Tu La Võ Thần

Chương 2317: Thần bí tiểu sư

Chương 2317: Tiểu sư phụ thần bí
"Huynh đệ, trả lại ngươi." Sở Phong tuy đã giết chết Địch Cửu Châu, nhưng túi càn khôn của Địch Cửu Châu, cùng rất nhiều bảo bối, Sở Phong vẫn giữ lại.
Sở Phong không chỉ trả lại đồ vật của Vương Cường cho Vương Cường, mà còn chia cho Vương Cường một nửa bảo bối của Địch Cửu Châu.
"Hắc hắc, ngươi...ngươi đây là muốn gặp mặt ta chia một nửa a."
"Nhiều đồ tốt như vậy, nếu ta không cần, có phải ngươi sẽ không vui không?" Vương Cường nhìn những bảo bối kia, cười tươi như hoa.
Không phải Vương Cường tham tiền, mà là bảo bối trên người Địch Cửu Châu thật sự không ít, ngay cả nửa thành tổ binh, tên này trong túi càn khôn cũng có hơn hai mươi thanh, hơn nữa đều là tinh phẩm.
Ngoài ra, còn có rất nhiều bảo vật, đừng nhìn kết giới chi thuật của Địch Cửu Châu không mạnh lắm, nhưng trong số bảo bối hắn cất giữ, rất nhiều thứ đều là vật trân quý cần thiết cho kết giới chi thuật.
Ngoài ra còn có rất nhiều.
"Nếu ngươi không muốn, ta liền không miễn cưỡng." Sở Phong cười, thu lại bảo bối trong tay.
"Đừng đừng đừng, vẫn là chia một nửa đi." Thấy thế, Vương Cường vội vàng kéo tay Sở Phong lại, đồng thời chủ động thu những bảo bối trong tay Sở Phong vào túi càn khôn của mình.
Với cảnh tượng này, Sở Phong càng cười tươi hơn, tiền bạc là vật ngoài thân, hắn đã chịu lấy ra thì đã chuẩn bị chia sẻ cùng Vương Cường, vừa rồi cố ý thu lại, bất quá chỉ là đùa chút thôi, chứ không phải thật sự định thu lại.
Ngược lại là Vương Cường, lần này chịu thiệt có liên quan mật thiết với Sở Phong, Sở Phong áy náy trong lòng, mà lúc này thấy Vương Cường cao hứng như vậy, trong lòng Sở Phong cũng thoải mái hơn nhiều.
"Sở Phong, đám người Thượng Quân phủ không được thả, bọn chúng vốn dĩ cũng muốn tính kế nữ vương." Đúng lúc này, giọng nói của nữ Vương Đại Nhân bỗng vang lên.
Sở Phong quay đầu quan sát, mới phát hiện các đệ tử của Thượng Quân phủ đang chạy trối chết về phía xa.
Nói cũng buồn cười, các đệ tử của Thượng Quân phủ này không biết tách ra chạy trốn, lúc này lại tụ tập một chỗ.
Sự ngu dốt của bọn họ, lúc này, có thể nói thể hiện vô cùng rõ nét.
"Một đám người h·iếp yếu sợ mạnh." Sở Phong lắc đầu, sau đó trong mắt lại lóe lên sát ý.
Vụt—
Chỉ thấy thân hình Sở Phong khẽ động, lập tức một đạo tia chớp xẹt ngang trời, trong nháy mắt đã đuổi kịp các đệ tử Thượng Quân phủ, chặn trước mặt bọn họ.
Uy áp ngập trời quét xuống, các đệ tử Thượng Quân phủ lập tức mất đi sức lực tiến lên.
Khi thấy Sở Phong chặn trước mặt, càng mặt xám như tro, sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra.
"Sở Phong, tha mạng, tha mạng a."
Trong chốc lát, các đệ tử Thượng Quân phủ lại đồng loạt quỳ gối trước mặt Sở Phong, dập đầu cầu xin tha thứ, hoàn toàn mất hết dáng vẻ hống hách khi lần đầu gặp Sở Phong.
"Ta chỉ hỏi một câu, nếu như giờ phút này kẻ bại là ta, các ngươi có tha cho ta không?" Sở Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người hèn nhát sợ mạnh này, nhàn nhạt hỏi.
Đối với câu hỏi của Sở Phong, các đệ tử Thượng Quân phủ đều sững sờ, trên mặt bọn họ đều lộ ra chút do dự.
Vụt—
Nhưng mà, ngay lúc bọn họ chuẩn bị trả lời, chỉ thấy Sở Phong phẩy tay áo một cái, sức mạnh võ lực tràn đầy, hóa thành liềm đao vô hình, quét ngang qua người các đệ tử Thượng Quân phủ.
Chỉ một kích, những đệ tử Thượng Quân phủ đó đều hóa thành từng vũng máu tươi, chết hết trong tay Sở Phong.
Sở Phong hiểu rõ, nếu bọn chúng mở miệng, nhất định sẽ nói sẽ tha cho Sở Phong.
Nhưng Sở Phong càng hiểu rõ hơn, nếu lúc này, thật sự là Sở Phong cùng Vương Cường bại bởi các đệ tử Thượng Quân phủ, thì với tính cách của đám người Thượng Quân phủ, tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình và Vương Cường.
Người của Thượng Quân phủ đã sớm có sát niệm với Sở Phong, cho nên đối với loại người này, Sở Phong không tìm thấy lý do để tha cho bọn chúng.
"Cái gì mà thiên tài, bản nguyên không ngon chút nào, căn bản không đủ đô." Sau khi ăn sạch bản nguyên của đám người Địch Cửu Châu, nữ Vương Đại Nhân lại bĩu môi, vẻ mặt ai oán.
Bởi vì sau khi nuốt bản nguyên của các đệ tử Thượng Quân phủ, tu vi của nữ Vương Đại Nhân cũng không được tăng lên mảy may.
"Còn ... còn chưa nhìn đủ sao?" Bỗng nhiên, Vương Cường hét lớn một tiếng, đối với những người đang vây xem mà gầm lên.
Thấy vậy, những người vây xem vội vàng tản ra, Sở Phong sát phạt quả quyết, hôm nay bọn hắn coi như đã thấy rồi, lúc này, thật sự là có phần e ngại Sở Phong, bọn hắn rất sợ Sở Phong g·iết chưa đủ, mà đem cả bọn họ giải quyết luôn.
"Thương thế thế nào rồi?" Sau khi những người vây xem chạy tán loạn, Sở Phong hỏi Vương Cường.
"Chút lòng thành, chính ta có thể... làm... giải quyết." Vương Cường không để bụng nói.
"Tiểu sư đâu?" Sở Phong hỏi.
"Ai nha, đúng thế, cái tên nhóc ... nhóc con kia đâu?" Nghe Sở Phong hỏi vậy, Vương Cường cũng giật mình, bắt đầu khẩn trương tìm kiếm xung quanh.
Lúc ấy hắn bị Địch Cửu Châu đánh bất tỉnh, thật sự không biết tiểu sư đi đâu, nhưng nhớ rất rõ, lúc hắn bị đánh, vẫn nghe thấy tiểu sư thay hắn lên tiếng bênh vực.
Lúc này không thấy tiểu sư, Vương Cường đương nhiên là hoảng hốt, rất sợ tiểu sư gặp chuyện bất trắc.
"Không cần lo lắng, đoán chừng hắn là rời đi rồi, chứ không phải gặp chuyện bất trắc." Sở Phong bình tĩnh phân tích nói.
Vương Cường cũng là người thông minh, nghe Sở Phong nói vậy, lập tức hiểu ra, hỏi: "Chẳng lẽ, cái... thằng nhóc kia, không... không hề nói... nói dối sao?"
"Hắn không lừa chúng ta, áo choàng quả thực tồn tại." Sở Phong nói.
"Tê ~~~" Nghe được lời này, ngay cả một người tùy tiện như Vương Cường cũng không khỏi hít vào một hơi, sau đó cảm thán nói: "Cái... thằng nhóc đó, rốt...rốt cuộc có lai lịch thế nào?"
Vương Cường không còn lo lắng sự an nguy của tiểu sư nữa, hắn cũng giống Sở Phong, cảm thấy tiểu sư sẽ không vô duyên vô cớ biết bí mật này.
Tiểu sư chắc chắn có lai lịch bất phàm, chỉ sợ tự bản thân hắn đã là một bí mật lớn, loại nhóc con lai lịch không rõ này, tuyệt đối không thể xem như hài tử bình thường.
"Hắn chắc chắn không bị Địch Cửu Châu bọn chúng làm bị thương, mà là biết ta cùng Triệu Hồng đã lấy được áo choàng, nên cố ý trốn đi, đoán chừng là không muốn giải thích, vì sao hắn biết những chuyện này." Sở Phong nói.
"Sớm... sớm biết hắn nói là thật, lúc ấy nên hỏi một chút...hỏi cho rõ."
"Chuyện này quả thật... quá sức quỷ dị." Vương Cường rất hối hận nói: "Sở Phong, ngươi cảm thấy, tiểu sư kiên định như vậy nói, di tích đó chính là di tích của Khải Hồng đại sư sao?"
"Đồng thời hắn...hắn còn biết những bí mật không muốn cho người khác biết, liệu có thể... có quan hệ gì với Khải Hồng đại sư không?"
"Chuyện này, khó mà nói được."
"Tóm lại, ta cảm thấy tiểu sư không giống người xấu, gặp được hắn cũng xem như là duyên phận." Sở Phong vừa cười vừa nói.
"Vậy... vậy cũng đúng." Vương Cường không thể không thừa nhận nhún vai.
Sau đó, Sở Phong cùng Vương Cường ngược lại không vội vàng rời đi, mà là lảng vảng ở gần đó.
Dù sao, trước đó bọn hắn đã hẹn với Triệu Hồng, muốn tụ họp ở khách sạn, nếu như bọn hắn đi mất, sợ Triệu Hồng sẽ không tìm được bọn hắn.
Cũng may, Triệu Hồng rất nhanh đã quay lại, mà Triệu Hồng biết Vương Cường lại bị Thượng Quân phủ làm nhục nhã, lập tức tức giận đến bốc khói đầu, hô hào muốn g·iết sạch hết người của Thượng Quân phủ.
Sở Phong cùng Vương Cường khuyên giải mãi một hồi, mới cuối cùng ổn định được tính nóng nảy của Triệu Hồng.
Về sau, Triệu Hồng cũng cùng Sở Phong hai người, cùng nhau bàn về vấn đề của tiểu sư, bởi vì Triệu Hồng cũng giống Sở Phong, đều thành công lấy được áo choàng.
Nhưng, lai lịch của tiểu sư thực sự không rõ, ba người bọn họ phân tích hồi lâu cũng không đưa ra được một đáp án rõ ràng.
Sau đó, Triệu Hồng liền dẫn Sở Phong cùng Vương Cường đi đến đại trận mà nàng biết.
Nếu Sở Phong bọn họ muốn được chia một chén canh trong bát hoang bãi tha ma, nơi mà cường giả nhiều như mây lúc này, vẻn vẹn dựa vào chiếc áo choàng ẩn thân kia thì hiển nhiên không đủ, chiến lực vẫn là điều vô cùng quan trọng.
Mà đại trận mà Triệu Hồng biết kia, có thể cung cấp cho Sở Phong bọn họ loại chiến lực đó, cho nên tuyệt đối không được bỏ lỡ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận