Tu La Võ Thần

Chương 653: Xuân Vũ (2 càng)

"Các ngươi là người phương nào, có tư cách gì ngăn cản ta?" Sở Phong khinh thường quét mắt nhìn hai người một lượt.
"Chúng ta là người nào? Chúng ta chính là người nhận được tiên lệnh của Phiêu Miếu Tiên Cô." Một trong hai người lên tiếng.
"Không sai, nơi này chính là điện Vui Mừng Tâm, người không có tiên lệnh của Phiêu Miếu Tiên Cô, không được phép bước vào." Một người khác cũng ngẩng cao đầu, giọng điệu kiêu căng nói.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thấy cửa lớn điện có người đang cãi nhau, một nam tử có tu vi nhị phẩm Võ Quân tiến lại gần.
"Ồ, ra là Lâm công tử, tên này không biết làm sao đến được đây, vậy mà còn muốn trà trộn vào điện Vui Mừng Tâm, chúng ta chỉ là cảnh cáo hắn một chút mà thôi." Hai nam tử đồng thanh nói.
"Loại người này còn nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp gọi hộ vệ Tiên Phong tới, đuổi hắn ra ngoài là xong." Nhưng vị được gọi là Lâm công tử kia, còn không thèm liếc nhìn Sở Phong một cái, so với hai người kia còn ngạo mạn hơn. Đối với loại người này, Sở Phong xưa nay không hề sợ hãi, đang định lấy phiêu miếu tiên lệnh ra, hung hăng tát vào mặt ba người bọn hắn, thì đột nhiên hai mắt sáng lên, bởi vì hắn phát hiện một bóng hình đang tiến lại gần.
"Vô Tình sư đệ, huynh đến rồi!" Một giọng nói ngọt ngào vang lên đồng thời, một bóng hình xinh đẹp cũng nhẹ nhàng như bươm bướm bay múa, từ giữa ba người kia bước đến trước mặt Sở Phong. Đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dung mạo không chỉ xinh đẹp mà trên mặt còn mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nàng mặc một bộ váy dài màu hồng, làm cho nụ cười như ánh mặt trời của nàng càng thêm rực rỡ, đồng thời cô gái trẻ tuổi này lại là vị tứ phẩm Võ Quân, tu vi cao hơn hẳn ba nam tử kia.
"Xuân Vũ cô nương, cô quen hắn?!" Thấy cô gái này, cả ba người đều sững sờ, trên mặt ai cũng lộ vẻ giật mình ở các mức độ khác nhau. Mà sau khi nghe ba người nói vậy, nét mặt Sở Phong cũng khẽ biến, bởi vì hắn đã biết thân phận của nàng, chính là một trong bốn đệ tử đắc ý của Phiêu Miếu Tiên Cô, Xuân Vũ.
"Đây là Vô Tình sư đệ, gia sư đích thân mời đến đây, ba người các ngươi ở đây làm gì?" Xuân Vũ cười, đảo mắt nhìn ba người, nhưng trong ánh mắt đó lại có một tia sắc bén, khác hẳn với ánh mắt khi nhìn Sở Phong.
"Ờ, cái này..." Nghe vậy, cả ba người càng tái mặt, không biết phải giải thích thế nào, bởi vì bọn hắn tuyệt đối không ngờ tới, tiểu tử nhìn bình thường không có gì nổi bật này, lại có địa vị không tầm thường như vậy, chính là người mà Phiêu Miếu Tiên Cô đích thân mời tới đây. Mà từ vẻ mặt vui mừng của Xuân Vũ, bọn hắn cũng có thể nhận ra, thân phận của Sở Phong chắc chắn không đơn giản, bởi vì bọn hắn chưa từng thấy Xuân Vũ nhiệt tình với ai như vậy. Giờ khắc này, cả ba người vô thức kêu lên trong lòng không ổn, biết là đã đụng phải người không nên dây vào.
"Không có gì, chỉ là ba vị huynh đài đây, cho rằng ta không có phiêu miếu tiên lệnh, là kẻ gian trà trộn vào, đang định đuổi ta ra ngoài." Sở Phong mỉm cười, nhìn như đang kể một chuyện không có gì to tát, nhưng thực ra đã đem sự việc làm ác của ba người kia báo cho Xuân Vũ.
"Cái này, không, không phải, là hiểu lầm, là hiểu lầm mà thôi." Nghe Sở Phong nói vậy, cả ba người nhất thời tái mặt, sợ hãi đến thân thể run rẩy kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, không biết nên giải thích sao cho phải.
"Hừ, ba kẻ tiểu nhân đắc thế, Vô Tình sư đệ cũng là người các ngươi có thể cản sao?" Xuân Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người, nhưng cũng không so đo với bọn họ, mà nói với Sở Phong: "Vô Tình sư đệ, không cần để ý tới bọn họ, nhanh đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem Võ Văn Tiên Liên." Nói xong, liền dẫn Sở Phong hướng vào trong điện Vui Mừng Tâm.
Nhìn theo bóng lưng Sở Phong cùng Xuân Vũ rời đi, ba người đứng ở cửa ra vào thì vẻ mặt liên tục thay đổi, trong lòng hối hận khôn tả, mặc dù bọn họ thực sự có được phiêu miếu tiên lệnh, đạt được sự tán thành của Phiêu Miếu Tiên Phong. Nhưng chính bọn hắn hiểu rõ trong lòng, trong tất cả những người nhận được phiêu miếu tiên lệnh, bọn họ bất quá chỉ là hạng chót mà thôi, vốn định mượn việc đuổi người tự tiện xông vào để lấy lòng, nào ngờ đâu xui xẻo lại đụng phải sát tinh. Cho nên bọn họ trong lòng đều biết, bọn họ xong rồi, đắc tội với Xuân Vũ cô nương, những ngày tháng sau này, bọn họ chắc chắn không có kết quả tốt.
Đối với những biến hóa trong lòng ba người kia, Sở Phong không quan tâm, lúc này hắn đang đi theo sự dẫn dắt của Xuân Vũ, hướng về phía Phiêu Miếu Tiên Liên. Trên đường đi, Sở Phong cũng phát hiện, điện Vui Mừng Tâm này rất lớn, đại điện không chỉ có một tòa, chủ yếu ghi chép lại một số tình huống bên trong Võ Văn Tiên Cảnh, ở nơi này có thể hiểu rõ hơn về Võ Văn Tiên Cảnh, nhưng chỉ có người nhận được phiêu miếu tiên lệnh mới có thể tiến vào đây. Nhưng so với những thứ này, Sở Phong giờ phút này càng tò mò về Xuân Vũ, trước đó hắn rõ ràng chưa từng gặp qua Xuân Vũ, nhưng Xuân Vũ lại dường như đã biết hắn từ trước, đồng thời lại rất nhiệt tình với hắn. Vì vậy mà trên đường đi, tất cả những người thấy hắn và Xuân Vũ sóng vai tiến lên đều không khỏi ném ánh mắt kinh ngạc tới, nhất là những nam tử, trong ánh mắt còn ẩn chứa cả sự ghen tuông và tức giận.
"Đây chính là Võ Văn Tiên Liên." Sau một hồi ngắn ngủi đi lòng vòng, hai người cuối cùng cũng đến trước một bức họa lớn. Trong bức họa vẽ một đóa hoa sen vàng, không chỉ xinh đẹp mà còn mang theo vẻ bá khí, bởi vì trên những cánh hoa vàng, khắc đầy những đường vân phù chú dày đặc, các đường vân phù chú cũng có màu vàng, nhưng lại hơi sáng lên, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là biết đóa hoa sen này phi phàm.
"Thật sự rất đẹp, ta cũng muốn tận mắt nhìn xem Võ Văn Tiên Liên thật sự." Trong khi Sở Phong dụng tâm ghi nhớ đặc điểm của Võ Văn Tiên Liên này, Xuân Vũ cũng nhìn chăm chú vào bức họa, chỉ là so với Sở Phong, nàng đơn thuần thưởng thức, đồng thời có thêm một chút mong đợi.
"Xuân Vũ sư tỷ, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Xuất phát từ sự tò mò, Sở Phong rốt cuộc cũng hỏi câu này, bởi vì hắn nhớ rất rõ ràng, trước đây chưa từng gặp Xuân Vũ, nhưng Xuân Vũ lại rõ ràng biết hắn.
"Phụt" Xuân Vũ che miệng cười nhẹ, vô cùng động lòng người, sau đó đưa bàn tay trắng nõn, đặt trước mặt Sở Phong, nói: "Nếu đã đến đây, lại được gia sư ban ân, vậy thì trả lại ta cái phiêu miếu tiên lệnh kia đi." Nghe những lời này, hai mắt Sở Phong sáng ngời, không khỏi nhìn kỹ lại lần nữa cô gái xinh đẹp trước mắt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Xuân Vũ sư tỷ, ngươi không phải là người hôm qua ...""
"Thật sự không nhận ra nữa rồi sao? Xem ra đan dịch dung mà sư tỷ đưa cho ta quả thực rất lợi hại, hì hì."
"Không sai, ta chính là cô gái bán tiên lệnh giả bẩn thỉu ngày đó." Xuân Vũ cười ngọt ngào, trên mặt còn tràn đầy vẻ đắc ý.
Sau khi biết được chân tướng, Sở Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Khó trách Xuân Vũ này lại nhiệt tình với ta như vậy, thì ra nàng chính là cô gái vô cùng bẩn thỉu đó."
"Vô Tình vụng về, hôm qua không nhận ra Xuân Vũ sư tỷ, có nhiều chỗ đắc tội, mong Xuân Vũ sư tỷ chớ trách." Sở Phong hành lễ, đồng thời đem phiêu miếu tiên lệnh mà Xuân Vũ đã đưa cho hắn hôm qua, trả lại cho Xuân Vũ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận