Tu La Võ Thần

Chương 1275: Chứng minh mình

Chương 1275: Chứng minh mình
Yêu Giao thú vương, bị n·g·ư·ợ·c vô cùng thê th·ả·m, ngay cả người vây xem cũng nhìn mà thấy giật mình, mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục, bị quái thú hắc diễm ngưng tụ của Đản Đản dọa cho không nhẹ. Nhưng những cái đầu lâu từ khí diễm màu đen kéo dài ra kia, vẫn chưa dừng tay, một ngụm lại một ngụm, không ngừng c·ắn xé Yêu Giao thú vương, mỗi một lần đều m·á·u m·e đầm đìa, cuối cùng nuốt m·ấ·t một đoạn lớn thân thể Yêu Giao thú vương.
Cùng lúc đó, mười bàn tay lớn cũng bắt đầu dùng sức, trong nháy mắt xé thân hình khổng lồ của Yêu Giao thú vương thành mảnh nhỏ. Cứ vậy, một đời yêu vương Yêu Giao thú, bị vỡ nát trước mắt bao người, bị thôn phệ, cuối cùng bị diệt sạch sành sanh, quả thật là c·hết không t·o·àn th·â·y, mà hết thảy việc này, đều do Đản Đản làm nên.
Giờ phút này, hồng quang trong mắt Đản Đản đã tan, khôi phục đôi mắt tựa như ngàn vạn ánh sao ngưng tụ, lóe ra vẻ đẹp và trí tuệ. Khóe môi Nàng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, ngọt ngào động lòng người, xinh đẹp quyến rũ. Nàng vẫn là Nàng ấy, đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến mê muội, chỉ cần Nàng đứng ở đó, tuyệt đối không tìm được người đẹp hơn.
Nhưng giờ phút này, khi mọi người đã kiến thức qua sự hung tàn của Đản Đản, cơ hồ không ai dám xem nhẹ cô nàng xinh đẹp này. Thậm chí, một số người nhát gan, trong mắt nhìn Đản Đản giờ phút này tràn đầy kiêng kỵ và hoảng sợ, bộ dáng này đâu còn giống đối đãi với một mỹ nữ, rõ ràng là đang nhìn quái vật.
"Bản nguyên hương vị cũng không tệ lắm, chỉ là quá ít."
"Nhiệm vụ hoàn thành, về trước."
Thu hồi khí diễm màu đen vào cơ thể, Đản Đản hoạt bát xoay người, vẫn chưa thỏa mãn mút ngón tay nhỏ của mình, lúc này mới lanh lợi trở về giới linh đại môn, biến m·ấ·t trong tầm mắt mọi người.
"Trời ạ, Nàng thật sự là giới linh sao? Sao trên đời lại có giới linh lợi h·ại như vậy, lại lấy Ngũ phẩm Võ Vương, ch·é·m g·iết Nhất phẩm Bán Đế."
Mà sau khi Đản Đản trở lại thân thể Sở Phong, đám người vây xem trong nháy mắt sôi trào, Đản Đản dựa vào bản thân lực, tiêu diệt Yêu Giao đàn thú kia, thực lực quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta không thể không chấn kinh.
"Đương nhiên lợi h·ại, đây chính là giới linh Tu La Linh giới." Giờ khắc này, có người biết chuyện lớn tiếng nói.
"Cái gì? Tu La giới linh, chẳng lẽ là Tu La Linh giới trong truyền thuyết, giới cường đại nhất đến từ bảy Linh giới?" Nghe vậy, người vây xem không ai không trợn mắt há hốc mồm, kh·iếp sợ không thôi, trong mắt họ viết đầy vẻ không thể tin nổi. Cũng không thể trách bọn họ, chỉ có thể trách danh tiếng của Tu La giới linh quá lớn, lớn đến mức mọi người khó mà không kh·iếp sợ.
"Lợi h·ại, quá lợi h·ại, Sở Phong này không chỉ p·h·át động được viễn cổ tiên châm, còn ký kết khế ước cùng giới linh Tu La Linh giới, bực này t·h·i·ê·n phú đơn giản trước không có ai sau không có ai, thật quá mức đáng sợ."
Giờ khắc này, bốn phương tám hướng vô biên lục hải đều là tiếng than thở về Sở Phong.
"Vừa nãy ai nói Sở Phong này còn không bằng sáu đệ t·ử bị giam lại kia, người ta chỉ dựa vào giới linh, đã đ·á·n·h bại Yêu Giao thú vương kia, chỉ riêng điểm này đã vượt xa sáu người kia."
"Đúng đó, thật coi mắt chúng ta mù à, vậy mà dám nói x·ấ·u sau lưng Sở Phong, không sợ đau đầu lưỡi à."
"Ai, bình tĩnh đi, cái gọi là lòng người đáng sợ, Sở Phong ưu tú như vậy, bị người đố kỵ cũng khó tránh khỏi."
Thậm chí, một số người vây xem gan lớn bắt đầu n·h·ụ·c nhã những đệ t·ử Thanh Mộc Sơn đã từng n·h·ụ·c nhã Sở Phong. Mà nghe được lời này, những đệ t·ử Thanh Mộc Sơn trước đó mắng chửi Sở Phong tái mét mặt, khó coi vô cùng.
"Sở Phong, giỏi lắm, ờ ~~~~~~~~" Giờ khắc này, có đệ t·ử Thanh Mộc Sơn bắt đầu reo hò, là người của Vũ Hóa Bộ, bọn họ vốn là đồng minh với Sở Phong, giờ phút này thấy Sở Phong giúp Thanh Mộc Sơn, đoạt lại tôn nghiêm, tự nhiên phải reo hò vì Sở Phong.
Khi tiếng reo hò đầu tiên vang lên, vô số tiếng reo hò như kinh lôi, không ngừng n·ổ vang trong biển người, càng ngày càng nhiều trưởng lão và đệ t·ử bắt đầu thay Sở Phong reo hò h·é·t lớn, gọi tốt cho Sở Phong. Những người vốn đã t·h·í·c·h Sở Phong thì không nói, những trưởng lão và đệ t·ử trước đó tr·u·ng lập cũng đang reo hò vì Sở Phong, thật lòng t·h·í·c·h Sở Phong. Về phần những người cực kỳ chán gh·é·t Sở Phong, coi Sở Phong là cái đinh trong mắt, thì cau mày, b·iểu t·ình như ăn phải phâ·n.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, bởi vì Thanh Mộc Sơn lúc trước suýt chút nữa đã rơi vào tình trạng m·ấ·t mặt, Sở Phong đã c·ấp c·ứu danh tiếng Thanh Mộc Sơn từ bờ vực m·ấ·t mặt đó. Dưới mắt, Sở Phong nghiễm nhiên trở thành anh hùng của Thanh Mộc Sơn, dù bọn họ có nguyện ý hay không, cũng chỉ có thể chấp nh·ậ·n sự thật này.
"Sở Phong tiểu t·ử này, thật đúng là thâm t·à·ng bất lậu, lại có giới linh lợi h·ại như vậy thủ hộ, khó trách tạo nghệ kết giới chi t·h·u·ậ·t cao minh như vậy." Bạch Tố Yên liên tục gật đầu, trên khuôn mặt vũ mị treo ý cười vũ mị, hiển nhiên cũng bị biểu hiện của Sở Phong làm cho kinh ngạc.
"Sở Phong x·á·c thực lợi h·ại, mọi phương diện đều vượt xa ta, nhất là giới linh kia..." Bạch Nhược Trần mắt lấp lóe, Nàng sẽ không quên khoảnh khắc bị Đản Đản hoàn n·g·ư·ợ·c lúc trước, nhưng bây giờ xem ra, việc Nàng bị Đản Đản hoàn n·g·ư·ợ·c là đương nhiên, dù sao thực lực của Đản Đản mạnh như thế.
"Sở Phong sao vậy, nhìn Thanh Mộc Sơn m·ấ·t mặt tốt biết bao, sao còn ra tay giúp bọn họ." So với các Nàng, Tư Mã Dĩnh tức giận dậm chân tại chỗ. Dù Nàng cũng vì thực lực của Sở Phong mà chấn kinh, nhưng nghĩ đến Sở Phong giúp Thanh Mộc Sơn vãn hồi cục diện, Nàng lại không cam tâm.
"Nha đầu ngốc, ngươi không hiểu sao?"
"Bất kể Sở Phong khúc mắc thế nào với cá biệt trưởng lão, đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ, xét cho cùng Sở Phong vẫn là đệ t·ử Thanh Mộc Sơn."
"Là đệ t·ử Thanh Mộc Sơn, hắn nên thay Thanh Mộc Sơn ra mặt, huống chi việc này không chỉ giúp hắn danh tiếng vang xa, còn chiếm được lòng người, nhiều chỗ tốt, cớ sao mà không làm?" Bạch Tố Yên cười giải t·h·í·c·h.
"Thì ra là vậy, nhưng... Ai..." Nghe lời Bạch Tố Yên, Tư Mã Dĩnh mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng dù vậy, Nàng vẫn không vui, Nàng không quan tâm nhiều như vậy, Nàng chỉ t·h·í·c·h nhìn Thanh Mộc Sơn gặp xui xẻo, ai bảo trước đó người Thanh Mộc Sơn đối xử với Nàng không tốt.
"Ờ ~~~~~~~~" Giờ khắc này, tiếng reo hò nhảy cẫng càng vang dội, vang dội như sấm bên tai, là Sở Phong đã đ·ạ·p không mà đi, khải hoàn trở về.
"Sở Phong, quá tuyệt vời, lần này ngươi lập c·ô·ng lớn rồi."
"Sở Phong, đợi đến chưởng giáo đại nhân xuất quan, chúng ta nhất định liên danh bẩm báo, xin thưởng cho ngươi." Sở Phong trở về, ngay cả các vị trưởng lão chủ khán đài cũng nhao nhao đứng dậy đón, trong đó có thuộc hạ của vượn trắng Bán Đế, có trưởng lão Luyện Binh bộ Hạ Hầu K·i·ế·m Đình, có cả trưởng lão Võ kỹ bộ và Huyền c·ô·ng bộ.
Giờ phút này, Sở Phong trở thành bánh trái thơm ngon trong mắt các vị đương gia, mọi người đều tươi cười đón lấy, tán dương không ngớt. Nhưng trên chủ khán đài, có một nhóm trưởng lão là dị loại, đó là trưởng lão đương gia H·ình p·hạt bộ. H·ình p·hạt bộ, là phân bộ lớn nhất Thanh Mộc Sơn, trưởng lão đương gia cũng đông nhất, nhưng giờ phút này, bọn họ lại rất x·ấ·u hổ, bảo họ nghênh đón Sở Phong thì họ không làm được, nhưng Sở Phong lập c·ô·ng lớn, không nghênh đón lại không được. Thật khó xử cho họ.
Giờ khắc này, qua khe hở đám người, Sở Phong cũng chú ý tới sắc mặt khó coi của đám trưởng lão H·ình p·hạt bộ kia. Thấy họ khó xử vậy, Sở Phong thầm cười nhạt, sự việc đến nước này, kế hoạch của hắn cơ bản đã hoàn thành. Hắn muốn chứng minh mình trước mặt mọi người, mặc kệ là người xem trọng hắn, căm gh·ét hắn hay không biết hắn, hắn muốn tất cả mọi người biết năng lực của hắn, Sở Phong. H·ình p·hạt bộ căm gh·ét hắn, H·ình p·hạt bộ gây khó dễ cho hắn thì sao?
Chuyện đến bây giờ, Sở Phong còn không phải là đổi lấy tiếng reo hò của đám người trước mặt bọn họ sao. Còn bọn họ có thể làm gì? Ngoài trừ việc đứng đó với bộ mặt như ăn phải phâ·n ruồi, bọn họ không làm được gì cả.
Giờ phút này, Sở Phong mới là tiêu điểm của toàn trường, là anh hùng trong mắt mọi người.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận