Tu La Võ Thần

Chương 6074: Bị lừa rồi

"Tống Duẫn thế nào rồi?" Sở Phong hỏi.
Địa ngục sứ không chậm trễ, vội vàng đem những tin tức hắn dò la được, đều báo cho Sở Phong.
Sở Phong cũng biết, sau khi hắn g·iết đám người Tiên Đồ lão tam, lão tứ, thì Tiên Đồ lão nhị đã tìm đến người của Ngục Tông giúp đỡ.
Vốn dĩ Ngục Tông không quá muốn nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng có người p·h·át hiện Ngục Tông có người c·hết, nên liền chuẩn bị đổ hết tội này lên người Sở Phong.
Nhưng Tống Duẫn lại đứng ra nhận tội, bây giờ đã bị giam giữ rồi.
Lúc đó Sở Phong gặp Tống Duẫn, thì người của Ngục Tông đúng là bị Tống Duẫn g·iết.
Nhưng nàng vốn có thể giả vờ như không biết gì cả.
Nàng không muốn Sở Phong chịu tội thay, hoặc là không muốn để cho Ngục Tông trút tội lên người Sở Phong, cho nên mới làm như vậy.
"Tống Duẫn bị giam ở đâu?" Sở Phong hỏi.
"Bị giam giữ tại một nơi vô cùng trọng yếu của Ngục Tông."
"Ta vốn không nên nói cho ngươi."
"Nhưng, nếu là Sở Phong tiểu hữu, có thể đến Ngục Anh Gọi Thần Đàn một chuyến."
"Cho dù kết quả như thế nào, ta đều có thể nói cho ngươi biết Tống Duẫn bị giam ở đâu." Địa ngục sứ nói.
Sở Phong đem không gian thế giới chứa Điền Minh cùng dân làng đưa cho Vương Cường.
"Anh em, ngươi đi đến nơi trồng ngưng thần linh thảo chờ ta trước."
"Trong cơ thể ta đã bị gieo ngục anh của Ngục Tông, nếu nói đúng ra thì xem như là nửa người của Ngục Tông, nếu thật xảy ra chuyện gì thì còn có đường lùi, nhưng ngươi thì khác, nên ngươi đừng đi cùng ta."
"Với lại, nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất ngươi còn có thể nghĩ cách cứu ta, không đến mức toàn quân bị diệt, đúng không?"
Sở Phong nói nhỏ.
"Được... được."
Vương Cường cũng cảm thấy Sở Phong nói rất có lý, thế là nhận không gian thế giới rồi rời đi.
"Tiền bối, dẫn đường đi." Sở Phong nhìn về phía Địa ngục sứ.
Với sự hiểu biết của hắn về vị Địa ngục sứ này, chắc hẳn hắn không đến mức làm việc h·ạ·i mình.
Mà trên người Sở Phong, cũng có chút t·h·ủ đo·ạ·n chạy t·r·ố·n, nên cũng không quá lo sợ.
"Sở Phong tiểu hữu, ngươi hãy mặc áo bào Ngục Tông vào, ngụy trang một chút, như vậy ta dẫn ngươi đi vào sẽ dễ hơn."
Địa ngục sứ lấy ra áo bào và mũ rộng vành của Ngục Tông đưa cho Sở Phong.
Sở Phong lập tức mặc vào.
"Sở Phong tiểu hữu, ngươi mặc áo bào của Ngục Tông vào, thật sự quá hợp."
Vị Địa ngục sứ kia khen ngợi, hắn rất mong Sở Phong có thể gia nhập Ngục Tông.
Kỳ thực lúc trước ở Cửu Hồn t·h·i·ê·n hà, Sở Phong rất muốn gia nhập Ngục Tông, dù sao lúc đó Sở Phong quá yếu, cũng muốn tìm chỗ dựa.
Chỉ là bây giờ đã khác, Sở Phong không còn lý do gì để gia nhập Ngục Tông.
Coi như không có chuyện Tiểu Ngư Nhi, có lẽ hắn cũng sẽ không gia nhập.
Dù sao hắn cũng là con trai của Giới Nhiễm Thanh.
Trừ phi Ngục Tông không phải là tà môn ma đạo, nếu không hắn gia nhập thế lực này, chẳng phải là làm ô danh mẫu thân sao.
"Tiền bối, mau dẫn đường đi, ta còn có việc." Sở Phong nói.
"Được, được."
"Nhưng mà Sở Phong tiểu hữu, ta đưa ngươi vào Ngục Tông là tối kỵ, nếu không thể nào khởi động Ngục Anh Gọi Thần Đàn, ngươi muốn đi thì ta cũng không cản."
"Chỉ là, chỗ của Ngục Anh Gọi Thần Đàn, ngươi tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai." Địa ngục sứ nói.
"Ta chắc chắn giữ bí m·ậ·t." Sở Phong đáp.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của Địa ngục sứ, Sở Phong đi tới một đại bản doanh của Ngục Tông.
Đây là một thế giới dưới lòng đất được xây dựng sâu trong lòng đất, vô cùng bí ẩn, nếu không phải vị Địa ngục sứ này dẫn đường, Sở Phong cũng không thể p·h·át hiện ra nơi này.
Mọi thứ trong thế giới dưới lòng đất này không khác biệt quá lớn so với bên ngoài, nhưng nơi này không có bất kỳ cây cối hoa cỏ nào, chỉ có những kiến trúc cao lớn trùng điệp.
Hơn nữa, kiến trúc ở đây mang sắc thái rất tối, khiến người ta cảm thấy nghiêm túc và áp lực.
Nhưng không thể không nói, bởi vì số lượng quá nhiều, nhìn thoáng qua tựa như một rừng kiến trúc, vẫn rất hùng vĩ.
Mà ở nơi này, cơ hồ khắp nơi đều có thể thấy người của Ngục Tông, bất quá bọn họ đều rất có kỷ luật, hầu như tất cả đều bận rộn với công việc trong tay, không thấy ai nói chuyện phiếm.
Nên tuy người rất đông, nhưng lại rất yên tĩnh.
Địa ngục sứ mang theo Sở Phong xuyên qua những kiến trúc trùng điệp, một đường đi sâu vào, rất nhanh đã đến một cung điện khổng lồ cao đến mấy vạn mét.
Trước cửa có rất nhiều người của Ngục Tông trấn giữ.
Sở Phong có thể cảm nhận được, chỉ riêng hơi thở của người canh giữ, cũng đã đạt đến Chân Thần cảnh, đồng thời không phải là chân thần bình thường.
Theo lý mà nói, nơi như vậy, không phải vị Địa ngục sứ này có thể vào được.
Dù sao hắn cũng chỉ là bán thần tr·u·ng kỳ.
Nhưng vị Địa ngục sứ này lấy ra một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài có khắc chữ "ngục".
Khi hắn lộ tấm lệnh bài đó ra, không chỉ những người canh cửa lập tức cho qua.
Những người canh gác bên trong, cũng đều nhường đường, có thể nói là thông suốt.
"Nói thật, ta có thể thăng làm Địa ngục sứ chữ Ma, đã có chút miễn cưỡng."
"Mà tấm lệnh bài này, lại càng là chuyện trước đây ta không dám nghĩ tới."
"Đây đều là phần thưởng vì ta đã đưa Tống Duẫn tiểu thư trở về."
Dường như biết Sở Phong có điều không hiểu trong lòng, Địa ngục sứ vừa nghịch ngợm với tấm lệnh bài màu đen trong tay, vừa nói thầm với Sở Phong.
"Tống Duẫn quan trọng với Ngục Tông như vậy, mà vẫn bị nhốt lại sao?" Sở Phong hỏi.
"G·iết người cùng tông là tối kỵ, theo lý mà nói Tống Duẫn tiểu thư phải bị xử t·ử."
Địa ngục sứ giải thích.
"Vậy Tống Duẫn chẳng phải là đang gặp nguy hiểm?" Sở Phong hỏi.
"Tình thế quả thực không lạc quan." Địa ngục sứ nói.
Khi hai người đang trò chuyện, Sở Phong và Địa ngục sứ xuyên qua một hành lang canh phòng nghiêm ngặt, ở cuối hành lang có một cánh cửa kết giới.
Xuyên qua cánh cửa kết giới này, trước mắt hiện ra không phải một đại điện, mà là một không gian thế giới mênh m·ô·n·g khác.
Cảnh vật đầu tiên trong không gian thế giới này là một khu rừng cây, xa xa là những ngọn núi sông xanh biếc, thác nước chảy xiết, cảnh sắc có chút tráng lệ, rất không giống với phong cách của Ngục Tông.
Đi về phía trước một đoạn, một trận truyền tống n·ổi lên.
"Trận truyền tống này chỉ có thể ra không thể vào." Sở Phong nói.
"Không hổ là Sở Phong tiểu hữu, ngươi chỉ cần nhìn một cái là biết ngay."
"Bởi vì trong này không chỉ có Ngục Anh Gọi Thần Đàn, mà còn là một nơi tu luyện đặc thù, nên thường xuyên sẽ có các nhân vật lớn của Ngục Tông tới tu luyện."
"Ta đoán là các tiền bối của Ngục Tông, để tiện rời đi nên mới bố trí tòa trận truyền tống này chỉ có thể ra chứ không thể vào." Địa ngục sứ giải thích.
"Ta có thể rời đi thông qua trận này không?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên có thể."
"Phàm là ai có thể vào được nơi này thì cũng ít nhiều có chút thân phận, mỗi người đều có thể dùng trận này để rời đi, ta cũng thường dùng trận này để đi ra."
Địa ngục sứ cười giải thích.
Sau đó hai người tiếp tục đi sâu vào, Sở Phong cuối cùng cũng gặp được cái gọi là Ngục Anh Gọi Thần Đàn.
Tế đàn này nằm trong một quảng trường mênh mông, quảng trường có rất nhiều chỗ ngồi, có thể chứa được hàng trăm triệu người.
Sở Phong đoán, nơi này chắc hẳn là trung tâm của không gian thế giới này.
Không khéo, thế giới không gian này là được tạo ra xung quanh Ngục Anh Gọi Thần Đàn.
Tế đàn này rất cao, tầng mây cũng chỉ có thể lơ lửng bên dưới.
Từ trận thế của nơi này, Sở Phong có thể đ·á·n·h giá, tế đàn này quả thực không đơn giản, hẳn là lúc tế đàn vừa được mở ra có không ít nhân vật lớn đến đây quan s·á·t.
Trên tế đàn khắc đầy những đường vân phù chú phức tạp, dưới đáy lấp lánh những tia sáng nhạt, là đang ở trạng thái thức tỉnh.
"Có phải chỉ cần đứng lên trên đó là được?" Sở Phong hỏi.
"Đúng vậy." Địa ngục sứ gật đầu.
"Đứng bao lâu?" Sở Phong hỏi.
"Đứng lên trên thì sẽ có phản ứng." Lúc Địa ngục sứ nói chuyện, đã trực tiếp rơi xuống đỉnh Ngục Anh Gọi Thần Đàn, rồi cười nói: "Nếu như không có phản ứng như ta, vậy có nghĩa là mức độ dung hợp ngục anh chưa đủ."
Nói xong, hắn liền bay xuống: "Sở Phong tiểu hữu, ngươi đi thử xem."
Nhưng Sở Phong không trực tiếp đứng lên, mà hỏi: "Nếu có phản ứng thì sẽ như thế nào? Có gây ra động tĩnh lớn lắm không?"
Hắn không muốn gây ra động tĩnh lớn, nếu không thì không trốn đi được.
"Sẽ có một chút phản ứng, nhưng không gây ra động tĩnh lớn." Địa ngục sứ nói.
"Tốt." Vừa nói, Sở Phong vừa nhún người nhảy lên, rơi xuống đỉnh Ngục Anh Gọi Thần Đàn.
Nhưng chân Sở Phong vừa chạm vào phía trên, nội tâm hắn liền run lên.
Mình bị l·ừ·a rồi! ! !
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận