Tu La Võ Thần

Chương 768: Mộ Dung Tầm (2 càng)

Chương 768: Mộ Dung Tầm (2 chương)
Sở Phong nhắm hai mắt, dùng tinh thần lực phân biệt phương hướng, trong lòng đất đen cuồn cuộn, hắn như một con giao long dưới lòng đất, những nơi hắn đi qua đất đai trồi lên, nhanh chóng rối loạn.
"Vô tình sư đệ, xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy?" Nhìn thấy cảnh này, Xuân Vũ đầy vẻ không hiểu, vừa nói chuyện rất tốt, sao Sở Phong lại đột nhiên bỏ chạy, hơn nữa còn chạy từ dưới đất lên.
"Oanh"
Nhưng đúng lúc này, một tiếng vang lớn đột nhiên truyền đến, ngay phía sau Sở Phong, mặt đất đen phía trên bọn họ vậy mà đồng loạt vỡ nát, sau đó liền bay lên trời.
Cùng lúc đó, Sở Phong hai người cũng cảm nhận được một luồng hấp lực cực lớn, lực hấp dẫn này trói buộc hai người, cả hai căn bản không thể kháng cự, cuối cùng chỉ có thể đi theo những mảng đất lớn, nhanh chóng di chuyển lên trên.
Cuối cùng, xung quanh một màu đen kịt biến thành ánh sáng, bọn họ đã từ dưới lòng đất sâu thẳm, lại lần nữa trở lại mặt đất, chỉ là lúc này, không chỉ Sở Phong chau mày, mà ngay cả Xuân Vũ cũng biến sắc, đôi mắt không hiểu lúc trước, hiện rõ vẻ bất an và sợ hãi.
Bởi vì lúc này, giữa không trung có ba bóng người đang đứng, gắt gao nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Đó là hai nữ một nam, hai nữ đều rất xinh đẹp, coi như đặt trong muôn hoa, cũng là những người nổi bật nhất. Trong đó một người, vóc dáng nóng bỏng, trước sau lồi lõm, đôi gò bồng đào căng tròn, càng thêm miêu tả sinh động, gợi cảm đến cực điểm, dụ hoặc vô hạn. Dáng người như vậy, phối hợp với khuôn mặt hồ ly của nàng, tuyệt đối làm mê đảo vô số người, và người này không ai khác, chính là một trong ba đại mỹ nữ của phương Đông hải vực, Nhã Phi.
Về phần người đẹp kia, tuy không xinh đẹp bằng Nhã Phi, nhưng cũng thuộc loại mỹ nhân thượng đẳng, và nàng chính là Mộ Dung Uyển.
Đối với hai cô gái này, Sở Phong và Xuân Vũ đều không thể quen thuộc hơn, là những thiên tài nổi danh nhất của Tru Tiên quần đảo, đồng thời xét về thân phận địa vị, cả hai còn cao hơn chiến phong rất nhiều. Nhưng hiện tại, ánh mắt Sở Phong lại không khóa chặt vào hai người này, mà lại nhìn chăm chú vào người nam đứng giữa hai cô gái.
Tên nam tử này cao lớn, dáng người cân đối, ngoại hình thuộc loại trung bình, không đến nỗi anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng không hề xấu xí. Tuy nhiên, dù có vẻ ngoài bình thường, nhưng đôi lông mày đen rậm phía dưới, lại là một đôi mắt vô cùng sắc bén, đôi mắt này không giận tự uy, có khí thế hơn người. Điều quan trọng nhất là, so với tu vi Võ Quân ngũ phẩm của Nhã Phi và Mộ Dung Uyển, người này mạnh hơn rất nhiều, hắn chính là một Võ Quân bát phẩm, và luồng sức mạnh đang trói buộc hai người Sở Phong chính là từ người này.
Nhìn vào tuổi tác của hắn, hẳn là khoảng ba mươi tuổi, tu vi như vậy với tuổi tác này, không thể không thừa nhận thiên phú của người này thật sự quá cao, không cần suy nghĩ nhiều, Sở Phong đã đoán ra đối phương là ai.
"Mộ Dung Tầm?" Quả nhiên, lúc này Xuân Vũ lên tiếng, vì nàng nhận ra nam tử kia, chính là thiên tài đệ nhất được công nhận ở phương Đông hải vực hiện tại, thiếu đảo chủ của Tru Tiên quần đảo, vị hôn phu của hai đại mỹ nữ Nhã Phi và Tử Linh, Mộ Dung Tầm.
Giờ phút này, Xuân Vũ thật sự sợ hãi, Sở Phong có thể cảm nhận được sự khẩn trương và bất an của nàng, vì Xuân Vũ không chỉ nhận ra Mộ Dung Tầm, mà còn biết tại sao Sở Phong vừa rồi lại đột nhiên bỏ chạy. Chắc chắn Sở Phong dựa vào tinh thần lực nhạy bén, đã cảm ứng được sự xuất hiện của Mộ Dung Tầm và những người kia. Nhưng nàng không hiểu, Sở Phong có thuật kết giới lợi hại như vậy, kết giới ẩn tàng hắn bố trí ra, hẳn là rất ít người phát hiện mới đúng. Mộ Dung Tầm này làm thế nào để tìm được bọn họ?
Nhưng, mặc kệ Mộ Dung Tầm đã dùng thủ đoạn gì, nàng cũng không thể không thừa nhận, giờ đây họ đã rơi vào tình thế thập tử nhất sinh, vì nàng ít nhiều cũng hiểu, Mộ Dung Tầm là một người như thế nào.
"Xuân Vũ cô nương, đã lâu không gặp, nhưng hôm nay ta đến đây, không phải để tìm cô, mà là để tìm người bên cạnh cô."
"Về phần tại sao, ta nghĩ trong lòng cô cũng đã rõ, nhưng nể tình Phiêu Miếu tiền bối, mặc kệ trước đây cô có ân oán gì với chiến phong, nhưng dù sao chiến phong không phải do cô phế bỏ, nên hôm nay chuyện cũ sẽ bỏ qua, bây giờ cô hãy rời đi đi." Mộ Dung Tầm nói rất bình thản, nhưng Xuân Vũ biết, trong đó ẩn chứa sự nguy hiểm đến nhường nào.
"Không..."
Lúc này, Xuân Vũ nghĩ ngay đến việc cự tuyệt, vì Sở Phong là vì cứu nàng, mới đánh chiến phong thành ra bộ dạng đó, vào thời điểm này nàng không thể bỏ mặc Sở Phong được.
"Xuân Vũ sư tỷ đi mau, mau rời khỏi đây, cô ở đây sẽ chỉ làm ta phân tâm, đến lúc đó ta rất khó chạy trốn." Nhưng lúc này, Sở Phong vội vàng truyền âm.
"Không" Xuân Vũ lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết, dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết, vì nàng không muốn Sở Phong vì nàng mà chết, càng không thể để Sở Phong một mình đi chết.
"Coi như ta chết, ít nhất cũng muốn để Thu Thủy tiền bối và Phiêu Miếu tiền bối biết, là ai giết ta, ngày sau còn có người báo thù cho ta."
"Nhưng nếu cô cùng ta cùng chết rồi, thì sẽ không còn ai có thể báo thù cho ta, thậm chí sẽ không có ai có thể báo thù cho cô."
"Huống chi, ta thật sự có thủ đoạn chạy trốn, chỉ là cô ở đây ta không thể thi triển được, tin ta đi, Mộ Dung Tầm này muốn giết ta không dễ như vậy đâu, ta có thể trốn được." Sở Phong rất tự tin nói.
Thấy Sở Phong như vậy, Xuân Vũ cũng không biết phải nói sao, kỳ thực nàng không quá tin Sở Phong có đủ thực lực để trốn thoát khỏi Mộ Dung Tầm, nhưng nếu Sở Phong nói có, lại vì nàng không chịu rời đi mà không thể thi triển, thì chẳng phải chính nàng đang hại Sở Phong hay sao?
"Sở Phong sư đệ, đệ phải cố lên, ta sẽ tìm cách báo cho sư tôn, để lão nhân gia tới cứu đệ."
"Nếu đệ có thể bình an rời đi, nhất định phải báo tin cho Phiêu Miếu Tiên Phong ta." Xuân Vũ dù không nỡ, nhưng giờ phút này cũng không còn cách nào, lưu lại đoạn truyền âm này, liền quay người rời đi.
Tuy Xuân Vũ và Sở Phong truyền âm, Mộ Dung Tầm không ai nghe được, nhưng họ có thể nhìn ra được vừa rồi hai người đã làm gì. Nhưng bất kể hai người đã làm gì, bọn họ cũng không quan tâm, vì theo Mộ Dung Tầm, lúc này Sở Phong đã là người trên đường chết, hắn không thể chạy trốn khỏi tay mình.
"Ngươi có biết ta là ai không?" Mộ Dung Tầm nhàn nhạt mở miệng, nhưng lại mang theo sự cao ngạo, nhìn từ trên cao xuống, như quân vương thẩm vấn thường dân, trong mắt hắn, Sở Phong chỉ là một tên thường dân thấp hèn.
"À, đương nhiên là nhận biết."
"Ngươi không phải là thiếu đảo chủ Tru Tiên quần đảo danh tiếng lẫy lừng, uy danh lan xa, là một tên đại sắc ma ai ai cũng biết, Mộ Dung Tầm sao."
Sở Phong nhắm hai mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo, hoàn toàn không bị khí thế vô hình của Mộ Dung Tầm áp đảo. Khí thế của Mộ Dung Tầm dù có mạnh mẽ hơn, đối phó với người khác thì còn được, nhưng muốn dùng thủ đoạn này để dọa dẫm Sở Phong, thì là mơ tưởng.
"Càn rỡ." Khi thấy Sở Phong không những không sợ mình, mà còn ngay trước mặt vị hôn thê, nói mình là đại sắc ma, điều này khiến Mộ Dung Tầm tức giận vô cùng, trong mắt lập tức hiện lên những tia hàn quang.
"Chẳng lẽ không phải sao? Nhã Phi cô nương, cô có biết hắn là đại sắc ma hay không, chắc cô rõ nhất nhỉ, hắn có phải lúc nào cũng muốn cùng cô lên giường không?" Sở Phong cười nhìn về phía Nhã Phi, trong giọng nói toàn là ý châm ngòi ly gián.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận