Tu La Võ Thần

Chương 2375: Báo thù

Chương 2375: Báo thù
"Tiền bối, ngài là Tiên bào Giới Linh sư, hẳn là nắm giữ thủ đoạn quan sát cực kỳ lợi hại."
"Ngài có thể quan sát một chút, chỗ đó có phải có người của Hộ Trận nhất tộc hay không?" Mã Nguyệt nói với Sở Phong.
Thì ra nàng sở dĩ cùng Điền Ích dừng lại ở đây là vì sợ có người của Hộ Trận nhất tộc canh giữ ở đó.
"Ừm." Sở Phong không chậm trễ, Thiên Nhãn vận chuyển, liền hướng phía trước quan sát.
Thực ra, lúc này Sở Phong cách phía trước còn một khoảng khá xa, đừng nói nhãn lực của tu võ giả bình thường, ngay cả thủ đoạn đặc thù của giới linh sư cũng chưa chắc đã thấy rõ.
Nhưng dưới Thiên Nhãn, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Đó là một tòa tế đàn, tế đàn này không lớn lắm, cũng rất tinh xảo. Còn về phần bách luyện Emerald thạch, được bày ngay giữa tế đàn. Nó có màu xanh biếc, to cỡ quả dưa hấu, thoạt nhìn chẳng khác gì một khối Emerald thạch bình thường, không có gì kỳ lạ.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, bách luyện Emerald thạch trông có vẻ bình thường này lại cho Sở Phong một cảm giác đặc biệt, như có một sức mạnh nào đó đang dẫn dắt dòng máu của Sở Phong vậy.
Đồng thời, bên ngoài tế đàn còn tụ tập mấy trăm người, những người này đều có tu vi Bán Tổ cảnh.
Nhìn trang phục của họ, Sở Phong đoán những người này đều là tu luyện giả đến từ các hạ giới.
Để đảm bảo an toàn, Sở Phong lại quan sát xung quanh một lượt, phát hiện không có người của Hộ Trận nhất tộc, lúc này mới yên lòng, lần nữa nhìn về phía đám người kia.
Khả năng quan sát nhạy bén cho Sở Phong biết, những người này có vẻ rất thân thiết, giống như đồng bọn, tụ tập ở đây có lẽ đang bàn luận chuyện gì.
Dưới Thiên Nhãn, mọi thứ đều hiện rõ, Sở Phong không chỉ nắm bắt được từng cử động của bọn họ mà còn đọc được khẩu hình của họ, ngay cả những gì họ đang nói cũng nghe hiểu.
Mà chuyện những người này đang thảo luận lại liên quan đến Mã Nguyệt và Điền Ích.
"Chu đại ca, chúng ta đã cẩn thận tìm khắp nơi ở Bách luyện trận này rồi. Nhưng vẫn không tìm thấy Mã Nguyệt và Điền Ích, không biết bọn chúng trốn đi đâu, có khi nào bọn chúng đã cầu cứu các trưởng lão và được mang đi rồi không?" Một người lo lắng nói.
"Không thể nào, cho dù Mã Nguyệt có thiên phú khá, nhưng trong mắt các lão già kia vẫn là phế vật, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của nàng ta." Có người lập tức phủ nhận.
"Theo lý mà nói, Mã Nguyệt bị thương, chắc là không đi được xa."
"Điền Ích thật là biết trốn, vậy mà giấu được Mã Nguyệt kỹ đến thế."
"Thì sao chứ, độc của Chu đại ca không phải thứ mà Điền Ích có thể giải được."
"Đúng vậy, Chu đại ca là thần tượng của ta mà."
...
Mấy trăm người này đều vây quanh một nam tử, nịnh nọt, răm rắp nghe theo.
Nam tử này tuổi tác xấp xỉ Điền Ích, đều khoảng mấy trăm tuổi, bất quá hắn không ngụy trang thành nam tử trung niên mà là một thanh niên. Hơn nữa, ngoại hình này trông rất anh tuấn.
Nếu hắn sinh ra đã vậy thì thôi đi, nhưng Sở Phong nhìn thấu được vẻ ngoài anh tuấn kia chỉ là giả. Khuôn mặt thật của hắn rất xấu xí, xấu đến buồn nôn.
Đã xấu như vậy mà vẫn còn trang điểm cho mình thành một thanh niên anh tuấn, đủ để thấy người này dối trá đến mức nào.
Bất quá cần phải nói thêm, tu vi của người này không phải Tam phẩm Bán Tổ như lời của Mã Nguyệt và Điền Ích mà là Tứ phẩm Bán Tổ.
"Chu đại ca, sao ngày đó anh không trực tiếp giết chết Mã Nguyệt khi quyết đấu?" Có người hỏi.
"Ngươi bị choáng sao?"
"Quy tắc quyết đấu trước mặt mọi người ngươi không hiểu à, chỉ được làm bị thương, không được giết chết."
"Ngày đó các trưởng lão ở đó, ta mà giết nàng ta thì dù các trưởng lão cố ý che chở ta cũng khó tránh khỏi bị trách phạt." Chu Tông Chi có vẻ không vui nói.
"Là ta ngu dốt, là ta ngu dốt." Người kia vội vàng xin lỗi.
"Các huynh đệ không cần lo lắng, ngày đó ta kiêng dè Mã Nguyệt là vì tu vi của ta và nàng ta tương đương."
"Nhưng hiện tại ta đã đột phá thành Tứ phẩm Bán Tổ, dù Mã Nguyệt có chữa lành vết thương cũng không thể địch lại ta. Nàng sẽ mãi bị ta giẫm dưới chân cho đến khi đại môn Bách luyện trận mở ra."
"Đến lúc đó, ta sẽ được các tông môn lớn nhận làm chân truyền đệ tử, còn Mã Nguyệt dù có đãi ngộ không tệ nhưng nhất định sẽ kém ta một bậc." Chu Tông Chi nói đầy đắc ý.
"Chắc chắn là vậy rồi, một con phế vật đến từ hạ giới cây du thì làm sao sánh được với Chu đại ca."
"Đúng vậy, hạ giới cây du là một trong những nơi rác rưởi nhất trong vô số hạ giới."
"Còn Chu đại ca của chúng ta đến từ hạ giới Huy Dạ hùng mạnh nhất, chỉ cần thân phận này thôi đã đủ khiến cho Mã Nguyệt đừng hòng so bì với Chu đại ca rồi." Mọi người hùa theo.
"Không đúng, các ngươi nói sai rồi."
"Nơi rác rưởi nhất không phải là hạ giới cây du, mà là hạ giới Tổ Võ." Bỗng có một người sửa lời.
"Hạ giới Tổ Võ bao nhiêu năm rồi không có ai đến đây, giờ chắc là không còn tồn tại nữa rồi."
"Cho dù còn thì đó cũng chỉ là nơi tập trung những đám phế vật, không đáng nhắc tới, ha ha ha."
Tâm trạng của mọi người rất tốt, khi chế nhạo hạ giới cây du lại tiện thể không quên đá sang hạ giới Tổ Võ một cái. Có thể thấy được hạ giới Tổ Võ e rằng đã trở thành đối tượng để bọn chúng dùng để chế nhạo mỗi khi rảnh rỗi.
"Tiền bối, nơi đó có người của Hộ Trận nhất tộc canh giữ không?" Lúc Sở Phong đang nghiêm túc quan sát thì giọng của Mã Nguyệt vang lên bên tai.
"Không có, nhưng đám kẻ thù của ngươi ở hết đó rồi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Sở Phong cười hỏi, báo hiệu cho Mã Nguyệt thời cơ báo thù đã đến.
"Đã sớm chuẩn bị xong rồi." Mã Nguyệt vừa nói dứt lời, tròng mắt lập tức lóe lên, tóc dài múa loạn.
Khí tức của nàng cũng biến đổi theo, một tầng khí thể màu tím từ trong cơ thể tỏa ra, như ngọn lửa bao quanh.
Cùng lúc đó, khí tức của nàng cũng trở nên mạnh hơn.
Thiên Tứ Thần Lực, Mã Nguyệt chính là một Thiên Tứ Thần Thể.
Không những thế, Sở Phong còn có thể cảm nhận rõ ràng được, Mã Nguyệt vậy mà còn có chiến lực nghịch chiến hai phẩm.
Nói cách khác, tu vi của Mã Nguyệt đúng là Tam phẩm Bán Tổ, nhưng giờ phút này, e là những người ở Ngũ phẩm Bán Tổ bình thường cũng không phải đối thủ của nàng.
Mã Nguyệt thật sự là một thiên tài.
Sưu
Cùng lúc Mã Nguyệt lao về phía trước, Điền Ích cũng giận dữ theo sát phía sau.
Về phần Sở Phong, tự nhiên cũng vội vàng đi theo, dù sao hắn biết rõ, bây giờ Chu Tông Chi không phải là đối thủ mà Mã Nguyệt có thể đối phó, cho nên hắn không thể trơ mắt nhìn Mã Nguyệt bị thiệt thòi.
"Chu Tông Chi, tên tiểu nhân hèn hạ, vậy mà dám hạ độc ta, ngươi thật sự quá đê tiện!" Mã Nguyệt vừa đến trước tế đàn đã giận dữ hét lên, lập tức ra tay.
Tay nàng nắm chặt thanh trường kiếm màu tím, nửa thành tổ binh, chỉ về phía trước, lập tức phong vân biến sắc, nàng trực tiếp thi triển thiên cấm võ kỹ.
Có thể thấy, nàng hiểu rõ thực lực của Chu Tông Chi, cho nên không muốn lãng phí thời gian, muốn một chiêu chế địch.
Thiên cấm võ kỹ dường như đã dung hợp với Thiên Tứ Thần Lực của Mã Nguyệt, hóa thành một cơn gió xoáy màu tím. Gió xoáy không cao không lớn nhưng uy lực bất phàm, chấn động bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt, phần lớn người ở dưới tế đàn đều biến sắc, mặt lộ vẻ kinh hãi, vô thức lùi về phía sau Chu Tông Chi.
Nhưng Chu Tông Chi dường như đã đoán trước được, chỉ thấy hắn nhẹ giơ cánh tay, áo bào khẽ phất.
Một luồng võ lực dồi dào lập tức xuất hiện, mạnh mẽ hóa giải được thiên cấm võ kỹ của Mã Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận