Tu La Võ Thần

Chương 1698: Buông tay đánh cược một lần (15)

Chương 1698: Buông tay đánh cược một lần (15)
Giờ phút này, hai người đang đứng trên đường chân trời.
Một người là một trong năm đại ác nhân, từng gϊếŧ chồng và con gái của Liên Di, Thiết ác nhân. Người còn lại là người của Bắc Đường đế tộc, ban đầu ở bên ngoài Tiên Nhân đảo, là chỗ dựa cho Bắc Đường Tử Mặc, đã từng gây khó dễ cho Sở Phong, vị Nhất phẩm Võ Đế kia, Bắc Đường Chí Mạnh.
Bắc Đường Chí Mạnh này thực sự quá phách lối, vậy mà ngay cả mặt cũng không che, có thể thấy được hắn thật sự không sợ có người nhận ra hắn, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc gϊếŧ người diệt khẩu, mà trên thực tế, hắn quả thực có thực lực này.
Việc Bắc Đường Chí Mạnh và Thiết ác nhân đi cùng nhau, đồng thời nhìn điệu bộ này, còn muốn làm chỗ dựa cho hắc sát, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, đã không cần nói nhiều. Hiển nhiên, những suy đoán trước đó của Sở Phong đều đúng, Bắc Đường đế tộc, quả nhiên thông đồng làm bậy với hắc sát.
Bất quá, điều khiến Sở Phong không ngờ là, Bắc Đường đế tộc liên thủ, không chỉ với hắc sát, mà còn có cả Thiết ác nhân.
"Mẹ ta ơi, vậy mà thật có hai Võ Đế, lần này thật không có ai giúp, chúng ta đi nhanh đi." Cẩu Đản Nhi mặt mày hoảng hốt nói, có thể thấy được nó thật sự không muốn c·hết ở chỗ này.
"Sở Phong, các ngươi đi nhanh đi." Độc Vạn Vật nói.
"Ngươi thì sao?" Sở Phong hỏi.
"Ta là Độc Vạn Vật, đã đáp ứng La gia, liền tuyệt đối không thể thấy c·hết mà không cứu, lâm trận chạy t·r·ố·n, cho dù c·hết, ta cũng muốn c·hết trước mặt La gia." Độc Vạn Vật vừa nói xong, không cần Sở Phong nói gì, hắn liền nhảy lên, bay vút ra, đứng trước mặt chủ nhà họ La, nhìn về phía hai vị Võ Đế trên chân trời, hét lớn một tiếng: "Muốn diệt La gia, trước hết gϊếŧ ta."
"Tiểu quỷ, ngươi là người phương nào?"
Nhìn thấy Độc Vạn Vật xuất hiện, Thiết ác nhân và Bắc Đường Chí Mạnh đều lộ vẻ ngoài ý muốn, dù sao thực lực của Độc Vạn Vật trong đám tiểu bối, cũng là đỉnh tiêm. Dựa theo suy đoán của bọn hắn, La gia không thể nào bồi dưỡng được tiểu bối lợi hại như vậy, cho nên ý nghĩ đầu tiên của bọn hắn chính là, Độc Vạn Vật hẳn là đệ tử của một vị cao nhân nào đó.
"Ta là người phương nào, các ngươi không cần quản." Độc Vạn Vật mặt đầy kiên quyết, đã chuẩn bị sẵn sàng chịu c·hết.
"Tu vi cũng không tệ, đáng tiếc với thực lực bây giờ của ngươi, còn không gánh nổi La gia."
"Mặc kệ ngươi xuất thân từ đâu, sư tôn là ai, đã thông đồng làm bậy với La gia này, vậy hôm nay ngươi nhất định phải c·hết." Bắc Đường Chí Mạnh đã nổi sát tâm, mặc kệ Độc Vạn Vật t·h·i·ê·n phú thế nào, bọn hắn đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Gia hỏa này, thật sự là ngu quá mức, thần nhân không cần quản hắn, chúng ta đi thôi." Cẩu Đản Nhi khuyên nhủ Sở Phong.
"Không được, ta không thể thấy c·hết không cứu, huống chi, uy áp Võ Đế đã phong tỏa La gia, trên trời dưới đất, chúng ta đều không trốn thoát." Sở Phong lắc đầu.
"Vậy làm sao xử lý?" Nghe Sở Phong nói, Cẩu Đản Nhi cũng không có chủ ý.
"Chuyện đến nước này, chỉ có thể buông tay liều một phen." Sở Phong nói.
"Buông tay đánh cược một lần? Đọ sức kiểu gì, đây chính là hai Võ Đế." Cẩu Đản Nhi nói.
"Ta cũng có một biện pháp, cũng có thể có được một chút hy vọng sống."
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt Sở Phong bắt đầu biến hóa, khôi phục lại bộ dáng ban đầu, đồng thời, Sở Phong bước ra ngoài phòng, nhìn về phía Thiết ác nhân trên chân trời, vừa cười vừa nói: "Thiết ác nhân, không ngờ nhanh như vậy, chúng ta lại gặp mặt."
"Sở Phong, lại là ngươi?" Nhìn thấy Sở Phong, Bắc Đường Chí Mạnh và Bắc Đường Tử Mặc đều giật nảy mình, bọn hắn tuyệt đối không ngờ, lại gặp được Sở Phong ở chỗ này.
"Sở Phong? Ngươi, ngươi là tiểu quỷ ngày đó." So với Bắc Đường Chí Mạnh, giờ phút này biểu lộ của Thiết ác nhân, không chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, mà là mặt mày tràn đầy hoảng sợ, thậm chí thân thể cũng bắt đầu r·u·n lẩy bẩy, vẻ uy vũ bá khí lúc trước đã không còn. Bởi vì hắn sẽ không quên, chuyện đã xảy ra ngày đó bên ngoài t·h·i·ê·n đạo phòng đấu giá, ngày đó cũng là vì hắn tập kích một người trẻ tuổi tên là Sở Phong, suýt chút nữa bị một vị cường đại Võ Đế chém gϊếŧ. Chuyện kia, vẫn còn tươi rói trong ký ức của hắn, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, đối với hắn mà nói, đó đơn giản là một cơn ác mộng. Thế nhưng hắn không thể ngờ được, bây giờ còn gặp lại Sở Phong, gặp lại cơn ác mộng này.
"Xem ra ngươi vẫn còn nhớ ta." Sở Phong lại cười, nụ cười này còn mang theo một tia uy h·i·ế·p.
"Sở Phong, thật sự là oan gia ngõ hẹp, ban đầu ở bên ngoài Tiên Nhân đảo, không thể gϊếŧ được ngươi, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, ngươi đã chuẩn bị nhận lấy c·ái c·hết chưa?" Bỗng nhiên, Bắc Đường Tử Mặc cởi áo choàng trên người, chỉ vào Sở Phong giận dữ, giờ phút này thân thể hắn cũng bắt đầu r·u·n rẩy, bởi vì hắn thật sự h·ậ·n thấu Sở Phong. Ngày đó, ở bên ngoài Tiên Nhân đảo, Sở Phong có thể nói đã khiến Bắc Đường đế tộc của hắn m·ấ·t hết mặt mũi, hắn nằm mơ cũng muốn gϊếŧ c·hết Sở Phong, bây giờ gặp được Sở Phong ở đây, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Bắc Đường Tử Mặc, ngươi thật sự là yếu, ta cửu phẩm Võ Vương, ngươi tam phẩm Bán Đế, ta đã nhị phẩm Bán Đế, ngươi vẫn là tam phẩm Bán Đế, chỉ với cái t·h·i·ê·n phú phế vật như ngươi, cũng muốn gϊếŧ ta?" Sở Phong cười lạnh, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, không chỉ bình tĩnh, mà còn hoàn toàn không để Bắc Đường Tử Mặc vào mắt.
"Ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, ta muốn gϊếŧ ngươi, dễ như ngắt c·hết một con giun dế." Bắc Đường Tử Mặc vừa nói, bỗng nhiên xuất thủ, hóa thành một đạo lưu quang, lao đến trước mặt Sở Phong, đồng thời, vung thiết quyền lấp lánh kim quang, đ·ậ·p thẳng vào đầu Sở Phong, hắn muốn dùng quả đấm của mình, mạnh mẽ đ·ậ·p nát đầu Sở Phong. Xem ra, hắn thật sự th·ố·n·g h·ậ·n Sở Phong, chỉ có tự tay đ·á·n·h nát đầu lâu của Sở Phong, mới có thể giải mối h·ậ·n trong lòng.
Ba
Nhưng mà, ngay khi một quyền của Bắc Đường Tử Mặc muốn đ·á·n·h trúng Sở Phong, trong mắt Sở Phong bỗng nhiên lóe lên tia lôi điện, lôi đình áo giáp xuất hiện, tu vi của Sở Phong đã tăng từ Nhị phẩm Bán Đế lên Tam phẩm Bán Đế, đồng thời, Sở Phong đột nhiên đưa bàn tay ra, vững vàng cản lại một quyền của Bắc Đường Tử Mặc.
"Nguyên lai, ngươi ngay cả sức bóp c·hết một con kiến cũng không có, Bắc Đường đế tộc bỏ nhiều tài nguyên lên người ngươi như vậy, thật đúng là lãng phí." Sở Phong ngăn lại công kích của Bắc Đường Tử Mặc, châm biếm cười nói.
"Chỉ là tu vi ngang ta mà thôi, ta vẫn có thể gϊếŧ ngươi." Bắc Đường Tử Mặc không cam lòng yếu thế, trên trán, chữ "đế" ánh vàng rực rỡ lại xuất hiện, huyết dịch khắp người hắn bắt đầu sôi trào, chiến lực lập tức tăng lên. Đồng thời, hắn dồn toàn bộ lực lượng vào nắm tay phải, mong muốn bằng vào quyền này, p·h·á vỡ bàn tay của Sở Phong. Hắn nhất định phải dùng một quyền này, đ·ậ·p nát đầu Sở Phong.
"Ngươi chắc chắn?" Đối mặt với một quyền toàn lực của Bắc Đường Tử Mặc, Sở Phong lại tiếp tục mỉm cười, sau đó đột nhiên nắm chặt bàn tay đang nắm chặt nắm đấm của Bắc Đường Tử Mặc, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, m·á·u tươi bắn tung tóe, nắm đấm của Bắc Đường Tử Mặc đã bị Sở Phong bóp nát.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận