Tu La Võ Thần

Chương 310: Xuỵt, chớ quấy rầy (4 càng)

Thật ra mà tính thời gian, thì khoảng cách thời điểm Kỳ Lân vương phủ xử trảm Tề Phong Dương vẫn chưa đến, Sở Phong nếu như cưỡi Tiểu Bạch đến Kỳ Lân vương phủ, vẫn còn kịp. Mà Sở Phong sở dĩ đi đường vội vã như vậy, đó là vì mục tiêu trước mắt của hắn không phải là Kỳ Lân vương phủ, mà là Bách Cừ Câu. Sở Phong nhất định sẽ cứu Tề Phong Dương, nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng đi chịu chết. Trong tình huống này, điều đầu tiên mà Sở Phong nghĩ đến, không phải là đơn thương độc mã đi xông vào hang hổ, mà là đến nhờ cậy lão bằng hữu của Tề Phong Dương, vị cao nhân thần bí đang ẩn cư tại Bách Cừ Câu cầu cứu.
"Vãn bối Sở Phong, có việc muốn đến bái phỏng tiền bối, mong rằng tiền bối có thể gặp mặt vãn bối một lần!" "Tiền bối? Tiền bối? ! Tiền bối có ở đó không? Vãn bối có chuyện quan trọng muốn cùng ngài thương lượng!" Sở Phong đi đến đỉnh núi kia, cũng không trực tiếp phá hư kết giới bước vào trong, mà là đạp trên những đám mây trắng mênh mông, vô cùng lễ phép hướng cung điện thi lễ. Bởi vì trải qua chuyện lần trước, cùng với biết được chút ít tình hình từ Tề Phong Dương, Sở Phong cảm thấy chắc chắn, vị cao nhân thần bí đang ẩn cư tại đây, rất có thể là một người lập dị, đối với loại người này, nhất định phải tuân thủ lễ nghi, chỉ cần hơi không cẩn thận, rất có thể sẽ chọc cho người đó nổi giận.
Chỉ là sau khi gọi Hứa Cửu mà không có kết quả, Sở Phong đành phải xông vào, thế là trước cúi người hành lễ, sau đó nói: "Tiền bối, vãn bối thật sự có việc muốn nhờ, xin thứ lỗi cho vãn bối vô lễ." Sở Phong vừa nói vừa xông qua kết giới, đi đến bên ngoài cung điện trong mây này, ban đầu Sở Phong còn hô lên vài câu, sau khi không có kết quả liền khuếch tán tinh thần lực ra. Lại kinh ngạc phát hiện, trên bề mặt cung điện có một đạo kết giới cực kỳ mạnh mẽ, kết giới này quá mạnh, chẳng những khó công phá, mà ngay cả tinh thần lực cũng có thể ngăn cách.
"Tiền bối, ta không biết ngài rốt cuộc có ở đây hay không, nhưng là hiện tại Tề Phong Dương tiền bối gặp đại nạn, sẽ bị xử trảm tại Kỳ Lân vương phủ trong vòng hai ngày, ta hy vọng ngài có thể nể tình mối quan hệ của các ngài, đi cứu ông ấy một mạng!" Trong tình huống không thể nào bước vào cung điện, Sở Phong chỉ có thể lớn tiếng la hét, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
"Sở Phong, thôi đi, đừng cầu xin hắn, chẳng phải Tề Phong Dương đã nói rồi sao, người này đối với sự tình ở Thanh Châu còn rõ hơn ai hết, tin tưởng không cần ngươi báo tin, hắn cũng đã sớm biết chuyện của Tề Phong Dương." "Mặc kệ bây giờ hắn có ở đây hay không, hắn khẳng định biết chuyện của Tề Phong Dương, việc hắn lựa chọn im lặng, cũng đã nói rõ hắn chính là một người bạc tình bạc nghĩa, không vì tính mạng của Tề Phong Dương mà bại lộ thân phận của mình." Đản Đản oán hận khuyên nhủ.
Giờ phút này, Sở Phong rất khó xử, không phải hắn không hiểu đạo lý này, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng một lần, bởi vì dưới mắt, vị cao nhân thần bí này mới là hy vọng duy nhất có thể cứu Tề Phong Dương. Chỉ là tính toán thời gian, Sở Phong đã không thể không rời khỏi nơi này, chuẩn bị lên đường, không cam tâm Sở Phong còn để lại một phong thư trước cửa, vẫn là cầu khẩn vị cao nhân này có thể đến cứu Tề Phong Dương một mạng. Cuối cùng, Sở Phong không công mà về, chạy một chuyến vô ích, mang theo sự thất vọng và bất lực này, Sở Phong dứt khoát đi đến Kỳ Lân vương phủ, thề phải cứu đại ca kết bái của mình là Tề Phong Dương ra.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã đến thời gian xử trảm Tề Phong Dương, ngày này ở bên ngoài pháp trường của Kỳ Lân vương phủ, tập trung đông đủ các thế lực từ các thành trì ở Thanh Châu, các nhân vật lớn từ các tông môn. Hầu như tất cả những người có tiếng tăm ở Thanh Châu đều đến, bọn họ không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc Tề Phong Dương, một nhân vật lớn danh chấn Thanh Châu bị xử trảm. Mênh mông bên ngoài pháp trường người đông nghìn nghịt, còn Tề Phong Dương thì bị những sợi xích đặc biệt trói chặt từ trên xuống dưới, ngay cả miệng cũng bị niêm phong kín mít, ông ta mình đầy thương tích, hơi thở yếu ớt, nằm rạp trên đài hình phạt cao tới mười bốn mét, ở trên thân ông ta là con dao chém lớn sắc bén, Tề Phong Dương sẽ bị con dao này chém làm đôi.
"Ai, một nhân vật tốt như vậy, chết như vậy thật sự đáng tiếc." "Đúng vậy, Thanh Châu ta thật vất vả mới xuất hiện một vị cao thủ Thiên Vũ cảnh, lại cứ thế mà chết." "Có gì mà tiếc, ông ta tự làm tự chịu thôi, ông ta mà thành công giết được phủ chủ đại nhân thì không phải là càng đáng tiếc sao? Tề Phong Dương có mạnh hơn nữa, thì cũng đâu có mạnh bằng phủ chủ đại nhân?" Giờ khắc này, có người thay Tề Phong Dương cảm thấy tiếc hận, cũng có người cảm thấy Tề Phong Dương chết đáng đời, nhưng khi mọi người đều đang hướng về phía đài hành hình mà xem, thì Sở Phong lại lẻn vào trong Kỳ Lân vương phủ. Phủ chủ Kỳ Lân vương phủ là người của Lâm thị, tên là Lâm Mạc Ly, tin rằng chính vì nguyên nhân đặc thù này, mà hắn không thể chịu đựng việc Tề Phong Dương cũng bước vào Thiên Vũ cảnh, vì việc này uy hiếp trực tiếp đến vị trí phủ chủ của hắn.
Nhưng đối với Sở Phong, điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là Lâm Mạc Ly có một người con trai, đây là đứa con trai duy nhất của hắn, Lâm Mạc Ly cực kỳ yêu chiều con trai của mình. Nhưng đáng tiếc, con trai của hắn lại là một phế vật, chẳng những tư chất tu võ kém, mà còn cả ngày chìm đắm trong nữ sắc, là người nổi tiếng phế vật nhất trong thế hệ trẻ của Kỳ Lân vương phủ. "Bảo bối, em quá đẹp, em là người phụ nữ đẹp nhất ta từng gặp, ngoan nào, đừng lộn xộn, ta sẽ cưới em làm vợ, ban thưởng cho em vinh hoa phú quý, thưởng cho em tài nguyên vô tận, để em trở thành một vị cao thủ tu võ."
"Không cần, đại nhân, xin ngài tha cho ta, xin ngài tha cho ta, ta không cần vinh hoa phú quý, không cần tài nguyên vô tận, không cần trở thành cao thủ tu võ, ta chỉ muốn về nhà." Ở trong một cung điện xa hoa, trên một chiếc giường lớn, một cô gái trẻ xinh đẹp, đang co rúm lại một góc, run rẩy, khóc lóc. Còn ở phía bên kia giường, có một người mập mạp quần áo xộc xệch, đang nhìn chằm chằm vào thiếu nữ này, giống như sói đang nhìn dê, nhìn vào con mồi của mình mà thèm nhỏ dãi. Người này chính là con trai của Lâm Mạc Ly, Lâm Xung. "Đồ đàn bà thối, cô đừng có không biết điều, nếu cô không nghe lời ta, có tin ta giết cả nhà cô không? Sau đó còn ném cô đến quân doanh, cho hộ vệ của Kỳ Lân vương phủ ta luân phiên làm nhục cô, đến khi nào cô chết thì thôi?" Thấy ngọt không được, mặt của Lâm Xung thay đổi, bắt đầu trở nên hung ác.
"Không cần, tuyệt đối không được tổn thương người nhà của ta!!" Quả nhiên, nghe thấy Lâm Xung vừa nói vậy, cô gái thiếu nữ sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. "Hừ, vậy thì ngoan ngoãn đừng lộn xộn, phải phối hợp, ta ghét nhất là những người phụ nữ không chịu phối hợp, mấy người phụ nữ không chịu phối hợp với ta đều bị ta cho sủng vật của ta ăn thịt hết." Vừa nói, Lâm Xung chỉ vào một góc phòng, ở đó buộc một con hung thú có vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, con hung thú này giờ phút này đang ăn cái gì đó, nhìn kỹ lại thì đó đúng là một người. Lâm Xung nói không sai, những người phụ nữ không phối hợp với hắn, hắn thực sự cho con hung thú này ăn thịt hết, nhưng hắn không nói cho thiếu nữ biết, những người phụ nữ từng phối hợp với hắn, cũng đều bị hắn cho con hung thú này ăn thịt hết.
"Ta nghe ngươi, ta cái gì cũng nghe ngươi." Thiếu nữ sợ đến phát run, vừa khóc vừa gật đầu, bắt đầu chủ động cởi bỏ quần áo của mình, chuẩn bị phối hợp với Lâm Xung. "Ô ngao" Nhưng ngay khi Lâm Xung chuẩn bị hưởng thụ mỹ nữ trước mắt, con hung thú mà hắn yêu quý, lại đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm. Nhìn lại, mặt Lâm Xung không khỏi biến sắc, bởi vì con sủng vật mà hắn âu yếm, giờ phút này đã biến thành một đống bùn nhão, bên cạnh đống bùn nhão còn đứng một tên thiếu niên mặt mang tà cười.
"Lá gan lớn, ngươi là ai, lại dám làm bị thương sủng vật của ta?" Giờ khắc này Lâm Xung nổi giận, đứng dậy định hô người. "Bá" Nhưng đúng lúc này, Sở Phong giống như quỷ mị đi đến trước mặt Lâm Xung, lấy tay che miệng Lâm Xung, hung hăng đè hắn xuống giường, quỷ dị cười nói: "Xuỵt, chớ quấy rầy, ta dẫn ngươi chơi trò kích thích."(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận