Tu La Võ Thần

Chương 4368: Lại là Thần Hươu

"Chuyện này..." Nghe những lời đó, Mã Thành Anh và những người khác cũng không biết phải trả lời thế nào. Ngược lại, họ cũng cảm thấy lời của Thái Thượng trưởng lão có phần hợp lý. Nếu thực lực của Sở Phong thật sự nghịch thiên đến mức đó, thì bọn họ đã không thể sống đến bây giờ. Dù sao trước đó, những việc họ làm với Sở Phong có thể dùng từ "táng tận lương tâm" để hình dung. Và họ cũng cảm nhận rất rõ sự thù địch của Sở Phong đối với họ. Nếu có cơ hội, Sở Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ mới đúng.
"Trận pháp ở đây do chưởng giáo đại nhân tự mình bố trí." "Mà khu vực ngoài trận pháp chủ đạo lại có kết giới bảo vệ." "Kết giới bảo vệ đó vô cùng mạnh mẽ, ngoại trừ chưởng giáo đại nhân và lão già điên kia, không ai có thể vào được." "Một khi trận pháp xảy ra biến dị, dẫn đến việc có thể phong tỏa những hẻm núi có kết giới thì những kẻ bị nhốt bên trong lại càng không thể vào được trận pháp chủ đạo." "Các ngươi cứ trở về đi, tiếp tục làm việc của mình, nghỉ ngơi cho tốt rồi tiếp tục vào trận nhãn để hỗ trợ đại trận vận hành." "Trước khi chưởng giáo đại nhân trở về, nhất định phải luyện hóa thiên địa kỳ vật này thành công." "Nếu không, đó mới là tội lớn."
Thái Thượng trưởng lão kia sau khi biết chuyện của Sở Phong cũng không để bụng quá nhiều. Thậm chí cũng không muốn rời khỏi đây đi tìm Sở Phong. Có thể nói là hoàn toàn không xem Sở Phong ra gì.
"Thái Thượng trưởng lão, chúng ta..." Nhưng những đệ tử Phi Hoa Trai kia lại đều lộ vẻ khó xử. Khi họ bẩm báo sự việc đã biết cho Thái Thượng trưởng lão xong thì đã không còn lo lắng chuyện Sở Phong có thể vào được trận pháp chủ đạo nữa. Dù sao họ đã nói hết những gì mình biết rồi, sẽ không có tội che giấu. Hiện tại điều họ lo lắng chính là an nguy của bản thân. Họ sợ Sở Phong quay lại báo thù. Nếu họ quay lại chỗ nghỉ vừa rồi, Sở Phong mà tìm tới thì làm sao bây giờ?
"Một đám vô dụng." Thái Thượng trưởng lão nhìn thấu được nỗi lo của những người này nên quay người nhìn ra phía sau, lớn tiếng gọi một tiếng: "Lý Duệ." Lời vừa dứt, một nam tử anh tuấn bước ra từ trong trận pháp phía sau. Đó là đệ tử cuối cùng của Thái Thượng trưởng lão, tên là Lý Duệ.
"Đệ tử có mặt." Nam tử tên Lý Duệ tiến đến rồi cung kính hành lễ với Thái Thượng trưởng lão. "Nơi này tạm thời không cần ngươi, ngươi hãy đi cùng bọn chúng đi." "Nếu cái tên gọi là Sở Phong kia thật sự có gan quay lại, không cần bắt sống, cứ trực tiếp giết là được." "Không nói đến chuyện hắn g·iết Lục Hùng, chỉ cần hắn dám xông vào đây thì đã là tội c·h·ế·t." Thái Thượng trưởng lão nói.
"Tuân lệnh." Lý Duệ đáp. "Thái Thượng trưởng lão đại nhân, đệ tử xin phép cáo lui." Lúc này, Mã Thành Anh và những người khác cuối cùng cũng cáo lui. Sở dĩ họ không còn e ngại nữa là vì đã có Lý Duệ đi theo. Lý Duệ này tuy là một tiểu bối nhưng tu vi cũng đã cực kỳ cường đại. Hắn là một cao thủ Lục Phẩm Chí Tôn cảnh. Tuy đều là Lục Phẩm Chí Tôn cảnh nhưng chiến lực của hắn lại vượt xa những người cùng cảnh giới. Cũng như Lục Phẩm Chí Tôn họ Lục trước đây bị Sở Phong g·iết, hắn từng giao thủ với Lý Duệ nhưng chỉ một chiêu đã bị Lý Duệ đánh trọng thương. Có thể nói tuy cùng là Lục Phẩm Chí Tôn cảnh nhưng thực lực của hai người hoàn toàn không cùng cấp bậc. Cho nên có Lý Duệ đi theo, họ cũng không còn e ngại Sở Phong nữa. Dù sao họ đều biết thực lực kết giới thuật của Sở Phong có thể sánh ngang với Lục Phẩm Chí Tôn cảnh. Nhưng kết giới thuật, cuối cùng chỉ là kết giới thuật. Có thể so sánh chỉ là so sánh được thôi, không thể giống với lực lượng thực sự. Sở Phong có thể dùng kết giới thuật để g·iết Lục Hùng. Nhưng họ lại cảm thấy Sở Phong chắc chắn không thể chiến thắng Lý Duệ...
Về phần việc Sở Phong thoát khỏi khốn cảnh, chính là nhờ Thần Hươu trong cơ thể hắn một lần nữa ra tay giúp đỡ. Thần Hươu không chỉ giúp Sở Phong thoát khỏi hiểm cảnh mà còn dùng lực lượng giúp Sở Phong hồi phục thân thể. Lúc này, Thần Hươu cuối cùng cũng dừng lại, đưa Sở Phong đến một nơi trông có vẻ an toàn.
"Thật là không biết sống chết, người ta đã ở trong hiểm cảnh rồi mà ngươi không thể nói mấy lời ngon ngọt, lừa bịp họ à?" "Nhất định phải cứng đối cứng mà tìm c·h·ế·t sao?" Giọng Thần Hươu vang lên trong tai Sở Phong. Thần Hươu có chút oán trách. Nàng oán trách việc Sở Phong bị những người kia t·r·a t·ấ·n, một nửa lời cầu xin tha thứ cũng không nói mà ngược lại còn liên tục uy h·iế·p đối phương. Đúng là tự chuốc khổ vào thân, tự tìm đường c·h·ế·t.
"Tiền bối, những kẻ kia không một ai là người tốt cả, toàn là những cặn bã của giới tu võ." "Nếu ta cầu xin bọn chúng tha thứ thì không những không có hiệu quả mà ngược lại còn làm m·ấ·t đi tôn nghiêm." Sở Phong nói.
"Ồ, tôn nghiêm quan trọng vậy sao?" "Vậy mà ngươi lại không sợ c·h·ế·t à?" "Biết vậy ta đã không cứu ngươi, để ngươi chết mang theo tôn nghiêm rồi." Thần Hươu lại nói.
"Đừng mà tiền bối, ngài tuyệt đối đừng bỏ mặc ta nha." "Thực ra ta có được lực lượng này là nhờ vào tiền bối, ta biết tiền bối sẽ không thấy c·h·ế·t mà không cứu." Sở Phong cười hì hì nói. Nụ cười vô tư vô lo này, giống như cảnh tượng tàn nhẫn vừa xảy ra là xảy ra với người khác chứ không phải với bản thân hắn, không hề gây chút ảnh hưởng nào đến nội tâm của hắn.
"Uổng công ngươi còn cười được." "Bản thần cũng không phải lúc nào cũng tốt bụng như vậy." "Nếu ngươi không tự bảo vệ được mình thì cũng không xứng đáng được bản thần tán thành, có lẽ lần sau, bản thần sẽ thấy c·h·ế·t không cứu." Thần Hươu nói.
"Tiền bối, đừng mà, ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ không làm ngài thất vọng." Sở Phong nói.
"Bớt lắm lời." "Ngươi tiểu tử này dù có chút khôn lỏi, nhưng vẫn còn quá ngây thơ." "Ta nói cho ngươi biết, trận pháp chủ ở đây có kết giới bảo vệ." "Cho dù ngươi tìm được trận pháp chủ cũng vô dụng." "Với thực lực của ngươi căn bản không thể nào xuyên qua được kết giới bảo vệ trận pháp chủ." "Nhưng hiện tại, bản thần đã đưa ngươi vào, nơi đây… chính là bên trong trận pháp chủ." "Cũng đừng nói bản thần không giúp ngươi." Thần Hươu nói.
"Đa tạ tiền bối." "Tiền bối, ngài đã làm thì làm cho trót, giúp ta lấy được thiên địa kỳ vật đó, rồi đưa ta rời khỏi đây luôn đi, vãn bối chắc chắn sẽ báo đáp đại ân đại đức của tiền bối." Sở Phong nói.
"Phì, tiểu tử nhà ngươi đừng có được đà lấn tới." "Bản thần giúp ngươi đến đây thôi." "Có thể lấy được thiên địa kỳ vật hay không là còn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi." Thần Hươu vừa nói xong thì biến mất không thấy đâu nữa.
"Tiền bối, ngài người tốt làm đến cùng, giúp đến nơi đến chốn không được sao?" "Tiền bối?" "Tiền bối?" Sở Phong tiếp tục la lên. Hắn đã sớm biết Thần Hươu kia không hề đơn giản. Nếu nàng chịu giúp mình thì việc lấy được thiên địa kỳ vật ở đây hẳn là dễ như trở bàn tay. Chỉ đáng tiếc là dù Sở Phong có gọi thế nào, Thần Hươu cũng không trả lời hắn. Thần Hươu này đúng là nói được làm được, nói giúp Sở Phong đến đây thì thật sự chỉ giúp đến đây thôi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận