Tu La Võ Thần

Chương 4854: Đã lâu cười

Chương 4854: Đã lâu cười
"Làm gì? Ta muốn ngươi sống không bằng chết." Nói xong, Sở Phong phất tay, đám hắc xà như những mũi tên lao vút, lần lượt chui vào cơ thể Thánh Quang Vân Nguyệt.
Hắc xà nhập thể, nhanh chóng di chuyển, cơ thể Thánh Quang Vân Nguyệt cũng theo vị trí của hắc xà mà vặn vẹo. Cảm giác như thể thân thể nàng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Ách a..."
Kết quả là, những tiếng kêu thảm thiết xé lòng cứ vang vọng không dứt trong không gian này.
"Kêu như lợn, thật là ghê tởm." Sở Phong lộ vẻ mặt ghét bỏ, rồi vung tay áo, dựng lên một kết giới bao trùm lấy Thánh Quang Vân Nguyệt.
Thánh Quang Vân Nguyệt vẫn đang giãy giụa, vẫn đang kêu thảm, chỉ là âm thanh đã bị kết giới phong tỏa. Sở Phong biết rõ tác dụng của hắc xà, chúng không chỉ xâm nhập linh hồn mà còn mang độc tố. Độc tố này khiến người ta hưng phấn, khiến người bị tra tấn đau đớn mà không lâm vào hôn mê, mà luôn duy trì trạng thái tỉnh táo để cảm nhận sự thống khổ tột cùng. Đến khi tinh thần sụp đổ mới thôi. Bởi vậy, thời gian càng dài, sự đau khổ do hắc xà gây ra càng kéo dài. Sở Phong muốn để Thánh Quang Vân Nguyệt trải nghiệm nhiều hơn cái cảm giác đau khổ đến mức sống không bằng chết, đúng nghĩa sống không bằng chết.
Xử lý xong Thánh Quang Vân Nguyệt, Sở Phong lại nhìn sang tộc trưởng Long thị. Nhưng khi nhìn kỹ, Sở Phong lại hơi nhíu mày.
Tộc trưởng Long thị đang núp ở một góc trong cung điện. Toàn thân hắn run rẩy, hai chân run rẩy dữ dội nhất. Nhìn kỹ hơn, Sở Phong không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Thấy cảnh tượng trước mắt, nếu mà kể ra, e là chẳng ai tin. Một tộc trưởng Long thị đường đường, vậy mà bị dọa cho tè ra quần.
"Hiểu Hiểu, đây là phụ thân của ngươi, muốn trừng phạt hắn thế nào, ngươi cứ nói." Sở Phong vừa dứt lời, chưa cần Long Hiểu Hiểu lên tiếng, tộc trưởng Long thị đã vội bò về phía Long Hiểu Hiểu.
"Hiểu Hiểu, mau cứu phụ thân, mau cứu phụ thân."
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết mà." Tộc trưởng Long thị quỳ trước mặt Long Hiểu Hiểu, ôm lấy chân nàng khóc lóc thảm thiết, đau đớn đến tận tim gan. Nhưng tóm lại thì cũng chỉ bốn chữ: Tham sống sợ chết!!!
"Cút." Sở Phong nhấc chân đá văng tộc trưởng Long thị ra khỏi Long Hiểu Hiểu.
"Ngươi cũng xứng nắm lấy chân nàng? Ngươi còn mặt mũi đó sao?"
"Ngươi căn bản không xứng làm cha nàng." Sở Phong khinh bỉ nhìn tộc trưởng Long thị.
Còn tộc trưởng Long thị thì không dám nhìn thẳng vào Sở Phong, cũng không dám nói chuyện với Sở Phong, chỉ đáng thương nhìn Long Hiểu Hiểu.
"Sở Phong được rồi, dù sao hắn cũng là cha ta, dù có sai trái, ta cũng không thể tổn thương hắn." Long Hiểu Hiểu nói với Sở Phong.
Chỉ là nàng cúi đầu khi nói, nàng vẫn không muốn đối mặt với Sở Phong với bộ dạng này. Sở Phong hiểu rõ nỗi lo của Long Hiểu Hiểu, liền tiến đến gần nàng, giơ tay định sờ lên khuôn mặt Long Hiểu Hiểu. Thấy vậy, Long Hiểu Hiểu liền muốn tránh. Nàng sao cam tâm để bàn tay Sở Phong chạm vào khuôn mặt xấu xí của mình lúc này.
"Đừng trốn."
Nhưng Sở Phong lại đột nhiên lên tiếng. Và khi hắn vừa nói xong, Long Hiểu Hiểu lại không tránh nữa. Dù nàng không tình nguyện thế nào, nàng cũng không muốn không nghe lời Sở Phong. Nàng, là ngoan ngoãn như vậy. Nhưng sự ngoan ngoãn này chỉ dành cho Sở Phong. Nhìn thấy Long Hiểu Hiểu ngoan ngoãn thế này, Sở Phong trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn biết, nếu không phải trong lòng có hắn, Long Hiểu Hiểu đã không hy sinh nhan sắc, từ chối cuộc hôn nhân với Thánh Quang nhất tộc. Thậm chí nếu hắn không xuất hiện, Long Hiểu Hiểu có lẽ đã chấp nhận cuộc hôn nhân này. Dù sao, đó là Thánh Quang nhất tộc. Sở Phong không quên lần đầu gặp Long Hiểu Hiểu, dáng vẻ của nàng. Nàng không phải một nha đầu bề ngoài đáng yêu thế này, nàng là một vị công chúa Long thị rất có thủ đoạn, có thể phân rõ lợi hại. Chính Sở Phong đã khiến Long Hiểu Hiểu thay đổi. Nhưng bàn tay của Sở Phong vẫn chạm vào mặt Long Hiểu Hiểu. Và nơi nào tay của Sở Phong lướt qua, khuôn mặt của Long Hiểu Hiểu bắt đầu phục hồi, đó là sức mạnh của trận pháp. Sở Phong chạm vào mặt Long Hiểu Hiểu không chỉ vì đau lòng mà còn muốn giúp nàng thay đổi dung mạo.
Khi tay Sở Phong rời đi, khuôn mặt Long Hiểu Hiểu đã trở lại xinh đẹp như trước.
"Sở Phong tiểu hữu, thủ đoạn của ngươi thật cao siêu."
"Hiểu Hiểu bị thương nặng như thế, mà ngươi dễ dàng chữa khỏi." Tộc trưởng Long thị không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.
"Im miệng." Sở Phong lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tộc trưởng Long thị sợ đến run rẩy, không dám nói thêm lời nào.
"Sở Phong, mặt ta, thật sự đã phục hồi?" Long Hiểu Hiểu cũng vuốt ve khuôn mặt mình, nụ cười rạng rỡ đã lâu mới xuất hiện trên gương mặt nàng. Nhưng càng như vậy, Sở Phong càng không nỡ giấu diếm nàng.
"Hiểu Hiểu, ta không muốn lừa dối ngươi, đây không phải là chữa lành vết thương của ngươi, đây chỉ là một thủ đoạn ngụy trang tương đối cao siêu thôi."
"Mặt của ngươi, vẫn chưa được chữa trị hoàn toàn."
"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi chữa khỏi."
"Ngươi còn nhớ dáng vẻ trước đây của ta không?"
"Ta còn như thế kia mà cũng có thể hồi phục, ngươi cũng nhất định có thể hồi phục."
"Có lẽ bà bà Nguyện Thần có thể, coi như bà bà Nguyện Thần không thể, trên thế giới này vẫn có những người khác có thể chữa khỏi."
"Đừng quên chúng ta đang sống ở thế giới nào, chúng ta đang ở tu võ giới mênh mông."
"Chúng ta còn rất nhỏ yếu, trên thế giới này có vô số cường giả, sự cường đại của họ vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta."
"Đừng nói là dung mạo, cho dù người chết, có lẽ vẫn có người có thể phục sinh được."
"Dung mạo của ngươi, nhất định..." Sở Phong còn đang cố gắng hết sức để an ủi Long Hiểu Hiểu, Long Hiểu Hiểu chợt giơ bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, đặt lên miệng Sở Phong.
"Ta biết ngươi có thể, coi như người khác không làm được, ngươi cũng nhất định làm được." Long Hiểu Hiểu vừa cười vừa nói.
Nàng cười thật tươi tắn, trong khoảnh khắc này, tựa như đã quên hết mọi phiền muộn, trong mắt chỉ còn lại sự tốt đẹp. Nhưng niềm vui ấy, thực chất xuất phát từ sự tin tưởng của nàng vào Sở Phong. Có lẽ nàng không tin người khác, nhưng nàng tin tưởng Sở Phong.
"Nói cho ta biết chi tiết chuyện giữa Thánh Quang nhất tộc đi."
"Còn cả chuyện về sự mất tích của mẹ ngươi." Sở Phong hỏi Long Hiểu Hiểu. Mặc dù hắn đã thăm dò được rất nhiều tin tức, nhưng chỉ có những điều do chính Long Hiểu Hiểu nói ra, mới khiến hắn tin tưởng được.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận