Tu La Võ Thần

Chương 4540: Cùng thế hệ tề tụ

"Ngươi đang nói cái gì vậy, coi ta là bà lão độc ác thích giết người vô tội sao?"
"Đừng nói ta không phải, cho dù ta có là, ta cũng không dám đụng đến các nàng, ngươi biết tại sao không?" Long Hiểu Hiểu hỏi.
"Bởi vì ngươi là một cô công chúa nhỏ thiện lương." Sở Phong đáp.
"Xí, ta không có thiện lương." Long Hiểu Hiểu bĩu môi, có vẻ như không thích người ta gán từ thiện lương lên người nàng.
"Vậy là vì cái gì?" Sở Phong mỉm cười, tò mò hỏi.
"Bởi vì ta sợ ngươi nổi giận đó chứ."
"Ngươi không quan tâm đến cảm xúc của ta, nhưng ta lại rất để ý cảm xúc của ngươi." Long Hiểu Hiểu nói đến đây, vẻ mặt lại trở nên tủi thân.
"Ờ..." Sở Phong nhất thời không biết nên nói gì.
"Ờ cái gì mà ờ?"
"Biết rõ tình ý của ta với ngươi, mà ngươi vẫn ở trước mặt ta, bảo vệ các cô gái khác, ngươi thật là... quá không xem ta ra gì, hừ, ngươi nên tỉnh táo lại đi."
"Không thì, cẩn thận sẽ mất ta đấy." Long Hiểu Hiểu dứt lời, liền phất tay áo bỏ đi.
Điều quan trọng nhất là, thái độ lần này của Long Hiểu Hiểu đã có sự thay đổi. Cô nàng này, không chỉ tủi thân mà còn có vẻ như thật sự tức giận.
"Chuyện này..." Sở Phong hơi ngạc nhiên, Sở Phong cảm thấy Long Hiểu Hiểu là một người đặc biệt không dễ nổi nóng. Dù Sở Phong đối xử với nàng thế nào, nàng cũng luôn mỉm cười nhẹ nhàng, giống như không dám tức giận, rất sợ chọc Sở Phong không vui vậy. Thực sự mà nói, cách Long Hiểu Hiểu đối đãi với Sở Phong có thể nói là rất nhún nhường, vậy mà bây giờ lại tức giận chỉ vì Sở Phong nhắc nhở nàng đừng làm tổn thương Long Ngưng bọn người sao?
"Haizz, đúng là phụ nữ." Sở Phong bất lực lắc đầu. So với đàn ông, Sở Phong thấy rằng phụ nữ đôi khi thật sự khiến người ta đau đầu. Mấy huynh đệ kia dù quan hệ tốt thế nào cũng không có khả năng thích Sở Phong, nhưng các bạn nữ này thì khác, đa số đều có tình cảm với Sở Phong... Đôi khi, chuyện này thật sự khiến Sở Phong không biết làm sao cho phải.
Chiến xa của đại quân Long tộc vẫn đang nhanh chóng di chuyển trong hư không. Còn lúc này, Sở Phong và mọi người cuối cùng cũng đã đến được Bàn Long Tuyết Sơn đã hẹn trước. Trên đỉnh Bàn Long Tuyết Sơn này, người của Vân Không Tiên Tông, Ngu thị Thiên tộc và Quần Yêu Thánh Điện đã chờ đợi ở đây từ lâu. Khi Sở Phong gặp mặt họ, cũng đã thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Những người đồng lứa cũ mà Sở Phong biết hầu như đã đến hết. Còn những người cùng thế hệ như Báo Nhạc, Khôi Vô Địch, Ngu Liệt, Ngu Hồng, Ngu Dẫn, Ân Đại Phấn, Phó Phi Dược đều đã xuất hiện. Họ đều là những người trẻ tuổi có thực lực cao nhất hiện nay ở Thánh Quang Thiên Hà. Có thể nói, cuộc tranh bá giữa những hậu bối mạnh nhất về cơ bản đã có kết quả định sẵn.
"Sở Phong công tử, cuối cùng cũng gặp lại ngươi."
"Ngươi không biết đâu, từ khi chia tay ở Cửu Hồn Thiên Hà, mỗi khi ngủ ta đều mơ thấy ngươi." Ân Đại Phấn thấy Sở Phong thì vô cùng nhiệt tình, trông như thể mối quan hệ của nàng và Sở Phong tốt đẹp lắm vậy.
"Vậy thì chắc ngươi hay mơ lắm nhỉ." Long Hiểu Hiểu nói móc. Trong lời nói của nàng tràn đầy sự châm biếm mà ai cũng nghe ra được. Nhưng Ân Đại Phấn dường như không nghe thấy, vẫn cứ nhiệt tình nhìn Sở Phong. Mà con người của Ân Đại Phấn như thế nào, Sở Phong đã quá rõ. Sở Phong không khỏi cảm thán, một cô nương tốt như Ân Trang Hồng tại sao lại có một người em gái tâm cơ như vậy chứ?
"Sở Phong công tử, đi theo ta, ta đã chuẩn bị cho ngươi một bất ngờ." Vừa nói, Ân Đại Phấn vừa kéo tay Sở Phong.
"Ngươi làm gì đó?" Thấy hành động của Ân Đại Phấn, Long Hiểu Hiểu lập tức có chút cuống. Nhưng không ngờ Ân Đại Phấn căn bản không thèm để ý đến nàng, cứ thế kéo Sở Phong chạy đi.
"Bang" Một đạo hàn quang lóe lên, Long Hiểu Hiểu vậy mà trực tiếp rút binh khí nhắm thẳng vào Ân Đại Phấn.
"Hiểu Hiểu, không được vô lễ!" Thấy tình hình này, tộc trưởng Long tộc vội vàng quát. Bây giờ mối quan hệ giữa Long tộc và Vân Không Tiên Tông đang rất tốt đẹp, hành động này của Long Hiểu Hiểu rõ ràng là không thích hợp.
Không ngờ, Long Hiểu Hiểu lại không nể mặt cả phụ thân mình.
"Ân Đại Phấn, thả tiểu ân công của ta ra, nếu không, đừng trách ta không khách khí." Long Hiểu Hiểu mặt mày nghiêm nghị, nhưng đối với lời đe dọa của Long Hiểu Hiểu, Ân Đại Phấn chỉ khinh thường cười một tiếng.
"Ngươi bảo ta thả thì ta phải thả chắc? Ngươi nghĩ mình là cái thá gì của Sở Phong?" Nghe những lời này, Long Hiểu Hiểu càng thêm tức giận, toan xông lên động thủ với Ân Đại Phấn. Chỉ là vũ khí trong tay nàng căn bản không thể rút ra được, bởi vì cha nàng là tộc trưởng Long tộc đã ngăn cản nàng.
"Hiểu Hiểu cô nương, ngươi đừng vội, Lông Mày Phấn nàng thật sự có chuẩn bị bất ngờ cho Sở Phong tiểu hữu." Bỗng nhiên, một giọng nói khác vang lên, đó là Thái Thượng Trưởng lão của Vân Không Tiên Tông. Long Hiểu Hiểu tuy bá đạo, nhưng cũng phải nể mặt Thái Thượng Trưởng Lão Vân Không Tiên Tông, thế là nàng vẫn thu lại vũ khí, nhưng lại vẫn không vui vẻ nói với Ân Đại Phấn: "Bất ngờ gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải ôm ấp tiểu ân công của ta như vậy."
"Ân cô nương, xin tự trọng." Sở Phong hiểu vì sao Long Hiểu Hiểu nổi giận, liền vội vàng gạt tay Ân Đại Phấn đang ôm cánh tay mình. Nhưng Ân Đại Phấn không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười với Sở Phong, phải nói rằng, bỏ qua nhân phẩm, thì nhan sắc của cô nàng này quả thật rất mê người.
"Sở Phong công tử, cứ theo ta sẽ biết thôi." Ân Đại Phấn nói rồi liền ngự không bay lên. Thấy vậy, Sở Phong cũng đi theo. Đương nhiên, cô nàng Long Hiểu Hiểu này sẽ không để Sở Phong ở riêng với Ân Đại Phấn, tự nhiên cũng sẽ đi theo.
Vì Vân Không Tiên Tông đã đến đây từ trước, nên họ đã sớm xây dựng các tòa cung điện dùng để cư trú trên Bàn Long Tuyết Sơn này. Mà Ân Đại Phấn đã đưa Sở Phong đến một tòa đại điện hùng vĩ nhất trong số đó. Tòa cung điện này không phải được xây bằng kết giới bình thường, bản thân nó đã là một kiện bảo vật, ngay cả Sở Phong cũng không nhìn thấu bên trong có những gì. Ân Đại Phấn đến trước cung điện, tuy hạ thấp độ cao nhưng cũng không bước vào trong đó, mà chỉ đứng trước cửa điện.
"Sở Phong công tử, bất ngờ ở ngay đây, tự ngươi vào xem đi." Ân Đại Phấn chỉ vào cửa điện nói.
Sở Phong không do dự, bước đến trước cửa điện rồi trực tiếp đẩy cửa ra. Khi cửa điện vừa mở, thứ xuất hiện trước mắt không phải là đại điện rộng lớn mà là một vườn hoa chim hót hoa nở. Trong vườn hoa này, có rất nhiều bóng dáng đang đứng, những người này Sở Phong hầu như đều quen biết. Đó đều là người của Hồng Y Thánh Địa, ngay cả Chưởng giáo Hồng Y Thánh Địa là Hàn Tú cũng ở đây. Ngoài Hàn Tú và các nhân vật đứng đầu khác của Hồng Y Thánh Địa ra, còn có một bóng dáng quen thuộc khác. Nàng tuy đang mặc phục sức của Vân Không Tiên Tông, nhưng thực tế cũng được coi là người của Hồng Y Thánh Địa, đó chính là Ân Trang Hồng.
Khi thấy Ân Trang Hồng và Hàn Tú đều có mặt ở đây, trong lòng Sở Phong không khỏi hiện lên một niềm vui sướng khó tả. Còn nhớ ngày đó, Vân Không Tiên Tông cưỡng ép mang Ân Trang Hồng đi, khiến Hàn Tú và mọi người ở Hồng Y Thánh Địa vô cùng lo lắng. Lúc đó, không ai có thể nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống như ngày hôm nay. Hồng Y Thánh Địa lại được hưởng sự đãi ngộ của khách quý tại Vân Không Tiên Tông. Tất nhiên, việc Hàn Tú và mọi người được đối đãi như vậy tại Vân Không Tiên Tông, tự nhiên là có liên quan đến Ân Trang Hồng, dù sao cô nàng này cũng là bảo bối của Vân Không Tiên Tông. Đồng thời, Sở Phong cũng có thể cảm nhận được rằng tu vi của Ân Trang Hồng cũng đã có tiến bộ vượt bậc.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận