Tu La Võ Thần

Chương 2606: Này cục đã phá

"Chương 2606: Ván cờ này đã phá"
"Vãn bối tin."
"Chỉ là... Nếu không phải tiền bối sắp đặt, vậy là ai bày ra?" Sở Phong hiếu kỳ hỏi.
"Thiên cơ bất khả lộ." Lão giả áo bào vàng nhàn nhạt cười.
Nụ cười của hắn mang vẻ thâm ý, nhưng Sở Phong lại không hiểu, rốt cuộc là ý gì.
Chỉ là, đối phương không muốn nói, Sở Phong cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng Sở Phong lại không khỏi suy nghĩ, nếu không phải vị lão giả này sắp đặt, vậy là ai bày ra?
"Tiền bối, ngài vừa nói, ta là người duy nhất thông qua 'không biết táng'?" Sở Phong lại hỏi.
Bởi vì, hắn rõ ràng không phải người duy nhất thông qua "không biết táng".
Sở Phong rất rõ ràng, trước hắn, còn có Anh Minh Triều cùng Tử Huân Y hai người bọn họ, cũng đã thông qua "không biết táng".
"Ngươi đương nhiên là người duy nhất, còn về hai vợ chồng trẻ kia, bọn họ căn bản không hề phá vỡ trận sinh tử, cho nên bọn họ cũng không tồn tại việc thông qua 'không biết táng'." Lão giả áo bào vàng một câu liền trả lời Sở Phong.
Thì ra, Anh Minh Triều và Tử Huân Y, đều không phá vỡ trận sinh tử, nói cách khác, kỳ thực bọn họ đều không thành công vượt qua "không biết táng".
"Ngươi thấy không, ta đã bảo mà, bọn họ chỉ là chó ngáp phải ruồi, toàn là trùng hợp."
"Còn may ngươi không tiếp tục nghe bọn họ, bằng không chết lúc nào không hay."
Nghe đến đây, Nữ Vương đại nhân càng tức giận, dù sao Sở Phong nghe theo sự chỉ huy của Anh Minh Triều mà đã chịu không ít khổ sở.
"Vậy vì sao, bọn họ rời khỏi 'không biết táng'?" Sở Phong lại hỏi, hắn rất hiếu kỳ, cũng muốn làm rõ sự thật.
"Chỉ có thể nói là mạng bọn họ tốt." Lão giả áo bào vàng nói.
"Tốt số?" Sở Phong càng không hiểu.
"Lúc trước, hai vợ chồng trẻ kia khi ở trong trận sinh tử, vừa lúc có một vị lão hữu của ta ở đây."
"Lão hữu của ta, là một nữ nhân, đừng thấy tuổi đã cao, lại vẫn mang tâm thiếu nữ, lòng thiện ghê gớm."
"Nàng thấy hai vợ chồng kia rất ân ái, thậm chí cam nguyện vì đối phương mà chết, liền động lòng, cầu xin ta tha cho bọn họ một con đường sống."
"Ta thật sự chịu không nổi nàng làm phiền, đành phải miễn cưỡng đáp ứng, nhưng nơi này có quy củ riêng, dù ta có nhường, cũng phải theo quy củ làm việc."
"Cho nên, ta chỉ có thể sửa một chút quy tắc phá trận, phá lệ cho bọn họ phá trận, đồng thời cho họ chút ban thưởng."
"Chỉ có điều, dù sao cũng không thật sự phá trận, nên ban thưởng cũng không tốt lắm." Lão giả áo bào vàng nói.
Giờ phút này, Sở Phong rốt cuộc biết rõ ngọn ngành sự tình.
Hắn cũng đã hiểu, cái thiên quân luyện binh phổ bản thiếu của Anh Minh Triều từ đâu mà đến.
Chắc chắn là từ nơi này, chỉ có điều, vì Anh Minh Triều không thật sự phá vỡ trận sinh tử, cho nên vị lão giả này cho Anh Minh Triều thiên quân luyện binh phổ, cũng chỉ là bản thiếu.
Trông thì quý giá, nhưng thực tế, lại chẳng có chút tác dụng nào.
Ầm.
Ngay lúc này, sương mù Chân Tiên đang bao bọc Triệu Hồng đã tan ra.
Giờ phút này Triệu Hồng, không chỉ vết thương đã lành, ngay cả khí tức cũng trở nên hùng hậu, mạnh mẽ hơn.
Khí tức này, đặc biệt khác lạ, đó là một cảnh giới hoàn toàn mới, cho nên ngay cả những võ lực xung quanh bị nó ảnh hưởng, cũng biến thành hoàn toàn khác biệt.
Chân Tiên, hiện giờ Triệu Hồng đã là Nhất Phẩm Chân Tiên.
Trở thành Chân Tiên, người bình thường tất nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng giờ phút này trên mặt Triệu Hồng, không chỉ không có vẻ vui mừng, ngược lại còn đầy nặng nề.
"Sở Phong, cảm ơn, ân tình này, Triệu Hồng ta ngày sau, nhất định trả cho ngươi."
Triệu Hồng nói với Sở Phong, trong lời nói, có đậm cảm kích, nhưng nhiều hơn cả là áy náy.
Nàng cực kỳ áy náy, bởi vì chính Sở Phong vì cứu nàng, nên mới từ bỏ cơ hội trở thành Chân Tiên.
Và cũng chính vì được Sở Phong cứu, nên nàng mới đạt được cơ hội vốn thuộc về Sở Phong.
"Triệu Hồng, ngươi không sao là tốt rồi, bằng không... ta thật sự không biết ăn nói với Vương Cường sao." Sở Phong nói.
"Tướng công của ta, tỉnh chưa?" Nghe thấy Vương Cường, Triệu Hồng lập tức lộ vẻ lo lắng.
"Còn chưa tỉnh, nhưng tình huống hiện giờ của hắn rất tốt, Kim Hạc Chân Tiên đang ở bên cạnh hắn, bày bố trận pháp, trước khi hắn tỉnh, không ai có thể quấy rầy hắn." Sở Phong nói.
"Vậy bây giờ hắn ở đâu?" Triệu Hồng hỏi.
"Yên tâm, ta đã dời hắn đi, nhưng có trận pháp đó ở đó, mặc kệ hắn ở đâu, thực chất đều an toàn." Sở Phong nói.
Nghe Sở Phong nói vậy, vẻ lo lắng trong mắt Triệu Hồng giảm bớt rõ rệt.
"Sở Phong, thật cám ơn ngươi." Triệu Hồng lại một lần nữa cảm ơn, đồng thời trong mắt vẻ áy náy càng đậm, nói: "Mặt khác, xin lỗi."
"Xin lỗi?" Sở Phong lộ vẻ kinh ngạc.
"Ta vì muốn có được lực lượng, đã lừa ngươi, nhưng cuối cùng, vẫn là nhờ ngươi đến cứu." Triệu Hồng rất hổ thẹn nói.
Sở Phong cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao Triệu Hồng muốn xin lỗi.
Lúc trước Triệu Hồng nói với Sở Phong, là nàng đã từng vào di tích này, đồng thời chắc chắn thông qua được di tích này.
Nhưng trên thực tế, nàng chưa hề vào di tích này, đồng thời mức độ nguy hiểm của di tích này, là xếp hạng nhất toàn bộ Bách Luyện phàm giới.
Mà bây giờ, Sở Phong không chỉ vào được trong di tích này, mà còn cứu nàng thành công.
Triệu Hồng hiểu rất rõ, Sở Phong nhất định đã gặp được tộc trưởng hộ trận nhất tộc, Sở Phong đương nhiên cũng đã biết, nàng trước đó đã lừa dối Sở Phong.
"Không sao, chỉ cần ngươi không việc gì là tốt rồi." Sở Phong nói.
"Không, nếu không phải ta tự tư, đã không xảy ra chuyện như thế này."
"Ngươi có năng lực xông qua nơi này, mà nếu không phải ta bị khốn, ngươi đã có thể thu được lực lượng trong sương mù, người trở thành Chân Tiên đáng lẽ là ngươi mới đúng." Triệu Hồng nói.
"Nếu nói như vậy, ván này coi như không cởi ra được." Ngay tại lúc này, vị lão giả áo bào vàng, lại đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy lời này, Sở Phong và Triệu Hồng, đều không tự chủ được hướng ánh mắt về phía lão giả áo bào vàng.
Bởi vì câu nói này, có thể nói là mang ý nghĩa sâu xa.
Vừa nhìn, Sở Phong và Triệu Hồng liền chú ý thấy, vị lão giả áo bào vàng, không nhìn bọn họ mà đang nhìn vào bàn cờ.
Chỉ trong chốc lát, quân cờ trên bàn cờ động, mà quân cờ này vừa động, ván cờ cũng kết thúc.
Bởi vì, thắng bại đã định.
Ầm ầm ầm ầm.
Gần như ngay khi ván cờ định thắng bại, Sở Phong cảm giác dưới chân rung lên kịch liệt, sau đó từng trận tiếng nổ đinh tai nhức óc từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Đồng thời, dưới chân càng lúc càng rung mạnh, tiếng nổ cũng càng lúc càng chói tai.
Nơi này, sắp sụp đổ.
"Tiền bối, đây là chuyện gì?" Sở Phong hiếu kỳ hỏi.
Hắn biết, tình hình trước mắt, vị lão giả áo bào vàng này nhất định có thể giải thích.
"Còn không nhìn ra được sao?" Lão giả áo bào vàng hướng ánh mắt về phía Sở Phong, cười tủm tỉm nói:
"Cái 'không biết táng' này, kỳ thật chỉ là một cái bẫy, nhưng ván cờ này đã bị người phá."
"Ván cờ đã bị phá, thì không còn ý nghĩa tồn tại nữa."
"Mà người phá vỡ ván cờ này, chính là ngươi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận