Tu La Võ Thần

Chương 1125: Cua Bạch Nhược Trần? (1 càng)

Chương 1125: Cua Bạch Nhược Trần? (1 chương)
Bạch Nhược Trần có năng lực quan s·á·t rất mạnh, bởi vì ngay từ đầu đã hoài nghi nên nàng luôn nhìn chăm chú vào thần thái biến hóa của Nguyên Thanh. Trong lúc nàng nghiêm m·ậ·t quan s·á·t, dù Nguyên Thanh ngụy trang rất tốt, nhưng vẫn bị Bạch Nhược Trần p·h·át hiện ra một chút sơ hở, đó là phản ứng của Nguyên Thanh không đúng, hắn đang giấu giếm chân tướng.
"Nhược Trần muội muội, chúc mừng muội lấy được tướng cờ." Bỗng một đạo truyền âm vang lên bên tai Bạch Nhược Trần. Nghe được thanh âm này, Bạch Nhược Trần vui mừng bởi vì đây là giọng của Sở Phong. Nàng nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, quả nhiên thấy bóng dáng Sở Phong ở bên ngoài đám người hỗn loạn. Thân thể mềm mại của nàng khẽ động, váy trắng phiêu động như tiên t·ử, rơi xuống bên cạnh Sở Phong, đôi mắt đẹp chớp động, vẻ mặt khó hiểu, thậm chí chất vấn: "Đây là chuyện gì, có phải huynh giở trò quỷ?"
"Hắc, quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được muội. Theo ta, cho muội xem thứ này." Sở Phong bất đắc dĩ cười, rồi thi triển thân p·h·áp võ kỹ, lướt qua mấy tảng đá, chạy về phía xa. Thấy vậy, Bạch Nhược Trần cũng đi theo phía sau. Vì mọi người đều bị Nguyên Thanh hấp dẫn nên không ai chú ý đến động tác của hai người. Sở Phong và Bạch Nhược Trần tránh người qua lại, đi tới một nơi hẻo lánh. Sở Phong bố trí một đạo ẩn t·à·ng kết giới rồi đưa tay s·ờ vào túi càn khôn.
"Ông" Trong ánh sáng lấp lóe, một cây cờ kim quang bắn ra bốn phía, mặt cờ khắc chữ đại kỳ đẹp mắt xuất hiện trong tay Sở Phong. Cây cờ rất bá khí, thậm chí còn cao hơn Sở Phong mấy lần, nhưng ở trong tay Sở Phong lại vô cùng hoàn mỹ, như thể cây đại kỳ này được làm ra chỉ vì Sở Phong.
"Đây là... s·o·á·i kỳ!" Dù đã sớm đoán việc này có thể liên quan đến Sở Phong, nhưng khi nhìn thấy s·o·á·i kỳ trong tay Sở Phong, Bạch Nhược Trần vẫn khó mà kiềm chế kinh ngạc, đôi mắt đẹp như tinh hà nở rộ, lấp lánh không yên. S·o·á·i kỳ là phần thưởng cuối cùng khi đoạt s·o·á·i, dù nàng đã đoán Sở Phong có khả năng đoạt được s·o·á·i kỳ nhất, nhưng khi mọi thứ thật sự xảy ra, trong lòng nàng vẫn có chút biến hóa.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, có phải huynh cố ý đem vinh quang này tặng cho Nguyên Thanh kia?"
"Nếu ta đoán không sai, trước đó huynh không chỉ đơn giản giáo huấn Nguyên Thanh, cái đồ vật huynh khiêng kia, bên trong là Nguyên Thanh chứ?" Sau kinh ngạc, Bạch Nhược Trần sắc bén hỏi.
"Thật thông minh, muội đoán đúng hết." Sở Phong nhún vai, gật đầu thừa nhận.
"Vậy huynh làm vậy vì sao? Mắt huynh để đâu? Nhiều người tranh đoạt vinh quang này như vậy, nó ắt hẳn có không ít chỗ tốt, sao huynh có thể chắp tay nhường cho người khác? Huống chi người đó huynh còn không t·h·í·c·h." Bạch Nhược Trần khó hiểu, thậm chí oán trách. Nàng có ấn tượng rất tệ với Nguyên Thanh nên không muốn vinh quang này bị Nguyên Thanh chiếm đoạt.
"s·o·á·i kỳ trong tay ta, chỗ tốt đều trong tay ta, sao có thể nói là chắp tay nhường cho người?"
"Nhưng vì muội đã hỏi nên ta có thể nói cho muội, vì ta tin muội." Sở Phong nhìn Bạch Nhược Trần, cười nói: "Thật ra, ta và Nguyên Thanh này sớm đã có oán h·ậ·n, cả hắn và ta đều muốn giải quyết rõ ràng oán h·ậ·n này trong Thanh Mộc Sơn."
"Hành động hôm nay của ta chỉ là chuẩn bị cho việc tính sổ sách sau này."
"Cửa hàng?" Đôi mắt Bạch Nhược Trần vẫn lấp lánh, hiển nhiên còn mơ hồ, không rõ dụng ý của Sở Phong.
"Ta muốn g·iết hắn rất đơn giản, nhưng ta không muốn hắn c·hết th·ố·n·g k·h·o·á·i như vậy. Nói đơn giản, ta muốn hắn thân bại danh l·i·ệ·t, chịu hết khinh bỉ, dù là người coi trọng hắn nhất, sau này cũng xem hắn như cái đinh trong mắt, để hắn nếm trải chân chính th·ố·n·g khổ." Sở Phong tùy ý nói ra những lời này, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một tia âm t·à·n.
Nghe đến đây, Bạch Nhược Trần rốt cuộc hiểu rõ ý của Sở Phong, nhưng tr·ê·n khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như băng của nàng lại hiện ra một tia cảm xúc phức tạp, hỏi: "Các huynh có oán cừu sâu đậm đến mức phải dùng hết t·h·ủ đ·o·ạ·n đẩy hắn vào con đường vạn kiếp bất phục như vậy?"
"Nhược Trần muội muội, muội nghĩ nhiều rồi, dùng t·h·ủ đ·o·ạ·n không có nghĩa là phải có oán cừu sâu đậm, chỉ là ta sẽ không để cho những kẻ đ·ị·c·h với ta sống tốt, đây là phong cách hành sự, không liên quan đến t·h·ù h·ậ·n sâu cạn."
"Đi thôi, thứ cần lấy đã lấy được, không cần ở lại đây, về cáo biệt các tiền bối thôi." Sở Phong vừa nói vừa thu hồi s·o·á·i kỳ, đồng thời mở ẩn t·à·ng kết giới, bước về hướng đã đến, chuẩn bị rời khỏi rừng đá.
Nhìn bóng lưng Sở Phong dần bước đi, Bạch Nhược Trần hơi nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, đôi mắt đẹp lấp lánh không yên, rất lâu sau mới khẽ thở dài: "Cũng may, ta và gia hỏa này đã hóa g·i·ả·i t·h·ù h·ằ·n, nếu không..."
Lời vừa dứt, mọi cảm xúc tr·ê·n mặt nàng đều được gi·ả·i th·í·c·h, đó là kiêng kị, một loại kiêng kị Sở Phong từ tận đáy lòng. Nhưng sự kiêng kị này bây giờ không còn nồng đậm nữa, vì nàng cảm thấy Sở Phong là người phân biệt rõ ràng giữa đ·ị·c·h và bạn. Nếu nàng may mắn không phải quân đ·ị·c·h của Sở Phong thì càng may mắn hơn, nàng là bạn của Sở Phong. Tóm lại, dù thế nào, nàng đã phải nhìn Sở Phong bằng con mắt khác, thanh niên hơn mình vài tuổi này thật sự khiến nàng, người luôn tự phụ, cảm thấy mặc cảm. Có thể nói trong thế hệ này, cho đến nay, hắn là người nàng thấy ưu tú nhất.
Sau đó, Bạch Nhược Trần đuổi kịp Sở Phong, cả hai cùng rời khỏi khu rừng đá này. Khi hai người bước ra khỏi rừng đá, lập tức vang lên tiếng reo hò. Không chỉ có tiếng reo hò đến từ Vũ Hóa Tông mà còn có tiếng reo hò từ các thế lực khác, thậm chí các trưởng lão Thanh Mộc Sơn cũng vỗ tay. Đây là một sự tán thành, Bạch Nhược Trần, người đầu tiên đoạt được tướng cờ, từ một t·h·i·ê·n tài vô danh giờ đã được công nhận. Nhiều người cảm thấy Bạch Nhược Trần có thể so tài cao thấp với Vương Viêm, Khương Hạo, Hoàng Quyên, thậm chí Nguyên Thanh. Có t·h·i·ê·n tài này, Vũ Hóa Tông không còn là một trong năm thế lực phụ thuộc hạng chót.
Giờ phút này, Bạch Nhược Trần được các trưởng lão và đệ t·ử Vũ Hóa Tông vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt. Còn Sở Phong bị mọi người xem nhẹ, không chỉ cô đơn mà còn có chút đáng thương, chỉ có Tư Không Trích Tinh ra đón hắn.
"Sở Phong à, sắp vào Thanh Mộc Sơn rồi. Ta đã báo tin cho Thanh Mộc Nam Lâm, các trưởng lão của bọn ta ở Thanh Mộc Sơn sẽ dốc toàn lực bảo vệ con."
"Nhưng mà, ta phải nói trước một câu mất tinh thần, có một số việc nhẫn được thì nhẫn, không cần quá mức bộc lộ tài năng, dù sao ở Thanh Mộc Sơn, người con thật sự có thể dựa vào không phải là trưởng lão Thanh Mộc Nam Lâm mà là trưởng lão Vũ Hóa Tông. Nhưng ngay cả thế lực Vũ Hóa Tông cũng chưa chắc bảo đảm con bình an, thậm chí ta cũng không thể cam đoan bọn họ có dốc toàn lực bảo vệ con hay không."
"Cho nên, con và Bạch Nhược Trần nhất định phải hòa hợp. Nha đầu này thật không đơn giản, không chỉ là hòn ngọc quý tr·ê·n tay của tông chủ Vũ Hóa Tông mà còn là hi vọng tương lai của Vũ Hóa Tông."
"Nếu con và nàng có quan hệ tốt, Vũ Hóa Tông chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ con, điều này sẽ khiến mối liên minh giữa Thanh Mộc Nam Lâm và Vũ Hóa Tông càng thêm vững chắc." Tư Không Trích Tinh liếc nhìn Bạch Nhược Trần đang được đám đông vây quanh reo hò rồi truyền âm cho Sở Phong.
"Hắc, Tư Không tiền bối, chẳng lẽ tiền bối muốn ta cua Bạch Nhược Trần?" Khóe miệng Sở Phong nhếch lên, cười không đứng đắn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận