Tu La Võ Thần

Chương 2465: Nói ra chân tướng

"Vị thiếu hiệp kia, đúng là kỳ tài, quả nhiên là kỳ tài a." Mà chiến Viên Mặc của Viễn Cổ Chiến tộc lại càng không ngớt lời khen ngợi Sở Phong, thậm chí còn vỗ tay tán dương và hô lớn khen hay vì Sở Phong. Trong tình huống này, không chỉ có chiến Viên Mặc mà những người khác của Viễn Cổ Chiến tộc cũng bắt đầu hô hào tán thưởng Sở Phong.
Thế nhưng, Sở Phong lại không để ý đến những lời ca tụng của người khác vào giờ phút này, mà là đưa mắt về phía Viễn Cổ Yêu tộc, sau đó lại quét mắt một lượt Viễn Cổ Chiến tộc, nói: "Cái Chiến tộc cổ vực này vốn là do hai vị tiền bối tạo ra, một vị là tiền bối Chiến tộc, một vị khác là tiền bối Yêu tộc."
"Hai người họ vốn là bạn thân, hẳn đã từng hạ mệnh lệnh bắt buộc cho những hậu nhân này của các ngươi, rằng Yêu tộc và Chiến tộc phải chung sống hòa bình."
"Ta không biết vì sao, hiện giờ các ngươi lại không biết chuyện này, mạnh mẽ biến liên minh thành kẻ tử địch."
"Thế nhưng, để Yêu tộc và Chiến tộc cùng nhau phát triển ở Chiến tộc cổ vực này lại chính là nguyện vọng của tiền bối các ngươi."
"Cho nên hôm nay, ta sẽ không tiêu diệt Viễn Cổ Yêu tộc, nhưng ta hy vọng, sau này Yêu tộc và Chiến tộc có thể chung sống hòa bình."
"Nếu Yêu tộc vẫn không nhớ lâu, ta sẽ quay lại đây, đến lúc đó... ta sẽ không nương tay nữa." Sở Phong nói.
"Ngươi... Ngươi tha cho chúng ta sao?" Một vị trưởng lão của Viễn Cổ Yêu tộc hỏi.
"Chẳng lẽ lời ta nói không đủ rõ ràng sao?" Sở Phong cười hỏi.
"Rõ ràng, vô cùng rõ ràng, cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân."
Vị trưởng lão Yêu tộc kia đột nhiên quỳ rạp xuống đất, dập đầu cảm ơn Sở Phong. Ngay sau đó, những người khác của Viễn Cổ Yêu tộc cũng nhao nhao quỳ gối trước mặt Sở Phong, dập đầu cảm tạ.
"Các ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tiền bối của các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng vì tư lợi cá nhân mà không nghe lời tiền bối." Sở Phong nói.
"Chúng ta biết rồi, chúng ta nhất định ghi nhớ, không dám làm trái ý đại nhân." Người của Yêu tộc liên tục gật đầu.
Mà lời nói của Sở Phong cũng không phải là bịa đặt. Trong hai năm bế quan ở nơi ngộ đạo, hắn không chỉ lĩnh ngộ được tu võ chi đạo, mà còn lĩnh ngộ được cả phương pháp kết giới. Sở Phong có thể liên tục đột phá trước kia cũng là vì hắn đã nắm giữ nhất định tu võ chi đạo, thậm chí chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến bát phẩm Võ Tổ. Có thể nói thời gian hai năm này thu hoạch được rất lớn.
Thậm chí, kết giới chi thuật của Sở Phong bây giờ cũng đã đột phá, hắn không còn là Trùng Văn cấp Tiên bào Giới Linh sư, mà đã là Xà Văn cấp Tiên bào Giới Linh sư. Mà những điều này đều là những thu hoạch có được từ nơi ngộ đạo.
Ngoài những điều này ra, Sở Phong còn biết được một chút liên quan đến cố sự của người sáng tạo ra nơi ngộ đạo kia. Người sáng tạo kia chính là người của Viễn Cổ Chiến tộc, năm đó vì một số nguyên nhân, ông ta không thể không trốn chạy. Cho nên, ông ta mới đến đây, sáng lập ra Chiến tộc cổ vực này, thực chất là để ẩn mình. Người cùng đi với ông ta không chỉ có một số tùy tùng của Viễn Cổ Chiến tộc, mà còn có một nhóm người của Viễn Cổ Yêu tộc. Thủ lĩnh của Viễn Cổ Yêu tộc lúc ấy là bạn thân của Chiến tộc, cả hai có mối quan hệ rất tốt. Vì vậy, Chiến tộc cổ vực này mới có hai chủng tộc Yêu tộc và Chiến tộc.
Thực ra, Sở Phong cũng không biết người sáng tạo nơi ngộ đạo có dặn dò hậu nhân phải sống hòa bình với Yêu tộc hay không. Đây chỉ là phỏng đoán của Sở Phong...
Nhưng Sở Phong biết, việc chiến Hải Xuyên trước đây không tiêu diệt Viễn Cổ Yêu tộc, chắc chắn là do chiến Hải Xuyên cũng biết chuyện năm xưa. Mà ngay cả chiến Hải Xuyên là người của Chiến tộc còn không tiêu diệt Viễn Cổ Yêu tộc, thì Sở Phong đương nhiên cũng sẽ không diệt Yêu tộc. Nếu không, e rằng sẽ trái với ý nguyện của người sáng tạo ra nơi ngộ đạo.
...Rất nhanh, đại quân của Viễn Cổ Yêu tộc rút lui, và theo hiệu lệnh của Sở Phong, người của Viễn Cổ Chiến tộc cũng không truy sát Viễn Cổ Yêu tộc. Chỉ phái đại quân đi thu hồi lại những địa bàn cũ của Viễn Cổ Chiến tộc. Còn Sở Phong, giờ phút này thì lại được mời vào trong Viễn Cổ Chiến tộc.
Tuy đại chiến vừa mới kết thúc, việc Lý Đương quét dọn chiến trường và chữa trị cho người bị thương vẫn đang diễn ra, nên chưa phải thời điểm thích hợp để mở tiệc ăn mừng. Nhưng dù sao Sở Phong cũng đã tự mình cứu Viễn Cổ Chiến tộc, nên chiến Viên Mặc nhất định phải cảm ơn Sở Phong trước đã.
"Sở Phong thiếu hiệp, lão phu là chiến Viên Mặc, chính là ông nội của Linh Linh và Linh Đồng."
"Ta đều đã nghe nói chuyện của ngươi rồi, ngươi đúng là quý nhân của Viễn Cổ Chiến tộc ta."
"Trước kia, ngươi không chỉ cứu Linh Linh và Linh Đồng của ta, hôm nay lại còn cứu cả Viễn Cổ Chiến tộc."
"Hôm nay, ta đại diện cho Viễn Cổ Chiến tộc, kính Sở Phong thiếu hiệp một chén." Chiến Viên Mặc nâng chén rượu, rất vui vẻ nói với Sở Phong.
"Sở Phong thiếu hiệp, chúng ta kính ngươi." Cùng lúc đó, tộc trưởng của Viễn Cổ Chiến tộc và những trưởng lão khác cũng đồng loạt giơ ly rượu lên, hướng Sở Phong cảm tạ.
Giờ phút này, tất cả những người đó đều một bộ mặt ân cần, nhưng nụ cười của bọn họ lại cực kỳ gượng gạo, dù sao trong lòng bọn họ đang hổ thẹn. Nhưng bọn họ lại không hề nhắc đến chuyện cũ, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, điều này khiến Sở Phong vô cùng khó chịu. Sở Phong hiểu rõ ý nghĩ của những người này, bọn họ đương nhiên là sợ chiến Viên Mặc biết rõ chân tướng, mà trách phạt bọn họ.
"Đúng là một đám người vô sỉ, lại đến một chút can đảm dám đương đầu cũng không có, chuyện ngày đó định không nhắc đến à, định xem như không có gì xảy ra sao? Quá là không biết xấu hổ." Nữ Vương đại nhân, cũng khám phá được ý nghĩ của đối phương, không khỏi tức giận mắng lên.
"Sở Phong, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải cho bọn họ một chút bài học, bằng không... thật sự coi chúng ta dễ bắt nạt chắc?" Nữ Vương đại nhân bất bình nói.
"Yên tâm đi Nữ Vương đại nhân, đừng tức giận, có ta ở đây, sẽ không để cho bọn họ muốn làm gì thì làm." Sau khi Sở Phong nói với Nữ Vương đại nhân như vậy, hắn cũng không trực tiếp trở mặt với những người này của Viễn Cổ Chiến tộc mà vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt. Đương nhiên, đối mặt với những người đang mời rượu, Sở Phong cũng không đứng dậy mà chậm rãi giơ ly rượu lên, nhưng cũng không uống. Mà là nhìn chiến Viên Mặc cùng những người của Viễn Cổ Chiến tộc, sau khi uống xong rượu trong chén, hắn mới lên tiếng:
"Các vị của Viễn Cổ Chiến tộc, đúng là quý nhân hay quên, bây giờ thì cảm ơn đại ân đại đức của ta, vì sao không nhắc đến việc đã giam giữ ta trước đây?"
"Giam giữ?" Nghe thấy những lời này, sắc mặt chiến Viên Mặc thay đổi, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại. Mà sắc mặt của tộc trưởng và các trưởng lão của Viễn Cổ Chiến tộc thì trở nên vô cùng khó coi. Bọn họ ấp úng, như là muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.
"Chuyện gì đã xảy ra?!" Chiến Viên Mặc phát hiện tình hình không ổn, lập tức dựng mày kiếm lên, lạnh giọng hỏi con trai mình.
"Phụ thân đại nhân, chuyện này thật ra là... Là... Là..."
"Ta... Cái này..." Tộc trưởng Viễn Cổ Chiến tộc lắp bắp, không biết trả lời thế nào.
"Sở Phong thiếu hiệp, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Viễn Cổ Chiến tộc trước đó đối đãi với ngươi chẳng lẽ không chu đáo?"
"Hay là nói, có hiểu lầm gì chăng?" Thấy tộc nhân không đáp lời, chiến Viên Mặc không khỏi nhìn về phía Sở Phong, trực tiếp tìm kiếm câu trả lời từ Sở Phong.
"Hiểu lầm?" Sở Phong cười nhạt một tiếng, lúc này mới nói với chiến Viên Mặc: "Tiền bối, nếu đúng là hiểu lầm, thì cái hiểu lầm này cũng quá lớn."
"Tiền bối, không biết người có thể giúp vãn bối phân tích một chút xem cái hiểu lầm này có nên xảy ra không?"
"Sở Phong thiếu hiệp, có gì cứ nói, nếu bọn chúng thật sự đã làm điều gì quá đáng, thì hôm nay lão phu sẽ làm chủ cho ngươi." Chiến Viên Mặc vỗ ngực bảo đảm nói.
"Nếu tiền bối đã nói vậy, thì ta sẽ không giấu diếm nữa, xin nói thật." Sở Phong cũng không khách khí, đem chuyện đã xảy ra trước đây kể lại hết một lượt cho chiến Viên Mặc.
Trong lúc nghe Sở Phong kể chuyện, sắc mặt chiến Viên Mặc đã bắt đầu trở nên khó coi, thỉnh thoảng lại trừng mắt dữ dội đám tộc nhân phía sau. Nhưng ông ta vẫn một mực nhẫn nhịn, không nói gì cũng không hề phát tác, cứ im lặng nghe Sở Phong kể. Đến khi Sở Phong kể xong, thì ông ta như núi lửa ấp ủ từ lâu bỗng nhiên bùng nổ.
"Súc sinh, đúng là một lũ súc sinh!!!""
Thanh âm phẫn nộ của chiến Viên Mặc vang vọng khắp thiên địa, còn chói tai hơn cả tiếng sấm, làm rung chuyển mặt đất và cả cung điện.
"Đại nhân, chúng ta biết sai rồi."
Vào giờ phút này, tộc trưởng Viễn Cổ Chiến tộc, cùng các trưởng lão, bao gồm cả những người khác của Viễn Cổ Chiến tộc ở đây, tất cả đều vội vàng quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nửa lần. Tất cả bọn họ đều đã sợ đến toát mồ hôi đầm đìa, run rẩy không ngừng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận