Tu La Võ Thần

Chương 2518: Đây là thần văn

"Uống a! ! !"
Mọi chuyện quá nhanh, khi Sở Phong kịp phản ứng thì Khổng Đấu Mặc Uyên đã tránh được Viễn Cổ Chiến Phủ, đến gần Sở Phong.
Hai cây trường thương tổ binh phát ra uy áp, khiến Sở Phong cảm thấy một cỗ cảm giác trí mạng. Cảm giác kia thật bức bách, khó khăn.
Dù cây trường thương tổ binh kia vẫn chưa đâm trúng Sở Phong, nhưng Sở Phong đã cảm nhận được khí tức tử vong.
Thất bại, lý do Sở Phong có thể giằng co lâu như vậy với Khổng Đấu Mặc Uyên không phải là dựa vào lực lượng của bản thân, mà là nhờ Viễn Cổ Chiến Phủ kia.
Hiện tại, tốc độ của Khổng Đấu Mặc Uyên không chỉ vượt qua Viễn Cổ Chiến Phủ, hắn còn thành công tránh được Viễn Cổ Chiến Phủ. Không có Viễn Cổ Chiến Phủ bảo vệ, dù Sở Phong ngưng tụ ra lôi văn cũng vô dụng.
"Sở Phong, ngươi chủ quan, tạo ra sự thất bại này cho ngươi."
Khổng Đấu Mặc Uyên phát ra giọng điệu chế giễu, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ đắc ý. Đồng thời, trường thương trong tay hắn không hề nương tình, đâm thẳng vào đan điền của Sở Phong. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là muốn phế bỏ tu vi của Sở Phong.
"Hóa ra là trò bịp mắt, việc Khổng Đấu Mặc Uyên chịu thua lúc trước chỉ là để phân tán sự chú ý của Sở Phong, tất cả đều là vì đợt tấn công bất ngờ lúc này, Sở Phong chủ quan nên mới bại."
Đến lúc này, mọi người mới hiểu ra, trong lòng bọn họ đều hiểu chuyện gì xảy ra.
Khổng Đấu Mặc Uyên luôn chậm chạp không dùng lôi văn, đó là vì hắn biết, cùng là Võ Tổ cảnh, hắn có lực lượng lôi văn thì Sở Phong cũng có. Nếu trực tiếp dùng lôi văn thì không có tác dụng, nhưng nếu xuất kỳ bất ngờ thì Sở Phong sẽ bị thiệt thòi. Và bây giờ, rõ ràng mưu đồ của Khổng Đấu Mặc Uyên đã thành công.
Phập phập
Trong nháy mắt, một tiếng trầm đục vang lên, một vệt máu tươi cũng bắn ra tứ tung.
Quan trọng nhất là, còn có một tiếng kêu thảm thiết đau đớn đến mức không muốn sống. Nhưng ngay lúc này, đám người lại trợn mắt há mồm, kinh ngạc và khó hiểu. Bởi vì, người bị đánh trúng không phải là Sở Phong, mà là Khổng Đấu Mặc Uyên.
Viễn Cổ Chiến Phủ đuổi theo từ sau lưng Khổng Đấu Mặc Uyên, từ sau lưng hắn bổ xuống. Lúc này Khổng Đấu Mặc Uyên, từ đầu đến chân, toàn bộ cơ thể gần như bị bổ làm đôi, chỉ có một chút xương cốt miễn cưỡng kết nối cái thân thể không toàn vẹn của hắn. Máu tươi không thể kiểm soát tuôn ra, làm ẩm ướt vạt áo.
Áo giáp lôi đình, cánh chim lôi đình, kể cả chữ nhân lôi văn trên trán đều biến mất. Hắn đã bị thương nặng, hoàn toàn mất đi năng lực giao chiến với Sở Phong, chỉ là trên mặt hắn vẫn còn đầy vẻ mờ mịt và khó hiểu.
"Sao có thể, ta đã tránh được lưỡi búa quỷ dị kia của ngươi, dù ngươi ngưng tụ lôi văn, nó cũng không thể nào đuổi kịp ta được, tại sao a, tại sao a?"
Khổng Đấu Mặc Uyên không hiểu, không hiểu vì sao Viễn Cổ Chiến Phủ vẫn có thể đuổi kịp hắn.
"Ngươi đó là?"
Nhưng khi Khổng Đấu Mặc Uyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Phong trước mắt thì hắn lập tức sững sờ tại chỗ.
Lúc này, hắn không thể tin vào mắt mình, không thể tin vào mọi thứ mình đang thấy.
Đúng như hắn đoán, trên trán Sở Phong đã sớm ngưng tụ ra lôi văn. Chỉ có điều, lôi văn trên trán Sở Phong lúc này lại hoàn toàn khác với hắn. Những tia lôi điện lấp lánh dị thường dữ dội, khí tức tỏa ra cũng mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Quan trọng nhất là, lôi văn trên trán Sở Phong không phải chữ nhân, mà là thần chữ.
"Thần chữ? Sao có thể có lôi văn thần chữ?"
Khổng Đấu Mặc Uyên choáng váng, thật sự bị lôi văn chói mắt kia dọa sợ. Hắn là người Khổng Thị thiên tộc, là người sở hữu huyết mạch thiên cấp, tự nhiên biết lôi văn có cấp bậc. Muốn có được lôi văn, nhất định phải tu luyện Tự Phạt Huyền Công.
Tự Phạt Huyền Công từ yếu đến mạnh, chia thành nhân phạt, địa phạt, thiên phạt. Không nói đến độ khó tu luyện, trước tiên những Tự Phạt Huyền Công cấp càng cao sẽ càng trở nên quý hiếm. Chưa kể đến những chuyện khác, chỉ riêng cái Bách Luyện Phàm Giới này thôi, hai thiên tộc mạnh nhất, Khổng Thị thiên tộc và Chu thị thiên tộc, trong hai tộc này cũng chỉ có nhân phạt huyền công, địa phạt huyền công căn bản không có.
Về phần Thiên Phạt Huyền Công, đối với bọn họ mà nói, càng là truyền thuyết. Vì vậy, trong Bách Luyện Phàm Giới này, căn bản không có ai tu luyện qua địa phạt huyền công, tự nhiên cũng không ai ngưng tụ ra được lôi văn địa cấp. Nhưng Sở Phong hiện tại lại ngưng tụ ra lôi văn thần chữ, chẳng phải nói, Sở Phong ngưng tụ ra lôi văn Thần cấp, tu luyện Thần Phạt Huyền Công?
Nhưng Thần Phạt Huyền Công, Khổng Đấu Mặc Uyên thậm chí chưa từng nghe đến. Trong đầu hắn căn bản không tồn tại thứ gọi là Thần Phạt Huyền Công. Nhưng trước mắt, lôi văn thần chữ trên trán Sở Phong, lại rõ ràng như vậy ở đó.
Và khí tức cường đại phát ra từ lôi văn, càng làm cho hắn cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, nhỏ bé đến mức, khiến hắn xuất phát từ nội tâm e ngại Sở Phong, e ngại tình trạng của Sở Phong. Như thể, hắn về bản chất không bằng Sở Phong vậy.
Bởi vì, đó là một loại khiêm nhường và thần phục đến từ sâu trong linh hồn, giống như binh lính gặp nguyên soái, thần dân gặp đế vương vậy.
Lúc này, đừng nói hắn không còn năng lực giao chiến với Sở Phong, dù có, e rằng cũng khó mà đánh được. Hắn đã mất đi chiến ý.
Phù phù
Đột nhiên, Khổng Đấu Mặc Uyên lảo đảo ngã xuống, từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất, đập mạnh xuống đất. Khi rơi xuống đất, cơ thể hắn vẫn run rẩy co giật không ngừng, cảm giác kia vẫn quấn lấy hắn.
Còn trong miệng hắn, vẫn lặp đi lặp lại câu nói: "Không thể nào, không thể nào, điều đó không thể nào..."
"Nhất định là ta nhìn lầm, nhất định là ta nhìn lầm..."
Đối diện với Khổng Đấu Mặc Uyên như vậy, Sở Phong lại không tiếp tục ra tay, mà quay người lại, hướng về phía đại điện.
"Mau nhìn, trên trán Sở Phong, đó là cái gì?"
"Đó là lôi văn sao? Nhưng mà... Sao trên đời lại có lôi văn như vậy?"
"Chẳng lẽ khí tức quỷ dị mà mạnh mẽ tỏa ra trên người hắn lúc này, là do lôi văn kia tạo ra?"
Khi Sở Phong quay người lại, mọi người rốt cuộc nhìn rõ lôi văn trên trán Sở Phong, nhìn thấy chữ tượng hình lấp lánh tạo thành từ lôi đình, nội tâm bọn họ cũng run rẩy.
Lúc này, thân thể của tất cả mọi người ở đây đều run rẩy không tự chủ. Giống như một đàn cừu non ngoan ngoãn gặp phải một con mãnh thú hung tàn, từ bản chất sinh ra sợ hãi.
Đối diện với ánh mắt sợ hãi của mọi người, Sở Phong không để ý đến. Hắn trước tiên cất gió mạnh chi nhận và Viêm Long đại kiếm, sau đó đạp không mà đi, từng bước một tiến về phía đám người.
Tuy đã cất hai tổ binh đi, nhưng uy thế của Sở Phong lại không hề giảm sút. Sở Phong lúc này, không chỉ có lôi điện bao phủ, mà trên đỉnh đầu hắn còn lơ lửng Viễn Cổ Chiến Phủ. Chỉ cần hắn khẽ động ý nghĩ, Viễn Cổ Chiến Phủ sẽ chém giết khắp bốn phương tám hướng, hủy diệt tất cả.
Sở Phong lúc này giống như một chiến thần vô địch thiên hạ, đừng nói người bình thường, ngay cả thần quỷ gặp hắn cũng phải lui ba phần.
"Sở Phong, ta... ta sai rồi, được không, cho ta một cơ hội đi, ta về sau không dám nữa."
Nhìn Sở Phong đi tới, người sợ hãi nhất lại thuộc về Chu Phó Không. Trước đây còn hăng hái muốn đánh một trận với Sở Phong, giờ phút này đã hoàn toàn mất hết ý nghĩ giao đấu với Sở Phong. Hắn lại phù phù một tiếng quỳ trên không trung, hướng Sở Phong cầu xin tha thứ.
Cũng không trách hắn nhu nhược, dù sao ngay cả Khổng Đấu Mặc Uyên cũng không phải là đối thủ của Sở Phong, nên hắn hiểu rất rõ, dù hắn có ra tay cũng khó tránh khỏi thất bại. Chi bằng nhân lúc chưa giao thủ, tranh thủ cầu xin tha thứ, trước giữ được tính mạng rồi nói tiếp.
"Sở Phong thiếu hiệp, chúng ta chỉ là được mời tới khách thôi, việc tra tấn Triệu Hồng cô nương, cũng là do Khổng Đấu Mặc Uyên bọn họ làm, không liên quan gì đến chúng ta cả."
"Đúng vậy, Sở Phong thiếu hiệp, ngươi đừng làm thương tổn người vô tội mà."
Trên thực tế, không chỉ Chu Phó Không đang cầu xin tha, ngay cả những nhân vật tiền bối cũng đang cầu xin tha. Tuy bọn họ đều là những nhân vật nổi tiếng của Bách Luyện Phàm Giới, bối phận không biết cao hơn Sở Phong bao nhiêu, nhưng khi đối mặt với Sở Phong lúc này, bọn họ lại xuất phát từ nội tâm sợ hãi. Để tránh bị liên lụy, ngoài giải thích và cầu xin tha thứ, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Dù sao, bọn họ đều hiểu rất rõ, khi đối mặt với Sở Phong lúc này, dù họ có liên thủ, cũng không có chút phần thắng nào.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận