Tu La Võ Thần

Chương 1987: Thiện niệm ác niệm

"Đản Đản, ta có lỗi với ngươi, bởi vì ta cứ khăng khăng làm theo ý mình, lại muốn hại ngươi cùng chúng ta cùng nhau chết."
"Chỉ là, ta thực sự không thể làm được, từ bỏ Tiểu Nhu và Tiểu Mỹ." Sở Phong không trốn, mà ôm chặt lấy Tô Nhu và Tô Mỹ.
Về phần Tô Nhu và Tô Mỹ, cũng cảm nhận được sự biến hóa của hạt châu băng lửa, thấy Sở Phong không đi, các nàng cũng không khuyên nữa, mà đồng dạng ôm chặt lấy Sở Phong, nước mắt lã chã rơi, vùi mặt vào ngực Sở Phong.
Với họ mà nói, nếu chết như thế, cũng đáng.
Thật ra với Sở Phong cũng vậy, được chết cùng người yêu, hắn cũng cam lòng.
Chỉ là lúc này, trong lòng Sở Phong vẫn rất phức tạp, đầy ý thua thiệt.
Dù sao hắn không chỉ có một mình, trong không gian giới linh của hắn còn có Đản Đản, lẽ ra hắn có cách để Đản Đản rời khỏi thân thể mình.
Nhưng Đản Đản bây giờ đang ngủ say, cho dù Sở Phong lôi nàng ra khỏi cơ thể, Đản Đản cũng không thể chạy trốn, nên Đản Đản nhất định phải chết theo Sở Phong bọn họ, nên Sở Phong rất hổ thẹn.
Ầm!
Ngay lúc này, Sở Phong bỗng cảm thấy ý thức mơ hồ, khi hắn nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện, rõ ràng hắn vẫn ở chỗ cũ, nhưng Tô Nhu và Tô Mỹ trong ngực đều biến mất, mà bốn phía toàn là sương trắng mênh mông, che khuất tầm mắt, tầm nhìn chỉ khoảng mười mét.
"Ngươi vậy mà không sợ chết?" Lúc này, trong sương mù bỗng vang lên giọng con gái.
Theo hướng âm thanh, một bóng dáng nữ tử đang từ trong sương mù đi ra, nữ tử này mặc váy trắng như tuyết, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, khí chất siêu phàm, tiên tử, chỉ nhìn một cái, Sở Phong liền có cảm giác này, vị này không chỉ giống tiên tử đơn giản như vậy, mà cái khí chất không gì sánh bằng kia, chính là tiên tử.
"Ngươi là Nguyệt Tiên?" Sở Phong hỏi, hắn có dự cảm, người trước mặt rất có thể là Nguyệt Tiên, hay chính là Nguyệt Ma trong truyền thuyết.
"Trả lời ta câu hỏi, ngươi không sợ chết sao?" Nữ tử kia hỏi, dù nàng trông giống tiên tử, nhưng giọng điệu lại cực kỳ băng lãnh, không chút tình cảm.
"Sợ, ai mà không sợ chết, ta còn nhiều việc chưa làm xong, vốn ta không muốn chết." Sở Phong vừa cười vừa nói, đó là lời nói thật lòng.
Nghe vậy, nữ tử kia hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hỏi: "Đã sợ chết, vì sao không trốn?"
"Dù sợ chết, nhưng không thể bỏ mặc người ta yêu được, đã không thể bảo vệ các nàng, ta chỉ có thể chết cùng các nàng." Sở Phong cười tươi, nhưng lúc nói lời này, lại tỏ vẻ rất thích nhiên.
Dù Sở Phong không muốn chết, nhưng nếu cùng người mình yêu chết chung, Sở Phong cũng cam tâm tình nguyện.
Lời này của Sở Phong khiến nữ tử kia sững người, sau đó nàng vung ống tay áo trắng như tuyết.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, mặt đất rung chuyển kịch liệt, một cánh cửa lớn màu đỏ như máu đột ngột từ mặt đất mọc lên, hiện ra trước mặt Sở Phong.
Cánh cổng kia cao trăm mét, sau khi mở ra, bên trong càng là huyết quang ngút trời, tiếng kêu rên không dứt, vô số bóng dáng trong đại môn, chịu đủ tra tấn, vô cùng thê thảm.
"Vì ngươi trân trọng người yêu, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi bước vào cánh cửa này, linh hồn ngươi sẽ chịu đủ tra tấn, đến khi ta luyện khô mới chết, quá trình này sẽ khiến ngươi đau đớn không muốn sống."
"Nhưng, hai người kia, nhờ ngươi mà sống sót." Nữ tử chỉ vào cái đại môn tựa như địa ngục mà nói.
"Chuyện này là thật?" Sở Phong hỏi.
"Ngoài tin ta, ngươi không có lựa chọn nào khác." Nữ tử đáp.
"Vậy đa tạ tiền bối." Sở Phong nói.
"Vì sao phải tạ?" Nghe lời này, nữ tử có chút khó hiểu.
"Vốn chúng ta đều phải chết, nhưng tiền bối nguyện ý nương tay, tha cho người yêu của ta một mạng, tự nhiên phải tạ." Sở Phong vừa cười vừa nói, rồi đột ngột đạp mạnh xuống đất, cả người bật lên như mũi tên, lao vào địa ngục chi môn.
Vì người yêu, Sở Phong không màng hiểm nguy lựa chọn con đường không có lối về.
Ầm!
Nhưng, khi Sở Phong bước vào cổng, liền kinh ngạc phát hiện, mình vậy mà về lại thực tại, Tô Nhu và Tô Mỹ vẫn trong ngực mình, bốn phía cũng không có sương mù che mắt kia.
Chỉ là so với trước đó, cũng có biến hóa, hạt châu băng lửa vốn định bạo phát, lúc này đã bình ổn lại.
Thấy vậy, Sở Phong vội vàng tiếp tục bố trí trận pháp, muốn nhân cơ hội, lấy hạt châu băng lửa ra khỏi người Tô Nhu và Tô Mỹ, bởi vì Sở Phong kinh ngạc nhận ra, hạt châu băng lửa này, chính là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, tuyệt đối không thể để nó trong người Tô Nhu và Tô Mỹ.
"Sở Phong ca ca, chờ một chút." Nhưng Sở Phong vừa muốn lấy hạt châu băng lửa ra, Tô Mỹ lại đột ngột mở miệng, túm lấy tay Sở Phong.
"Tiểu Mỹ đừng sợ, ta cam đoan sẽ không đau." Sở Phong vừa cười vừa nói.
"Không, không cần lấy ra." Câu nói này, là Tô Nhu và Tô Mỹ cùng nói.
"Sao vậy?" Sở Phong hơi kinh ngạc.
"Tỷ tỷ, ngươi cũng có?"
"Em gái, ngươi cũng có?"
Lúc này Tô Nhu và Tô Mỹ nhìn nhau.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Sở Phong cảm thấy không đúng, bèn hỏi.
"Xem ra ta với em gái giống nhau, vậy để ta nói đi." Tô Nhu cười, rồi lên tiếng: "Trong hạt châu băng lửa, có một thanh âm, hình như không phải của hạt châu băng lửa, mà là chủ nhân thực sự của nó, Nguyệt Ma."
"Nguyệt Ma?" Sở Phong giật mình, lúc trước hắn đã gặp Nguyệt Ma, nên hắn hoàn toàn tin lời Tô Nhu.
"Nguyệt Ma nói, nàng là thiện niệm, luôn tồn tại trong hạt châu băng lửa, chỉ là ác niệm kia, vẫn ở lại Nguyệt Hạ Mê Cung này."
"Chỉ cần, Sở Phong ca ca chế phục ác niệm kia, nàng nguyện đem sức mạnh của mình, ban cho tỷ muội chúng ta." Tô Nhu nói.
"Ta hiểu rồi." Sở Phong nói, rồi đứng dậy, bố trí một kết giới trận pháp mạnh mẽ, phong tỏa Tô Nhu và Tô Mỹ, rồi dẫn hai người, đi về hướng Nguyệt Ma.
Hắn đã hiểu rõ, nguyên nhân gây nên Nguyệt Tiên và Nguyệt Ma, chỉ là thiện niệm và ác niệm, thiện niệm là tiên, ác niệm là ma.
Hiện tại, thiện niệm đang ở chỗ họ, trong hạt châu băng lửa, chính là nữ tử như tiên tử mà Sở Phong đã thấy trước kia.
Còn ác niệm, chính là Nguyệt Ma đang gào thét kinh khủng kia.
Lúc đầu, Sở Phong cũng không biết cách khống chế Nguyệt Ma, hắn chỉ muốn ngăn Ám Điện khống chế Nguyệt Ma.
Nhưng hiện tại, tình huống thay đổi, có thiện niệm trợ giúp, Sở Phong biết, nhất định có cách khống chế Nguyệt Ma.
Dù sao Thanh Huyền thiên cũng nói, hạt châu băng lửa, có thể khiến Nguyệt Ma biến thành Nguyệt Tiên, giờ hắn rốt cuộc biết, vì sao hạt châu băng lửa lại có tác dụng này.
Quan trọng nhất là, nếu thiện niệm thật sự đổi lời hứa, thực lực của Tô Nhu và Tô Mỹ sẽ tiến bộ vượt bậc.
Có khi hai người sẽ vượt cả mình, thậm chí đạt tới toàn cảnh giới mới, như vậy, không chỉ là phúc khí của Tô Nhu và Tô Mỹ, mà còn là phúc khí của Võ Chi Thánh Thổ, chỉ cần có được sức mạnh của Nguyệt Tiên, dù là Ám Điện, cũng phải kiêng kị.
Dù thiện niệm không đổi lời hứa, chỉ cần Sở Phong giúp nàng khôi phục thành Nguyệt Tiên, loại trừ sạch Nguyệt Ma, nàng xuất phát từ cảm kích, hẳn sẽ giúp mình, tóm lại… đây là việc trăm lợi mà không hại.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận