, không thể giả được." Tiểu Ngư Nhi còn cho xem lệnh bài thân ph·ậ·n.
Bỗng nhiên, nữ t·ử kia phất tay áo, hấp lực phun trào, Tiểu Ngư Nhi bị hấp lực bao trùm, thân hình co nhỏ lại, bị cuốn vào tay áo nữ t·ử.
"Tiền bối, ngươi..."
Sở Phong định lên tiếng, nữ t·ử kia lại nhìn Sở Phong.
"Ngươi muốn nàng c·hết hay muốn nàng s·ố·n·g?" Nữ t·ử hỏi.
"Cái này... đương nhiên là muốn nàng s·ố·n·g." Sở Phong nói.
"Nàng hiện tại không nghe được cuộc đối thoại của chúng ta."
"Nếu ngươi muốn nàng s·ố·n·g, hãy nói thật."
Nói xong, nữ t·ử kia lại vung tay áo, kết giới lực phóng t·h·í·c·h ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một hư ảnh.
Sở Phong lập tức căng thẳng trong lòng khi thấy người đó.
Hư ảnh đó lại là cha hắn, Sở Hiên Viên.
"Ngươi nh·ậ·n ra hắn sao?" Nữ t·ử hỏi.
Trước đó nữ t·ử nhìn chằm chằm mình, Sở Phong cho rằng nàng muốn g·iết mình.
Bây giờ mới biết, thì ra nàng nh·ậ·n ra cha mình.
Chắc là cảm thấy mình giống cha hắn nên mới nhìn chằm chằm như vậy.
"Sở Phong, hãy nói thân ph·ậ·n của ngươi cho nàng, đừng giấu giếm." Lúc này, giọng Nữ Vương đại nhân vang lên.
Nữ Vương đại nhân đang tu luyện, nhưng p·h·át giác Sở Phong gặp nguy hiểm nên lập tức dừng lại.
Căn cứ quan s·á·t, nàng cảm thấy Sở Phong nên nói thật thì hơn.
Lúc đầu Sở Phong còn do dự, vì hắn không biết nữ t·ử này là kẻ t·h·ù của cha hắn hay là bạn.
Sau khi Nữ Vương đại nhân nhắc nhở, Sở Phong cũng cảm thấy nên nói thật.
"Hắn là cha ta." Sở Phong nói thẳng.
"Ngươi nói gì?" Nghe Sở Phong t·r·ả lời, mắt nữ t·ử kia trừng lớn, ngay cả miệng nhỏ cũng khẽ nhếch.
Không biết do Sở Phong quá thành thật, hay câu t·r·ả lời của Sở Phong nằm ngoài dự đoán, nói chung lúc này nàng rất ngoài ý muốn.
"Tiền bối, ta không hề giấu giếm."
"Ngài hỏi người này là ai, hắn x·á·c thực là cha ta." Sở Phong nói.
"Khó trách giống như vậy." Nữ t·ử lần nữa đ·á·n·h giá Sở Phong, chỉ là ánh mắt lúc này của nàng không còn hung hãn như trước, mà trở nên dịu dàng.
"Tiền bối nh·ậ·n biết cha ta?" Sở Phong hỏi.
Nữ t·ử không t·r·ả lời trực tiếp mà hỏi Sở Phong: "Cha ngươi hiện ở đâu?"
"Ta không biết." Sở Phong nói.
Nữ t·ử hơi nhíu mày, lập tức hàn ý quét sạch t·h·i·ê·n địa, rõ ràng câu t·r·ả lời của Sở Phong khiến nàng rất không hài lòng.
Nhưng nàng không làm khó Sở Phong, dường như p·h·át giác phản ứng của mình không đúng nên chủ động thu hồi hàn ý.
Có lẽ sợ lại lộ ra hàn ý với Sở Phong, nàng xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục đối mặt với Sở Phong.
"Sở Phong, cảm giác không đúng, tại sao thái độ của nữ t·ử này đối với ngươi rất xoắn xuýt."
"Có lẽ nào nàng là tình trái mà cha ngươi để lại?" Nữ Vương đại nhân nói.
"Ta cũng cảm thấy không đúng, nghĩ lại thì ánh mắt nàng nhìn ta có ý vị thâm trường." Sở Phong thở dài.
Lúc này, nữ t·ử kia lại nhìn Sở Phong.
"Ngươi nghe qua câu cha nợ con t·r·ả chưa?"
Nghe vậy, Sở Phong cảm thấy không ổn.
Lẽ nào thật sự bị hắn và Đản Đản đoán đúng?
Nếu thật sự là tình trái mà cha hắn t·h·i·ế·u, hắn không muốn hoàn lại đâu.
"Hai năm trước, cha ngươi đoạt đồ của ta." Nữ t·ử lại nói.
Nghe vậy, Sở Phong lập tức căng thẳng trong lòng, đột nhiên cảm thấy thà là nợ tình còn hơn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận