Tu La Võ Thần

Chương 4751: Đồ diệt tẩy lễ

"Chẳng lẽ không phải, người đã phá vỡ kỷ lục của tiền bối Độc Cô Lăng Thiên, Sở Phong kia sao?" Mã Duyệt Duyệt hỏi.
"Mã sư tỷ, chính là Sở Phong kia." Lý Mục Chi nói.
"Thật không ngờ a, Lý sư đệ, ngươi mà cũng biết hắn?"
"Lần này ta xuất quan, nghe được chuyện lớn nhất, chính là chuyện này."
"Bất quá nhiều người đều nói, hắn là gặp may, chứ thực lực rất yếu."
"Lý sư đệ, ngươi biết hắn, vậy hẳn là rõ hơn."
"Thế nào, cái tên Sở Phong này rốt cuộc có thực tài thật sự hay không?" Mã Duyệt Duyệt hiếu kỳ hỏi.
"Mã sư tỷ, sáu cái phụ hồn bảo vật này, đều là công lao của Sở Phong cả."
"Là do hắn giúp chúng ta tạo ra." Lý Mục Chi trực tiếp trả lời, lời này của hắn, đã là một câu trả lời.
"Thật sao?"
"Hắn… lại có bản lĩnh như vậy?" Mã Duyệt Duyệt không nhịn được nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên ngón tay, thần sắc hơi kinh ngạc.
"Mã sư tỷ, việc này là thật, chúng ta đều có thể làm chứng."
"Nếu không phải có sư đệ Sở Phong, chúng ta căn bản không thể tạo ra thành công."
"Mà hắn ra tay, rất nhanh liền tạo ra thành công."
"Không chỉ có như thế, lúc hắn đột phá dẫn tới thiên lôi, lại càng kinh khủng dị thường, chỉ cảnh tượng đó thôi cũng đủ chứng minh, hắn không phải hạng người tầm thường." Ngay sau đó, Triệu Thi mấy người cũng nhao nhao lên tiếng chứng thực.
"Sở Phong này, lại lợi hại đến vậy?"
"Quay đầu, nhất định phải giới thiệu hắn cho ta, ngươi Mã sư tỷ đây vẫn còn độc thân đấy." Mã Duyệt Duyệt cười hì hì nói.
"Mã sư tỷ, chuyện này e là hơi khó..." Thấy vậy, Lý Mục Chi cũng đành cười gượng.
"Khó, vì sao?"
"Chẳng lẽ tướng mạo Mã sư tỷ ta, hắn còn chướng mắt sao?" Mã Duyệt Duyệt hỏi.
"Mã sư tỷ, tỷ vừa xuất quan, có lẽ còn chưa nghe nói, tông chủ đại nhân đang kén rể cho Tử Linh sư muội." Sau đó Lý Mục Chi, liền đem chuyện Tử Linh, cùng việc Sở Phong báo danh, đều kể cho Mã Duyệt Duyệt.
Nhưng dù biết rõ Sở Phong tâm hệ Tử Linh, Mã Duyệt Duyệt lại chẳng để vào đâu, nhướng mày đầy tự tin nói: "Tử Linh sư muội, dù gì cũng là người trong lòng của tông chủ đại nhân, Sở Phong chưa chắc đã có thể có được."
"Huống chi coi như hắn thực sự thành đôi, vậy cũng không sao, ta không ngại làm thiếp."
Thấy Mã Duyệt Duyệt như vậy, Lý Mục Chi mấy người cũng cười cười.
Bọn hắn đều hiểu rõ Mã Duyệt Duyệt, biết Mã Duyệt Duyệt thích đùa giỡn.
Long long long long…
Nhưng đột nhiên, từng trận oanh minh từ phương xa truyền đến, thanh âm càng lúc càng mạnh.
Định mắt quan sát, không chỉ có oanh minh nổi lên bốn phía, mà còn có vô số hung thú, hoặc chạy trong rừng, hoặc bay trên không, nhanh chóng hướng bọn hắn mà đến.
Mới đầu, Lý Mục Chi đám người, còn tưởng rằng bọn họ bị hung thú liên thủ tấn công.
Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện không hợp lý, tiếng oanh minh không phải do hung thú gây ra, mà là nguyên nhân nào đó dẫn đến mặt đất rung chuyển.
Chấn động quá mức kinh khủng.
Chưa đầy nháy mắt, khu rừng dưới chân bọn họ bị nhấn chìm, rồi lại lan ra xa hơn, tiếp tục thế này, rất nhanh toàn bộ Hung Thú Ngục Giới sẽ bị nhấn chìm.
Mà đám hung thú kia, đều theo bản năng nhận ra nguy hiểm, nên đang bỏ chạy.
Việc này, có thể thấy qua việc hung thú tới gần Lý Mục Chi đám người rồi, cũng không phát động tấn công mà chỉ cướp đường mà đi.
Đồng thời, sáu con hung thú bị bọn họ khống chế cũng bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.
Bọn họ phải dùng phụ hồn bảo vật một phen trấn áp, mới ổn định được.
"Ta sao lại có dự cảm chẳng lành thế này?" Triệu Thi đám người vô thức nhìn về phía Lý Mục Chi.
Ở đây, Lý Mục Chi mạnh nhất, cho nên gặp sự tình, Lý Mục Chi đã trở thành chỗ dựa tinh thần của bọn họ.
"Mã sư tỷ, tỷ kiến thức rộng rãi, cảnh tượng này tỷ có thấy bao giờ chưa?" Lý Mục Chi thì nhìn về Mã Duyệt Duyệt.
Tuy Mã Duyệt Duyệt không mạnh bằng hắn.
Nhưng Mã Duyệt Duyệt có một cái bát quái tâm, cơ hồ mọi chuyện lớn nhỏ của Ngọa Long Võ Tông nàng đều biết.
Rất nhiều sự tình Lý Mục Chi không hiểu, Mã Duyệt Duyệt đều nắm rõ.
"Chưa thể xác định, cần phải phán đoán một chút." Mã Duyệt Duyệt một mực nhìn chằm chằm vào phương hướng chấn động truyền đến.
Lúc này, nàng đã sớm mất vẻ cười đùa trước đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú đầy vẻ ngưng trọng.
Rất nhanh, một cơn lốc xoáy đen lớn cuốn tới, tuy lan ra chậm hơn so với chấn động, nhưng cũng là cực nhanh.
Mây đen như mực, đen nhánh vô cùng, dưới mây đen, trong cơn lốc đen, còn kẹp theo từng đạo tia chớp.
Cảnh tượng đó, cứ như tận thế đến.
"Không xong rồi, có thể là Ngục Vương xuất thế."
"Chẳng lẽ đồ diệt tẩy lễ đã sớm mở ra?" Nhìn cơn lốc xoáy đen đang lao tới, Mã Duyệt Duyệt thốt lên.
"Ngục Vương xuất thế?" Nghe thấy bốn chữ này, Lý Mục Chi mấy người đều nhíu mày.
Chỉ có Triệu Thi không hiểu, nên hỏi: "Ngục Vương xuất thế là cái gì? Đồ diệt tẩy lễ lại là cái gì?"
"Ngươi mà không biết Ngục Vương xuất thế?" Mã Duyệt Duyệt có chút kinh ngạc nhìn Triệu Thi.
Trái lại Lý Mục Chi, bắt đầu giảng giải cho Triệu Thi.
"Ngục Vương xuất thế, cứ năm trăm năm lại xuất hiện một lần."
"Cái gọi là Ngục Vương này, chính là con hung thú trong truyền thuyết của Hung Thú Ngục Giới."
"Hung thú này bình thường ở trong trạng thái ngủ đông, cứ năm trăm năm lại thức tỉnh một lần, khi nó thức tỉnh, sẽ thôn phệ hết tất cả sinh linh bên trong Hung Thú Ngục Giới."
"Ngục Vương xuất hiện, vạn vật đều bị diệt."
"Vì thế ngày này được gọi là đồ diệt tẩy lễ." Lý Mục Chi thuật lại.
"Tất cả sinh linh, vậy bao gồm chúng ta sao?" Triệu Thi hoảng hốt.
"Phải."
"Sở hữu sinh vật sống, đều khó thoát cái chết, chứ đừng nói chúng ta, dù một cọng cỏ ngọn cây ở đây, cũng sẽ chết." Mã Duyệt Duyệt bổ sung.
"Thật sự có thể xác định, đây chính là đồ diệt tẩy lễ sao?" Triệu Thi hỏi.
"Chúng ta đều chưa từng gặp, chỉ là nghe nói."
"Nhưng cảm giác này, rất giống, hơn phân nửa là đúng rồi." Mã Duyệt Duyệt nói.
"Vậy còn ngây ra đó làm gì, mau rời khỏi đây thôi." Triệu Thi vừa nói, vừa lấy ra một lá bùa, và định bóp nát lá bùa.
Thế nhưng lá bùa lại không bóp nát được.
"Tại sao có thể như vậy?" Thấy vậy, Triệu Thi càng hoảng hơn.
Đây là lá bùa giúp bọn họ có thể tùy thời rời khỏi Hung Thú Ngục Giới, dùng để bảo mệnh.
Bình thường, chỉ cần bóp nát lá bùa, sẽ được pháp lực trận pháp truyền tống ra khỏi Hung Thú Ngục Giới.
Nhưng bây giờ, lá bùa này hình như mất tác dụng rồi.
"Vô dụng thôi, Ngục Vương xuất thế, đồ diệt tẩy lễ mở ra, ngoài việc phong tỏa trận pháp, những pháp lực khác đều sẽ mất hiệu lực."
"Xem ra, đúng là đồ diệt tẩy lễ mở ra sớm rồi." Mã Duyệt Duyệt thở dài.
"Chẳng lẽ nói, chúng ta đều phải chết ở đây sao?"
"Đã hôm nay là ngày đồ diệt tẩy lễ, vì sao còn cho chúng ta đến tu luyện, chẳng lẽ là do chúng ta đắc tội ai, có ai muốn hại chúng ta?" Một nam đệ tử khác cũng lên tiếng hỏi.
Tuy là nam tử, nhưng hắn cũng vô cùng khủng hoảng, thanh âm run rẩy, cảm xúc gần như sụp đổ.
Dù gì hắn không muốn chết, nhất là hắn thân là chân truyền đệ tử, còn có tương lai tốt đẹp.
"Sau đồ diệt tẩy lễ, trong vòng mười năm, Hung Thú Ngục Giới đều sẽ không mở ra, chứ đừng nói đến tu luyện."
"Tính theo thời gian, còn chưa đến lúc đồ diệt tẩy lễ, sao có thể sớm thế này được?" Lý Mục Chi nói.
"Trước đây cũng đã từng xuất hiện trường hợp mở ra sớm này, nhưng đồ diệt tẩy lễ lần đó đã bị ngăn cản." Mã Duyệt Duyệt nói.
"Mã sư tỷ, ý tỷ nói là, tiền bối Độc Cô Lăng Thiên lần đó?" Lý Mục Chi hỏi.
Lý Mục Chi từng nghe nói, trước đây, Hung Thú Ngục Giới cũng từng xảy ra chuyện bất trắc tương tự.
Đó cũng là sự bất trắc duy nhất từ trước đến giờ.
Bất quá rất may mắn là, những đệ tử đi săn lần đó đều sống sót.
Đồ diệt tẩy lễ đã bị ngăn cản.
Mà người ngăn cản đồ diệt tẩy lễ.
Chính là vị được Ngọa Long Võ Tông, tôn sùng như thần thoại Độc Cô Lăng Thiên.
"Đúng, chính là lần của tiền bối Độc Cô Lăng Thiên đó." Mã Duyệt Duyệt đáp.
"Vậy Mã sư tỷ, tỷ có biết, tiền bối Độc Cô Lăng Thiên, đã làm thế nào để ngăn cản trận hạo kiếp kia?" Lý Mục Chi hỏi.
"Tiền bối Độc Cô Lăng Thiên, một mình ngăn cản đồ diệt tẩy lễ."
"Chỉ là làm như thế nào thì không ai hay."
"Đi thôi, tiền bối Độc Cô Lăng Thiên làm được, chúng ta cũng có hy vọng." Mã Duyệt Duyệt vừa nói, vừa khống chế hung thú, đổi hướng đi, muốn đến vị trí cơn lốc đen phóng ra.
"Mã sư tỷ, tỷ muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ tỷ muốn đi… khiêu chiến với Ngục Vương trong truyền thuyết kia sao?" Triệu Thi sắc mặt trở nên tái nhợt, thân thể cũng không khỏi rụt lại phía sau, thể hiện sự phản kháng cực độ.
"Nếu chúng ta không thể rời khỏi Hung Thú Ngục Giới, vậy dù có chạy đến đâu, cũng khó thoát cái chết."
"Ngục Vương dường như còn chưa triệt để xuất thế, giờ chúng ta qua đó, có lẽ vẫn còn một chút hy vọng sống, cũng có thể ngăn cản nó."
"Nếu các ngươi sợ, có thể ở lại đây chờ chết, còn ta… nhất định phải thử một lần." Nói xong, Mã Duyệt Duyệt nhìn Lý Mục Chi: "Lý sư đệ, đệ thấy thế nào?"
"Ta đi." Lý Mục Chi nói.
Thấy Lý Mục Chi muốn đi, Triệu Thi cắn răng nói: "Nếu đã vậy, vậy chúng ta cùng đi."
"Đúng vậy, chúng ta cùng đi, dù sao cũng khó thoát cái chết, chúng ta liều một phen."
"Cho dù chết, cũng muốn chết cùng nhau."
Cùng lúc đó, mấy vị chân truyền đệ tử khác cũng lên tiếng.
Sau khi quyết định xong, Mã Duyệt Duyệt đám người lập tức lên đường, hướng vị trí cơn lốc đen lao đi.
Cơn lốc đen quá kinh khủng.
Ngay cả đám hung thú thị sát, không có tình cảm cũng biết phải bỏ chạy.
Chỉ có bọn họ, lại hướng vào nơi sâu nhất của cơn lốc đen.
Hành động đi ngược này, khiến cho ngay cả đám hung thú đang bỏ chạy cũng phải dừng lại nhìn một cái.
Ánh mắt mờ mịt kia, là không tài nào hiểu được ý nghĩ của Lý Mục Chi và Mã Duyệt Duyệt đám người.
Nhưng Lý Mục Chi cùng Mã Duyệt Duyệt, há lại không biết chỗ sâu cơn lốc đen kia nguy hiểm cỡ nào?
Nhưng cố tình ở nơi đó, mới là nơi duy nhất còn có sinh cơ có thể tìm thấy trong Hung Thú Ngục Giới này.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận