Tu La Võ Thần

Chương 2064: Vì sao muốn tạ

Giờ phút này, Sở Phong cũng đang nhíu mày, trong lòng cực kỳ phức tạp. Bởi vì, nghe thông thiên tiên nhân nói xong, Sở Phong cũng dùng thiên nhãn cẩn thận quan sát đại trận kia, không phải quan sát những mảnh vỡ bức tranh bên trong trận, mà là hàn khí trong đại trận. Cho nên hắn đã phát hiện, hàn khí trong đại trận cực kỳ lợi hại, quả thực không thể xem thường, chính là một vật vô cùng nguy hiểm, cho nên lời thông thiên tiên nhân nói không phải dọa hắn, mà là sự thật. Giờ phút này, Sở Phong có chút do dự. Dù sao, nếu tiến vào trong đó, Sở Phong có khả năng thật sự sẽ bị hủy tiền đồ, nhưng nếu không vào, thì mấy ức vạn sinh linh ở đây có thể sẽ đều chết hết. "Nguyện ý thử một lần." Cuối cùng, Sở Phong vẫn mở miệng, giữa bản thân và mấy ức vạn sinh mệnh, hắn đã đưa ra quyết định.
Nhưng mà, vừa nghe Sở Phong nói, tất cả mọi người đều căng thẳng trong lòng, đừng nói là những người có quan hệ gần gũi với Sở Phong, mà cả những người không quen biết hắn, trong khoảnh khắc đó, cũng cảm thấy cảm xúc của mình phức tạp đến tột cùng. Sở Phong lại muốn vì bọn họ, những người hoàn toàn không quen biết, mà từ bỏ tiền đồ của mình! ! ! "Sở Phong, ngươi điên rồi, đừng quên vẫn còn Nguyệt Tiên, Nguyệt Tiên có thể đánh giết điện chủ Ám Điện, cho nên ngươi không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng và tiền đồ của mình." "Coi như lão đầu thông thiên kia không mở cửa, chúng ta cũng chưa chắc đã chết." Tiên Miêu Miêu la lớn. Cùng lúc đó, những âm thanh tương tự vang lên không ngớt, gần như tất cả những người có quan hệ tốt với Sở Phong đều ra sức khuyên nhủ. "Sở Phong đại nhân, ngài... ngài có lòng tốt, nhưng ngài thật không cần vì chúng tôi mà mạo hiểm như vậy."
Thậm chí, có những người Sở Phong không quen biết cũng bắt đầu khuyên nhủ hắn, bọn họ không phải không sợ chết, chỉ là không muốn bảo toàn tính mạng trên cơ sở hủy hoại Sở Phong, nếu như vậy, bọn họ tình nguyện tự mình chết còn hơn. Nhất là những người trước đó chửi mắng thông thiên tiên nhân, vì cảm thấy Sở Phong có thể sẽ hại mình, mà trong lòng căm hận Sở Phong, giờ phút này lại càng hối hận không thôi, tự trách không nguôi. Sở Phong cam tâm tình nguyện vì bọn họ hy sinh chính mình, mà trước đó họ lại vì tư dục cá nhân mà căm hận Sở Phong, họ thật sự cảm thấy mình quá tệ. "Cảm ơn mọi người, nhưng bây giờ Võ Chi Thánh Thổ thật sự có kiếp nạn giáng xuống, mặc dù kiếp nạn này có thể bị ngăn cản, nhưng chỉ là có khả năng mà thôi." "Ta không muốn mạo hiểm đánh cược, vì nếu ta thua cược, mọi người có thể đều sẽ mất mạng, cho nên ta quyết định nắm chắc cơ hội do thông thiên tiên nhân mang lại cho chúng ta." Sở Phong nói. "Sở Phong đại nhân, ý tốt của ngài chúng tôi thật sự ghi lòng tạc dạ, nhưng ngài vốn không thân không quen với chúng tôi, không nợ nần gì chúng tôi, thật không cần vì chúng tôi mà lỡ dở tiền đồ của mình." Nghe Sở Phong nói xong, ngày càng nhiều người bắt đầu khuyên nhủ hắn, thậm chí những người đã lớn tuổi, có con cái, từng nuôi dưỡng con cái cũng không kìm được mà rơi lệ. Vì trong mắt họ, dù Sở Phong có mạnh đến đâu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu con cái mình đi chết như vậy, họ sẽ đau lòng biết bao? Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ Sở Phong, họ lại càng thêm đau lòng, thay Sở Phong cảm thấy không đáng.
"Có câu nói rất hay, năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao, ta Sở Phong không phải người có năng lực lớn đến đâu, nhưng lúc này trách nhiệm đã rơi xuống vai ta, ta nhất định phải gánh vác nó." "Không vì điều gì khác, chỉ vì ta, Sở Phong, là một người đàn ông." "Đây là điều ta nên làm." Sở Phong cười nói. "Bá". Sau đó, thân hình Sở Phong nhảy lên, liền không chút do dự, bay vào đại trận. "Sở Phong! ! !" Thấy Sở Phong đi vào, như Tiên Miêu Miêu cùng những người khác đều phát ra những tiếng gào thét cực kỳ bi thương. Nơi đó dù chỉ là một tòa đại trận, nhưng trong mắt họ nó giống như một Quỷ Môn quan, không sinh thì tử, cho dù sống sót thì cũng thành phế nhân. Sở Phong bước vào trong đó chẳng khác nào tự hủy hoại tiền đồ của mình. Cùng lúc đó, mấy ức vạn người ở đây đều phát ra tiếng la hét tan nát cõi lòng, thậm chí có người bắt đầu không ngừng rên rỉ, tiếng khóc, tiếng la, tiếng cảm tạ không ngừng vang lên. Thậm chí có người quỳ rạp trên đất, dập đầu thở dài với Sở Phong. Bọn họ cũng nghĩ giống Tiên Miêu Miêu, Sở Phong một khi tiến vào, khả năng sẽ không còn sống mà ra được. Mà Sở Phong làm như vậy, là vì bọn họ! ! ! "Đều câm miệng cho ta, đừng làm Sở Phong phân tâm." Ngay lúc này, Tinh Linh quốc Vương hét lớn một tiếng. Tiếng hét của Tinh Linh quốc vương giống như một đạo sấm sét đánh thức tất cả mọi người. Dù rằng sau khi vào trong, lành ít dữ nhiều, nhưng một khi đã vào rồi thì không thể loạn thêm được nữa, cho dù sau khi ra ngoài, tu vi của Sở Phong có bị hao tổn thì chí ít cũng còn sống được. Kết quả là, lúc này các loại tiếng la hét, tiếng khóc toàn bộ dừng lại, vùng trời đất mênh mông nơi mấy ức vạn người tụ tập lại im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng động từ bên trong đại trận kia truyền đến từ chân trời.
"Bá bá bá bá bá bá", là Sở Phong, Sở Phong trong đại trận đang ra sức ghép nối những mảnh vỡ của bức tranh, cố gắng hoàn thành bức tranh đó. Không kể thời gian còn lại không nhiều, chủ yếu nhất là sau khi tiến vào đại trận, Sở Phong thực sự đã cảm nhận được sự khủng khiếp của hàn khí. Lúc này, những luồng hàn khí đó không những xâm nhập vào cơ thể Sở Phong mà còn bắt đầu xâm nhập vào đan điền, lại càng xâm nhập ngày càng nhiều. Điều đáng nói nhất là khi hàn khí xâm nhập đan điền, Lôi Đình Cự Thú trong đan điền của Sở Phong và cả Lôi Đình Cự Thú trong máu cũng không có bất cứ phản ứng nào, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng Sở Phong lại chìm đắm trong lòng, điều này nói rõ hàn khí lợi hại đến mức nào, ngay cả huyết mạch truyền thừa của hắn cũng không thể làm gì, xem ra tu vi của hắn thật sự sắp bị tổn hại. Bởi vì giờ phút này Sở Phong đã cảm thấy khó mà chịu đựng nổi hàn khí, giống như tùy thời hắn có thể bị đông chết, sau đó bị rét buốt đến mức hóa thành một người băng, sau đó vỡ vụn rồi chết đi. "Dù chết ta cũng phải ghép bức họa này, bằng không chẳng phải là uổng phí công sức sao?" Sở Phong nghiến răng, tiếp tục nỗ lực ghép bức tranh. Trong thoáng chốc, Sở Phong đã quên đi sự thống khổ do hàn khí nhập thể, thậm chí quên luôn cả cơ thể mình, trong mắt chỉ có những mảnh vỡ của bức tranh đó. Lúc này, Sở Phong không dựa vào nhục thân cường đại, cũng không dựa vào huyết mạch truyền thừa, hoàn toàn dựa vào tín niệm kiên định để làm tất cả những điều này. "Không đúng." Nhưng đột nhiên, ánh mắt Sở Phong lóe lên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, sau đó như tìm được linh cảm, tốc độ ghép của hắn càng lúc càng nhanh, đồng thời lại vô cùng chuẩn xác. "Mọi người mau nhìn, Sở Phong sắp ghép xong bức tranh rồi." Đột nhiên, có người không kìm được hét lên, vì bọn họ phát hiện, Sở Phong thực sự ghép ra được một nửa bức tranh bên trong đại trận, hơn nữa diện tích bức tranh vẫn không ngừng mở rộng. "Bức họa này, có chút không đúng." Nhưng khi thấy bức tranh ngày càng hoàn chỉnh, rất nhiều cao thủ của Tinh Linh quốc lại lộ vẻ khác lạ. Tất cả bọn họ đều phát hiện có điều không đúng, vì nó vốn không giống một bức họa, mà lại giống như một quả cầu đặc biệt. Nhưng nếu là pháp bảo hình cầu thì lại quá đơn giản, nếu là bản đồ kho báu thì cũng không giống. "Xong rồi." Đúng lúc này, mấy mảnh vỡ cuối cùng đã được Sở Phong đặt đúng vị trí, và giờ khắc này, một bức tranh hoàn chỉnh hiện ra. "Cái này thực sự không đúng, đây chắc chắn không phải một bức tranh đơn giản." Sau khi nhìn thấy sản phẩm hoàn chỉnh, Tinh Linh quốc vương quả quyết nói. "Thông thiên tiền bối, cảm ơn." Nhưng đúng lúc này, Sở Phong từ trong đại trận lại truyền ra một câu như vậy, câu nói đó không chỉ tràn đầy lòng cảm kích mà mọi người còn nghe thấy tiếng cười của Sở Phong. Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ, đầy mặt khó hiểu. Cảm ơn? Vì sao Sở Phong lại cảm ơn?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận