Tu La Võ Thần

Chương 4005: Thân bại danh liệt

"Tên súc sinh này." Lại lần nữa nhìn về phía chưởng giáo Gia Thiên Môn, Sở Phong nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập sát ý. Nếu thực lực cho phép, Sở Phong nhất định sẽ lập tức thông qua cổng truyền tống, đi đến trước mặt chưởng giáo Gia Thiên Môn, hung hăng giáo huấn hắn một trận. Chỉ là làm sao, Sở Phong vẫn tự biết mình, hắn biết thực lực hiện tại của mình, căn bản không thể thắng được chưởng giáo Gia Thiên Môn. Nhưng khi nghĩ đến điều này, Sở Phong lại chuyển ánh mắt về phía Triệu Hồng. Sau đó, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, hiện lên một chút vui mừng. "Chẳng phải điều này có nghĩa, Triệu Hồng nàng bây giờ, có tu vi không kém gì tứ phẩm Chí Tôn sao?" Sở Phong tận mắt thấy, chiêu công kích của chưởng giáo Gia Thiên Môn lúc trước nhắm vào Hàn Tú đã bị hóa giải. Và sau khi chiêu công kích đó bị hóa giải, Triệu Hồng liền từ chiến xa bước ra. Trong lúc này, Hàn Tú không hề có bất kỳ động tác nào, khí tức của nàng cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Đủ loại dấu hiệu cho thấy một sự thật, người vừa ngăn cản đòn công kích của chưởng giáo Gia Thiên Môn chính là Triệu Hồng. Thế nhưng, đến tột cùng tu vi của Triệu Hồng thế nào, hiện tại vẫn chưa rõ. "Ngươi… ngươi vẫn chưa chết sao?" Cuối cùng, chưởng giáo Gia Thiên Môn lên tiếng. Nhìn Triệu Hồng, trên mặt hắn, sự sợ hãi khó che giấu. Thậm chí, hắn đứng cũng có chút không vững, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống giữa không trung. "Chưởng giáo đại nhân." May mắn, có trưởng lão Gia Thiên Môn nhanh tay lẹ mắt, tiến đến bên cạnh chưởng giáo Gia Thiên Môn, đỡ lấy hắn. Nếu không, vị cường giả mạnh nhất Gia Thiên tinh vực này, sẽ trở thành trò cười. Nhưng chưởng giáo Gia Thiên Môn, căn bản không quan tâm đến dáng vẻ lúc này của mình, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Triệu Hồng, dù cực kỳ sợ hãi, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Hồng. Nếu không muốn nói, ánh mắt đó của hắn, ngoài sự sợ hãi, còn có một loại dò xét. "Ngươi còn chưa chết, đại nhân nhà ta sao có thể chết được?" "Lưu Thạc, hôm nay, ngươi phải trả lại hết những nợ nần." Hàn Tú chỉ vào Lưu Thạc lớn tiếng nói. "Chủ nhân?" "Đường đường chưởng giáo Hồng Y thánh địa, vậy mà lại gọi nàng là chủ nhân?" "Mà chưởng giáo Gia Thiên Môn, dường như lại nhận ra nàng, nàng rốt cuộc là ai vậy?" Lúc này, rất nhiều người ở đây đều đang suy đoán thân phận của Triệu Hồng. "Nàng tên Triệu Hồng, chính là con gái của tông chủ Luân Hồi Tông năm xưa." Trong lúc mọi người còn đang không hiểu, có nhân vật thế hệ trước lên tiếng. Mặc dù chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, nhiều người không gặp qua Triệu Hồng, nhưng nhân vật thế hệ trước lại nhớ rõ gương mặt của Triệu Hồng. "Triệu Hồng? Nàng chính là Triệu Hồng?" "Chẳng phải điều này có nghĩa, nàng chính là người đã từng hứa hôn với chưởng giáo Gia Thiên Môn?" "Nàng… không phải nàng đã chết rồi sao?" Sau khi biết được thân phận của Triệu Hồng, cả thiên địa rộng lớn, trong nháy mắt trở nên náo động. Dù sao, trong ấn tượng của bọn họ, Triệu Hồng là người đã chết nhiều năm rồi. Và thời đại đó, cách hôm nay đã khá xa xôi. "Đại nhân nhà ta đương nhiên không thể chết được, dù sao tên gian ác Lưu Thạc kia còn sống nhăn răng kia mà." "Mọi người đều cho rằng, trận chiến năm đó giữa Gia Thiên Môn và Luân Hồi Tông, chính là Luân Hồi Tông đã sai trước." "Nhưng trên thực tế, Luân Hồi Tông chưa từng có ý định đoạt vị bá chủ Gia Thiên tinh vực." "Tất cả đều là quỷ kế của Gia Thiên Môn, ngay cả chuyện Lưu Thạc cùng đại nhân nhà ta thành thân cũng là một âm mưu." "Nếu không phải Lưu Thạc hạ độc một đám cao thủ Luân Hồi Tông vào ngày thành thân." "Chỉ bằng Gia Thiên Môn, làm sao có khả năng tiêu diệt Luân Hồi Tông." Trong lúc mọi người đang không hiểu, Hàn Tú mở miệng. Thanh âm của nàng như sấm bên tai, những gì vọng vào tai đám người lại như sóng lớn dâng trào. Lời của Hàn Tú nói, hoàn toàn khác xa những gì mà bọn họ biết. Và nhìn lại bộ dáng sợ hãi của chưởng giáo Gia Thiên Môn, tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ. Chẳng lẽ những gì họ biết liên quan đến chuyện Gia Thiên Môn và Luân Hồi Tông, không phải là sự thật? Và sự thật, chính là như lời Hàn Tú đã nói sao? Là Gia Thiên Môn ti tiện vô sỉ, ám toán Luân Hồi Tông? Để bảo toàn vị trí bá chủ Gia Thiên tinh vực? Nếu như đó là thật, đây chắc chắn là một tin tức gây chấn động. "Tú Nhi, đừng nói nữa." Nhưng ngay lúc này, Triệu Hồng lại lên tiếng. Nàng vừa mở miệng, đừng nói Hàn Tú không hiểu, ngay cả những người khác cũng thấy khó hiểu. Tại sao mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, Triệu Hồng lại muốn ngăn Hàn Tú lại? Chẳng lẽ hôm nay nàng đến đây, không phải muốn làm rõ chân tướng, tìm Lưu Thạc báo thù sao? Nhưng trong lúc mọi người đang khó hiểu, Triệu Hồng lại lên tiếng lần nữa. "Chân tướng năm xưa, để hắn nói ra." Đột nhiên, Triệu Hồng nhìn về phía Lưu Thạc. Đối diện với ánh mắt của Triệu Hồng, Lưu Thạc sợ đến toàn thân run rẩy, mọi người đều nhìn thấy rõ thân thể hắn đang run lên kịch liệt. "Nếu không muốn chết thì hãy tự mình nói ra đi." Ánh mắt của Triệu Hồng càng trở nên lạnh lẽo. "Ta... ta nói, ta nói." Một cảnh tượng khiến người ta không thể tin được đã xảy ra, Lưu Thạc vậy mà lại thật sự khai ra toàn bộ chân tướng sự việc. Ngay trước mặt các đệ tử Gia Thiên Môn, các thế lực trong Gia Thiên tinh vực, thậm chí trước mặt ngũ đại thế lực đến từ những tinh vực khác. Lưu Thạc không hề giấu diếm, tỉ mỉ kể lại mọi chuyện đã xảy ra năm xưa. "Cái này…" Nghe Lưu Thạc nói xong, tất cả trưởng lão và đệ tử Gia Thiên Môn đều trợn tròn mắt. Vốn dĩ, bọn họ là những người có địa vị cao nhất trên mảnh thiên địa này. Nhưng lúc này, bọn họ có thể cảm nhận được, ánh mắt từ khắp bốn phương tám hướng đều tràn ngập sự khinh bỉ. Điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tại sao vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Cho dù đó là sự thật, thì tại sao lại phải nói ra chứ? Trưởng lão và đệ tử Gia Thiên Môn đều nhìn về phía chưởng giáo Gia Thiên Môn, bọn họ vô cùng khó hiểu. Bởi vì hành động vừa rồi của vị chưởng giáo đại nhân, quả thực là muốn hủy hoại Gia Thiên Môn trong chớp mắt. "Đã sớm nhìn ra hắn không phải người tốt, quả nhiên ta không nhìn lầm." "Loại người độc ác giết vợ, sát hại cả nhà vợ như thế mà cũng làm được." "Bây giờ nghĩ lại, chuyện hắn sai người đánh cắp hộp đá cũng không đáng để nhắc đến." Lúc này, chưởng giáo Cửu Tinh Thiên Sơn càng không hề nể nang, ngay trước mặt mọi người đã vũ nhục chưởng giáo Gia Thiên Môn. Còn chưởng giáo của Phong Lôi Kiếm Phái và Diệu Thị Thiên Tộc, dù không rõ ràng như chưởng giáo Cửu Tinh Thiên Sơn. Thế nhưng, ánh mắt mà họ nhìn về phía chưởng giáo Gia Thiên Môn cũng đã có sự thay đổi cực lớn. Bọn họ đều là những người có địa vị, đều cực kỳ coi trọng thể diện. Chưởng giáo Gia Thiên Môn lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy. Nên bọn họ khinh thường việc tiếp tục qua lại với Gia Thiên Môn. Lúc này, bọn họ đã âm thầm quyết định, về chuyện hộp đá, cho dù chưởng giáo Gia Thiên Môn có thể đưa ra bồi thường hợp lý, thì bọn họ cũng sẽ giải trừ khế ước liên minh với Gia Thiên Môn. Không thể nghi ngờ, việc Gia Thiên Môn nhận tội đã làm thay đổi cái nhìn của tất cả mọi người đối với hắn và Gia Thiên Môn, đẩy Gia Thiên Môn xuống vực sâu không đáy. Càng khiến cho bản thân mình thân bại danh liệt. Thế nhưng, hắn dường như hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, cũng không hề quan tâm, việc hắn thành thật khai báo vừa rồi, sẽ đổi lấy những hậu quả gì. Ánh mắt của hắn, vẫn luôn chăm chú nhìn Triệu Hồng, ánh mắt lấp lóe, vô cùng sợ hãi. Phù phù. Đột nhiên, hắn thoát khỏi sự nâng đỡ của trưởng lão, chủ động quỳ xuống giữa không trung. "Hồng Nhi, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, xin tha cho ta đi." Ngay sau đó, hắn ngay trước mặt mọi người, từ trong hư không, hướng Triệu Hồng quỳ lạy cầu xin tha thứ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận