Tu La Võ Thần

Chương 1570: Không có đường quay về (1)

Chương 1570: Không có đường quay về (1)
Trước khi chuẩn bị đi, Sở Phong đích thân đi hỏi lão giả và mấy người trẻ tuổi trên đảo xem họ có muốn đi cùng không. Nhưng những người kia trả lời rằng họ muốn ở lại trên đảo, không màng nguy hiểm nữa. Đợi đến khi cuộc khảo nghiệm này kết thúc, vùng biển này trở lại bình thường, họ sẽ trở về bờ hoàng kim hải. Thấy họ đã có dự định, Sở Phong cũng không khuyên nhiều mà trực tiếp lên đường.
Đoàn người Sở Phong một đường tiến lên, có người của Tam Thiên Quan mở đường. Họ am hiểu kết giới chi thuật, đồng thời trong đó có ba người là hoàng bào giới linh sư, nên Sở Phong cũng được nhàn hạ.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, dựa theo chỉ dẫn của bản đồ trong cung điện trên hòn đảo nhỏ kia, đi chưa được bao lâu thì phía trước xuất hiện một nhánh đường khác. Nhánh đường này không chỉ không được ghi chép trên bản đồ, mà còn là hai đường hầm được tạo thành từ gió bão. Nói cách khác, lúc này Sở Phong và những người khác muốn tiếp tục tiến lên, chỉ có hai con đường để đi, các khu vực biển khác đều bị gió bão kinh khủng chiếm giữ, căn bản không thể vượt qua.
Hai đường hầm gió bão này cũng rất thú vị, đường bên trái mưa to gió lớn sấm chớp đan xen, nhìn thôi đã biết vô cùng nguy hiểm. Còn đường bên phải thì ngược lại, tuy xung quanh cũng toàn gió bão nhưng lại không có bất kỳ lực công kích nào, có thể nói là một đường bằng phẳng kéo dài đến tận sâu bên trong. Chỉ nhìn thôi cũng biết đường bên phải an toàn hơn.
"Đi bên trái, bên trái nhìn như hung hiểm nhưng thực chất chỉ là chướng nhãn pháp. Đi bên phải nhìn như đơn giản, nhưng e là lành ít dữ nhiều." Vị quán chủ Tam Thiên Quan nhìn hai đường hầm gió bão, nghiêm túc phân tích nói.
"Vị quán chủ này, ta nghĩ ngươi đã bị lừa rồi." Sở Phong nói.
"Ngươi nói gì? Sao ta lại bị lừa?" Quán chủ Tam Thiên Quan tỏ vẻ không vui, dường như cực kỳ khó chịu khi Sở Phong chất vấn quyết định của hắn.
"Bên trái nhìn như hung hiểm, bên phải nhìn như đơn giản, phàm là người có chút trí tuệ đều có thể nghĩ đến việc nên đi đường hung hiểm, ví dụ như vị quán chủ đây, ngươi liền nghĩ đến. Nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết, hai con đường này, lừa gạt chính là loại người như ngươi." Sở Phong nói.
"Ý ngươi là gì? Ngươi nói ta tự cho là thông minh, thông minh quá hóa dại à?" Quán chủ Tam Thiên Quan càng thêm không vui, đã ẩn ẩn nổi giận.
Thực ra, từ đầu hắn đã xem thường Sở Phong, làm sao có thể cho phép loại người bị hắn coi thường này khoa tay múa chân trước mặt hắn?
"Ta không có ý đó, ta chỉ muốn nói với ngươi, giới linh sư nhìn loại trận pháp này nên dụng tâm, chứ không chỉ dùng mắt. Dùng mắt để xem, dụng tâm để phân biệt, đó mới là phương pháp phán đoán chính xác." Sở Phong nói.
"Nha, ý ngươi là kết giới chi thuật của ngươi lợi hại hơn ta, và kết quả phán đoán của ngươi là phải đi đường bên phải, cái đường nhìn có vẻ cực kỳ an toàn kia phải không?"
"Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, nhưng ngươi c·hết ở trong đó thì đừng trách ta không nhắc nhở. Đồ não tàn." Quán chủ Tam Thiên Quan tức giận nói, lại bắt đầu n·h·ụ·c mạ Sở Phong.
Đối với sự n·h·ụ·c mạ của quán chủ Tam Thiên Quan, Sở Phong chỉ cười nhạt, không để ý tới, hắn lười tranh cãi với loại người này.
"Ngươi nói chuyện chú ý một chút, Sở Phong không phải người ngươi có thể n·h·ụ·c nhã. Nếu không phải có hắn, ta và muội muội có lẽ đã c·hết rồi." Lúc này, Nam Cung Bách Hợp không chịu được nữa.
"Bách Hợp tiểu thư, là lão nhân nói không đúng, không nên n·h·ụ·c nhã bằng hữu của ngài. Chỉ xin ngài tin ta, nhất định phải đi con đường bên trái, nếu đi bên phải là đang tìm c·hết." Quán chủ Tam Thiên Quan không dám b·ấ·t k·í·n·h với Nam Cung Bách Hợp.
Mặc dù Nam Cung Bách Hợp và Nam Cung Mạt Lỵ không phải là tiểu thư của mạch tộc trưởng Nam Cung Đế tộc, nhưng cha của Nam Cung Bách Hợp và Nam Cung Mạt Lỵ cũng có địa vị nhất định tại Nam Cung Đế tộc, nếu không quán chủ Tam Thiên Quan cũng không thể biết tên hai người họ.
"Sở Phong, đi bên trái đi, ta cũng cảm thấy bên phải tuy nhìn an toàn nhưng thực tế chắc chắn ẩn chứa nguy hiểm, còn bên trái thì ngược lại." Nam Cung Bách Hợp khuyên Sở Phong.
"Ngay cả ngươi cũng có thể nghĩ ra việc bên trái nhìn nguy hiểm nhưng thực tế lại an toàn tương đối, chẳng lẽ người bố trí trận này lại không nghĩ ra sao?"
"Người bố trí trận này là ai? Đó là Luyện Binh Tiên Nhân, chẳng lẽ khi hắn bố trí trận này lại cân nhắc đơn giản như vậy, để các ngươi nhìn thấu chỗ bố trí trận pháp của hắn?"
"Nam Cung Bách Hợp, ta có thể nói rõ cho ngươi, Luyện Binh Tiên Nhân cố ý làm như vậy, muốn các ngươi cảm thấy càng nguy hiểm càng an toàn, muốn các ngươi mắc lừa."
"Nhưng thực tế, bên trái không chỉ nhìn nguy hiểm mà thực tế cũng rất nguy hiểm, bên phải không chỉ nhìn an toàn mà thực tế cũng cực kỳ an toàn."
"Đây là một lựa chọn tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế rất khó, khảo nghiệm chính là trí thông minh của ngươi và ta." Ánh mắt Sở Phong trở nên ngưng trọng, giọng điệu trở nên nghiêm túc, hắn không hy vọng Nam Cung Bách Hợp và Nam Cung Mạt Lỵ đi nhầm đường.
"Tiểu gia hỏa, Luyện Binh Tiên Nhân mạnh hơn nữa cũng vẫn là người, không phải thần. Ngoài sự khác biệt về thực lực, trí lực của hắn chưa hẳn đã cao hơn chúng ta bao nhiêu, nên ngươi đừng thần thánh hóa hắn quá mức." Quán chủ Tam Thiên Quan châm chọc nói.
"Ha..." Sở Phong cười nhạt, vẫn không để ý đến quán chủ Tam Thiên Quan mà nhìn Nam Cung Bách Hợp nói: "Ngươi chắc chắn muốn đi cùng họ chứ?"
"Sở Phong, ta thấy lời quán chủ nói cũng không phải là không có lý." Nam Cung Bách Hợp nói.
"Rõ ràng, chúc ngươi may mắn." Nói rồi, Sở Phong dứt khoát quay người, đi vào đường hầm gió bão bên phải.
"Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi cùng Sở Phong ca ca đi." Nam Cung Mạt Lỵ nắm lấy tay Nam Cung Bách Hợp, không ngừng lay.
"Tiểu muội, ta cũng không muốn Sở Phong đi tìm c·hết, nhưng ta phải chịu trách nhiệm cho sinh m·ệ·n·h của ngươi, nếu không ta có lỗi với người mẹ đã khuất."
Nam Cung Bách Hợp nhìn Sở Phong dần bước đi, rất nhanh đã m·ấ·t hút, nàng cũng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo.
"Người trẻ tuổi này, còn dám nói ta tự cho là thông minh, kỳ thực tự cho là thông minh là hắn, thật là tuổi nhỏ vô tri, c·hết chưa hết tội a." Quán chủ Tam Thiên Quan p·h·át ra một tiếng trào phúng.
"Ta nói lại lần nữa, Sở Phong là bạn ta, không phải người ngươi có thể n·h·ụ·c nhã. Nếu còn để ta nghe một câu ngươi nói lời n·h·ụ·c hắn, ta chắc chắn khiến ngươi t·r·ả giá đắt." Bỗng nhiên, Nam Cung Bách Hợp chỉ vào quán chủ Tam Thiên Quan, cực kỳ nghiêm khắc quát tháo một tiếng.
Trong mắt nàng lúc này hiện lên một tia hàn ý, đó là hàn ý thật sự.
"Lão phu ngu dốt, lão phu ngu dốt." Giờ khắc này, quán chủ Tam Thiên Quan cũng bị dọa không nhẹ, thật sự không dám nói gì nữa, đành phải tiến lên mở đường cho Nam Cung Bách Hợp.
Và lựa chọn của họ, tự nhiên là đường hầm gió bão bên trái, cái đường hầm nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng khi đi sâu vào, họ p·h·át hiện họ đã sai, con đường này không chỉ nhìn nguy hiểm mà thực tế cũng rất nguy hiểm, khi tiến vào bên trong họ phải chịu áp lực rất lớn.
Đồng thời, trong gió bão còn thường xuyên xuất hiện một vài hải thú, tấn công họ.
Lúc đầu còn tốt, có người của Tam Thiên Quan ở đó, hải thú bình thường họ thật sự không để vào mắt. Nhưng khi họ vô tình tiến vào một tòa trận pháp, trận pháp đó không chỉ giam họ ở trong đó mà còn xuất hiện một con lục phẩm Bán Đế cấp hải thú.
Con hải thú này là một con giao long màu xanh, tuy cũng là trận pháp biến thành nhưng lại mang s·á·t ý ngập trời. Trong trận pháp kín mít này, Nam Cung Bách Hợp và những người khác như cá trong chậu, miếng t·h·ị·t trên thớt, tổng cộng mười ba người đều chờ c·hết.
Sai, họ đã chọn sai. Không chỉ Nam Cung Bách Hợp và Nam Cung Mạt Lỵ ý thức được điều đó, ngay cả người của Tam Thiên Quan, thậm chí quán chủ Tam Thiên Quan cũng ý thức được điều đó. Nhưng hiện tại họ đã không còn đường rút lui.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận