Tu La Võ Thần

Chương 4472: Long Hiểu Hiểu gặp nạn

Sau khi xác định bản thân không thể tiến vào được cái bí địa kia nữa, Sở Phong bắt đầu điều chỉnh tâm trạng. Hắn hiểu rằng cảm xúc kích động không có ý nghĩa gì. Cuối cùng, Sở Phong bình tĩnh trở lại. Hắn cũng làm rõ được sự việc đại khái và những suy đoán của mình. Năm xưa, gia gia hắn, với tư chất t·h·i·ê·n tài đã quật khởi, làm chấn kinh toàn bộ Tổ Võ tinh vực, đồng thời cũng khiến bá chủ của Tổ Võ tinh vực lúc đó là Vô Danh nhất tộc phải e ngại. Vô Danh nhất tộc đương nhiên không cho phép có người uy h·iế·p vị trí bá chủ của họ, nên đã phái người ngấm ngầm đối phó Sở Hàn Tiên. Sở Hàn Tiên tuy t·r·ố·n thoát được một kiếp, nhưng cũng nhận ra ý đồ của Vô Danh nhất tộc, hắn không lựa chọn t·r·ả t·h·ù, mà nhân lúc mình chưa hoàn toàn trưởng thành, rời khỏi Tổ Võ tinh vực. Hắn muốn đến nơi khác tu luyện, thoát khỏi sự giám thị của Vô Danh nhất tộc, chờ đến khi tu vi đại thành, sẽ trở lại Tổ Võ tinh vực, chấn hưng gia tộc mình. Mà Sở Hàn Tiên khi rời đi, vẫn chỉ là một tiểu bối. Sở Phong suy đoán, gia gia hắn Sở Hàn Tiên, rời khỏi gia tộc chưa được bao lâu, hẳn là ngay tại nhân duyên tế về sau, đã đi tới cái bí địa kia. Sau khi tiến vào bí địa đó, không rõ vì lý do gì, gia gia hắn lại ở trong đó nhiều năm. Rất có thể, chính là trọn vẹn khoảng chín ngàn năm đằng đẵng thời gian. Đến khoảng một ngàn năm trước, gia gia hắn mới có thể đạt được tự do, có thể rời khỏi bí địa kia. Mà sau khi gia gia hắn rời khỏi bí địa, có chuyện rất quan trọng, hoặc là nhất định phải làm. Đây rất có thể chính là nguyên nhân gia gia hắn từ khi rời khỏi gia tộc đến nay đã hơn vạn năm, vẫn không quay lại Sở thị t·h·i·ê·n tộc. Gia gia hắn, căn bản không có cơ hội trở về gia tộc. Hàng loạt dấu hiệu cho thấy, gia gia hắn không chỉ có nỗi khổ khó nói, rất có thể còn đang gặp nguy hiểm. Đây là một tin tức không hề tốt lành. Theo những tin tức này, bây giờ gia gia hắn lành ít dữ nhiều. Thế nhưng, sau khi tỉnh táo lại, Sở Phong lại cảm thấy gia gia hắn chưa hẳn đã c·h·ế·t. Bởi vì trước kia, khi phụ thân Sở Phong rời đi, đã từng để lại tin nhắn cho Sở Phong ở cấm địa của Sở thị t·h·i·ê·n tộc. Lúc ấy phụ thân hắn, đã từng nói với Sở Phong một câu. Phụ thân hắn nói cho Sở Phong: Phụ thân hắn cùng gia gia hắn, sẽ chờ Sở Phong ở nơi sâu trong t·h·i·ê·n ngoại. Mà phụ thân Sở Phong, nhất định đã từng tìm k·iế·m tung tích của gia gia. Đã có thể nói với Sở Phong là cùng gia gia, cùng nhau ở nơi sâu trong t·h·i·ê·n ngoại chờ Sở Phong. Điều đó cho thấy, phụ thân hắn ít nhất đã xác nhận, gia gia hắn còn s·ố·n·g. Cho dù đã biết gia gia ở đâu, thậm chí gặp được gia gia, cũng là rất có thể. Mà nơi gia gia hắn ở, hơn phân nửa là ở nơi sâu trong t·h·i·ê·n ngoại. Dù sao thì, đây là một tin tức tốt. Bất kể thế nào, chỉ cần người còn sống, thì sẽ tốt. "Gia gia, ngài yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện.""Nếu thật sự có thứ gì trói buộc ngài, tôn nhi nhất định sẽ giúp ngài giải khai những trói buộc đó.""Dù là tu võ giả đương đại hay là quái vật viễn cổ, tôn nhi tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai trói buộc tự do của ngài." Sở Phong âm thầm thề trong lòng. Mặc dù tu vi của Sở Phong còn yếu, nhưng quyết tâm cứu người nhà lại cực kỳ kiên định. Đây chính là con đường tu võ của Sở Phong. Sở Phong cố gắng tu luyện, không phải muốn trở thành bá chủ của giới tu võ mênh mông. Hắn cố gắng tu luyện, vì bảo vệ người nhà và những người thân cận của mình. Sau đó, Sở Phong liền đứng dậy, rời khỏi nơi đây. Sở Phong không còn ẩn mình nữa mà nghênh ngang đi lại trong vùng núi này, trực tiếp bước về phía lối ra. Sở dĩ hắn làm vậy là vì Sở Phong biết, Hắc Bạch Song s·á·t thủ hộ Triệu Vũ Trác đã c·h·ế·t. Những người còn lại của Triệu gia rất yếu, căn bản không đáng nhắc đến. Cuối cùng, Sở Phong rời khỏi dãy núi, trở về nơi đám người tụ tập. Khi Sở Phong đi ra, nơi này tụ tập người còn đông hơn lúc trước. Mọi người đều đang nhìn chăm chú về cùng một hướng, tiếng người huyên náo, bàn tán ồn ào, hình như có chuyện gì đó đã xảy ra. Sở Phong quan sát, trong lòng lập tức căng thẳng. Hắn nhìn thấy, nơi mọi người quan sát, chính là phía trên hư không. Ở phía trên hư không, đứng vững hai bóng người. Một trong hai bóng người, là một thanh niên nam t·ử, tướng mạo không tệ, nhưng lại lộ vẻ tà ác, nhìn không giống người tốt. Hắn ngang ngược càn rỡ, cái vẻ đó đã viết rõ trên mặt. Trong tay gã thanh niên lại đang nắm chặt một nữ t·ử. Nữ t·ử kia, Sở Phong nhận ra, chính là Long Hiểu Hiểu. Mà trên người Long Hiểu Hiểu, có một số vết thương, nàng đang ra sức giãy giụa. "Có bản lĩnh thả ta ra, đ·á·n·h một trận nữa." Long Hiểu Hiểu vừa giãy giụa vừa rống giận. "Ta đã nói, ngươi ngoan ngoãn lộ ra chân dung, để ta xem ngươi là ai, ta sẽ tha cho ngươi.""Nếu không, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu." Thanh niên nam t·ử nói. Thấy vậy, Sở Phong định ra tay, nhưng hắn lại nhìn về phía một vị trí cách đám người không xa. Vị trí đó chính là nơi Long thị tộc trưởng và những người khác đang ở. Sở Phong kinh ngạc khi thấy Long thị tộc trưởng và những người khác đều ở đó. Nhưng khi Long Hiểu Hiểu bị b·ắ·t, Long thị tộc trưởng lại không định ra tay. Sở Phong thấy, mẫu thân Long Hiểu Hiểu rất muốn đi cứu Long Hiểu Hiểu, nhưng lại bị Long thị tộc trưởng giữ lại, không thể động đậy. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Sở Phong di chuyển thân hình, đi tới chỗ Long thị tộc trưởng. "Sở Phong t·h·iếu hiệp, ngươi trở về rồi à, không sao là tốt rồi.""Thế nào, có tìm được bí địa kia không?" Thấy Sở Phong, đám người như trút được gánh nặng, nhiều người còn lên tiếng hỏi thăm về bí địa. "Ta đang hỏi các ngươi, chuyện kia là sao?" Sở Phong chỉ vào hư không phía trên, nơi Long Hiểu Hiểu bị khống chế mà hỏi. Thấy Sở Phong kích động như vậy, mọi người không dám do dự, vội kể lại cho Sở Phong đầu đuôi câu chuyện. Thì ra, nam t·ử phía trên hư không, là ca ca của Triệu Vũ Trác, được mệnh danh là tuyệt thế t·h·i·ê·n tài Triệu Bá T·h·i·ê·n. Còn Long Hiểu Hiểu, sau khi đi theo Sở Phong vào dãy núi phong tỏa chí bảo, không lập tức đi ra. Sở Phong đoán, Long Hiểu Hiểu không nghe lời Sở Phong, nàng chỉ rời đi ở ngoài mặt, thực chất là quay trở lại sau đó. Chính vì không lập tức rời đi nên không rõ vì lý do gì, nàng gặp Triệu Bá T·h·i·ê·n này, đồng thời để lộ ra chân dung của mình. Hai người có lẽ đã trải qua một trận ác chiến, chỉ là nhìn vào kết quả này thì thấy Long Hiểu Hiểu chắc chắn đã thua. Thật ra Long Hiểu Hiểu và Triệu Bá T·h·i·ê·n cũng chỉ vừa mới từ dãy núi đó đi ra chưa bao lâu. Triệu Bá T·h·i·ê·n này, dường như muốn làm cho tất cả mọi người thấy bộ mặt xấu xí của Long Hiểu Hiểu. "Thả ta ra, ngươi không cứu Hiểu Hiểu thì ta sẽ tự cứu." Sau khi Sở Phong biết chuyện, mẫu thân Long Hiểu Hiểu vừa giãy giụa vừa rống giận. Bà cực kỳ phẫn nộ, nhưng giọng lại rất yếu, sở dĩ như vậy là do bị Long thị tộc trưởng kìm kẹp lại. "Sao ngươi lại ngu dốt thế, chẳng lẽ không nhìn ra, Triệu Bá T·h·i·ê·n cố tình dùng Hiểu Hiểu làm mồi, dụ chúng ta ra ngoài sao?""Ngươi nghĩ xem... ta không muốn cứu Hiểu Hiểu sao? Nó là con gái của ta đấy.""Nhưng ngươi xem Triệu Bá T·h·i·ê·n kia đi, mặt thản nhiên tự tin, chắc chắn có người âm thầm bảo vệ hắn, chúng ta mà ra ngoài, đều đừng hòng sống sót." Long thị tộc trưởng nói ra lý do tại sao không giải cứu con gái mà lại đứng xem kịch ở đây. "Long phu nhân, Long tộc trưởng nói có lý, ta thấy Triệu Bá T·h·i·ê·n kia không có ý định làm h·ạ·i c·ô·n·g chúa Hiểu Hiểu, chúng ta vẫn nên quan s·á·t, nghĩ cách khác đã, tùy tiện xuất thủ, tuyệt đối không được." Cùng lúc đó, những người khác cũng đang khuyên can Long thị tộc trưởng. Bọn họ rất sợ hãi, e ngại Triệu Bá T·h·i·ê·n, e ngại Triệu Vũ Trác. Nhưng thật ra e ngại, chính là Cửu Hồn Thánh tộc. Đó là một quái vật khổng lồ có thể tiêu diệt triệt để gia tộc của họ, là bá chủ của Cửu Hồn t·h·i·ê·n hà. Thực ra, việc người của Ngu thị t·h·i·ê·n tộc, Vân Không Tiên Tông, điện chủ Quần Yêu Thánh Điện e ngại thì Sở Phong có thể hiểu, dù sao thì Long Hiểu Hiểu cũng không liên quan gì tới họ, bọn họ không muốn mạo hiểm vì Long Hiểu Hiểu. Nhưng Long thị tộc trưởng, thân là phụ thân của Long Hiểu Hiểu, đến lúc này, lại vẫn có thể bình tĩnh như thế, Sở Phong thật sự không hiểu nổi. "Cô nương, ngươi đừng sợ, ta Triệu Bá T·h·i·ê·n không phải là người xấu.""Ta chỉ muốn nhìn xem chân dung của ngươi thôi, ngươi nghe lời, tháo bỏ lớp ngụy trang, cho ta nhìn một chút chân dung thật." Phía trên hư không, Triệu Bá T·h·i·ê·n lại lên tiếng. "Ngươi đánh lén, thắng mà không có võ, có bản lĩnh thì thả ta ra rồi đ·á·n·h một trận." Long Hiểu Hiểu rất không phục nói. Cùng lúc đó, Sở Phong cũng nhận ra, Long Hiểu Hiểu không muốn để lộ chân dung. Sở Phong đoán rằng, việc nàng kiên trì như vậy, phần lớn có liên quan đến cha nàng là Long thị tộc trưởng. Long thị tộc trưởng, chắc chắn không hy vọng Long Hiểu Hiểu bại lộ thân phận người của Long thị. Rất có thể là ông ta đã bí mật truyền âm, bảo Long Hiểu Hiểu không cần bại lộ thân phận, nên Long Hiểu Hiểu mới kiên trì như vậy. "Đã cho mặt mà không biết điều." Triệu Bá T·h·i·ê·n cười lạnh, dứt lời, liền tóm lấy ống tay áo Long Hiểu Hiểu. Rồi đột nhiên dùng sức, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng. Một khắc sau, Long Hiểu Hiểu thét lên một tiếng. Thì ra, ống tay áo của Long Hiểu Hiểu bị xé rách. Cánh tay trắng như tuyết của nàng, bại lộ trước tầm mắt mọi người. Thế nhưng nhìn thấy Long Hiểu Hiểu hoảng sợ tột độ, Triệu Bá T·h·i·ê·n lại hưng phấn liếm môi một cái. "Còn không lộ mặt, ta sẽ xé hết quần áo của ngươi, cho mọi người nhìn thấy hết cơ thể ngươi." Triệu Bá T·h·i·ê·n nói. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận