Tu La Võ Thần

Chương 1812: Ái tài tái hiện

Chương 1812: Ái tài tái hiện
"Hồng Cường tiền bối, thanh song đao này rất tốt, rất hợp với ngài, ngài cứ nhận lấy đi." Sở Phong đem thanh nửa thành Đế binh mà một vị Võ Đế nhị phẩm đã sử dụng, đưa cho Hồng Cường. Dù sao thì nó cũng từng được một Võ Đế nhị phẩm sử dụng, phẩm chất cũng coi là khá trong số bảy món nửa thành Đế binh mà Sở Phong có được, dù kém xa Tiên kiếm của Sở Phong, nhưng cũng ở cùng đẳng cấp với Tử Hồng kiếm và Thanh Hồng kiếm của Sở Phong.
"Cái này..." Hồng Cường định từ chối.
"Ngài đừng từ chối, ta có nhiều nửa thành Đế binh lắm, ngài không cần thì ta cũng bán đi thôi." Sở Phong nói.
"Vậy ta xin nhận cho phải phép." Hồng Cường nhận lấy thanh nửa thành Đế binh.
Dù gì ông ta giờ cũng là Võ Đế cao quý, nhưng đúng là chưa có nửa thành Đế binh, dù sao vật phẩm này rất trân quý. Chỉ có tứ đại đế tộc mới có nhiều vậy thôi, chứ ai có thể bằng? Theo ông ta biết, dù là Chú Kiếm Sơn Trang, thế lực có nhiều nửa thành Đế binh nhất trong Cửu Thế, cũng chỉ có ba món. Còn các thế lực khác trong Cửu Thế, có hai món đã là tốt lắm rồi, thậm chí có nơi chỉ có một món, mà đều nằm trong tay những nhân vật cấp hội trưởng, được coi là trấn tông chi bảo, đời đời truyền thừa. Bây giờ, chính ông lại độc chiếm một thanh nửa thành Đế binh, mà phẩm chất lại tốt như vậy, sao ông có thể không thích cho được. Nhất là khi chủ nhân của nó đã chết, Hồng Cường có thể tùy ý chinh phục để dùng. Hôm nay, ông ta thật sự kiếm lời lớn rồi.
"Đáng giận, lại dùng nửa thành Đế binh của tộc ta để đền đáp, còn nói muốn bán đi?"
Thấy Sở Phong dễ dàng có được nhiều bảo vật, rồi còn đem cho người khác trước mặt bọn họ, người của tứ tộc nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt căm hờn. Mấy món nửa thành Đế binh đó là công sức của tứ đại đế tộc bọn hắn, tích lũy qua bao năm tháng, bước vào bao nhiêu di tích, bỏ mạng bao nhiêu cao thủ mới có được. Giờ Sở Phong lại lấy đi tất cả, bọn họ không cam tâm.
Thực tế, lúc này thiên quân vạn mã của tứ đại đế tộc đã từ xa bao vây Sở Phong và Hồng Cường trùng trùng điệp điệp. Nhưng bọn họ chỉ dám đứng từ xa vây quanh, không ai dám tấn công Sở Phong và Hồng Cường. Võ Đế cấp cường giả của tứ đại đế tộc gần như đã bị kiềm chế hết. Còn những người dưới nhị phẩm Võ Đế, thương tích đầy mình, coi như còn sống, cũng không dám đến gần Sở Phong, vì Sở Phong giết được cả Võ Đế nhị phẩm, thì nhất phẩm Võ Đế nào dám đấu với Sở Phong, chẳng phải tự tìm đường c·hết sao?
"Nếu ngày đó ta tiến sâu thêm một chút vào cái cung điện kia, thì có lẽ đã có thể đoạt được, g·iết được bảo bối của Võ Đế tam phẩm, như vậy đã có thể cứu được lão tổ thoát vây rồi."
Cất bảo bối xong, Sở Phong không vội rời đi mà nhìn Bách Lý Huyền Không đang khổ chiến. Hắn vô cùng hối hận, hối hận vì hôm đó ở di tích viễn cổ không tiếp tục vào sâu đại điện mở ra bởi vảy rồng, dù tiến sâu vào sẽ rất nguy hiểm, có thể c·hết dưới tay con kỳ lân kia. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là khả năng, vẫn còn một chút cơ hội chế phục kỳ lân, vì bên trong đại điện kia, điều quan trọng là t·h·i·ê·n phú. Dù sao vẫn hơn là bây giờ trơ mắt nhìn Tuyết Phát Tiên Nhân, La Bàn Tiên Nhân, Bách Lý Huyền Không liều m·ạng chiến đấu giúp hắn thoát khốn mà hắn lại bất lực.
"Hồng Cường, ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì, mau dẫn Sở Phong đi đi?" Bách Lý Huyền Không thấy Sở Phong và Hồng Cường vẫn chưa rời đi thì tức giận quát.
"Sở Phong, chúng ta đi thôi, chúng ta không thể nhúng tay vào cuộc chiến của họ.""Với lại, họ làm vậy vì ngươi cả, nếu ngươi đi ngay thì có lẽ họ đều có thể thoát khốn, nhưng ngươi cứ ở lại đây thì chỉ khiến họ hao tổn nguyên khí, có thể h·ạ·i họ đấy." Hồng Cường nói đến đây, nắm lấy Sở Phong định bỏ chạy.
Ông
Nhưng ngay khi hai người vừa quay người, một đạo kết giới ánh vàng rực rỡ từ bốn phương tám hướng hiện ra, phong tỏa hai người.
"Long văn kết giới?" Thấy kết giới trước mắt, Sở Phong cau mày, Lông Mày Trắng đã c·hết rồi, sao còn long văn kết giới? Chắc chắn là lại có long văn kết giới sư đang phục vụ cho tứ đại đế tộc.
"Ha ha ha... Sở Phong tiểu hữu, dù gì cũng quen biết cũ, đừng vội đi như vậy chứ."
Quả nhiên, khi long văn kết giới vừa hiện ra, một bóng dáng quen thuộc cũng xuất hiện bên ngoài kết giới. Người này đúng là một trong Thập Tiên, và Sở Phong cũng quen biết, đó là Ái Tài Tiên Nhân.
Ái Tài Tiên Nhân đã từng ngăn cản Bách Lý Huyền Không dẫn Sở Phong chạy trốn ở Bái Nguyệt Vân Thành, không ngờ hôm nay lại tới ngăn cản nữa. Xem ra ông ta đã chờ ở đây lâu rồi, mai phục Sở Phong, chỉ là đang chờ thời cơ này thôi.
"Ái Tài Tiên Nhân, ngươi thật hèn hạ, ngươi nhớ kỹ, ngươi nhiều lần đối đầu với ta, ta, Sở Phong, sau này nhất định sẽ khiến ngươi c·hết không yên lành." Ánh mắt Sở Phong lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn thật sự h·ận thấu Ái Tài Tiên Nhân.
"Ha ha, Sở Phong tiểu hữu nói phải, người như ta đúng là đáng c·hết, nhưng phải xem ngươi có cơ hội g·iết ta không đã.""
Ái Tài Tiên Nhân cười khẩy, rồi nhìn bốn vị thái thượng trưởng lão ở đằng xa, nói: "Bốn vị trưởng lão đại nhân, m·ạng nhỏ của Sở Phong hiện đang nằm trong tay ta, các người nói ta nên g·iết hay không g·iết đây?"
"g·i·ế·t, Ái Tài Tiên Nhân, phiền ngươi g·i·ế·t hắn, chỉ cần ngươi g·i·ế·t hắn, tứ đại đế tộc ta chắc chắn sẽ hậu tạ." Tứ đại trưởng lão gần như đồng thanh nói.
"Ái Tài, ngươi dám, ngươi dám đụng vào đồ nhi của ta, ta sẽ khiến ngươi s·ống không bằng c·hết." Tuyết Phát Tiên Nhân giận dữ nói.
"Tuyết Phát Tiên Nhân, ta biết tính của ngài mà, hôm nay coi như ta tha cho Sở Phong, ngài cũng sẽ không tha cho ta.""Mà ta đã ra tay rồi, thì không sợ ngài đâu." Ái Tài Tiên Nhân đắc ý cười, rồi nói: "Bốn vị trưởng lão đại nhân, ta không cần các người hậu tạ gì đâu, ta chỉ cần các người đáp ứng ta một điều, tất cả bảo vật trên người Sở Phong đều thuộc về ta, các người không được truy cứu, được không?"
"..." Nghe vậy, người của tứ tộc tức giận không nhẹ, Ái Tài Tiên Nhân lại thừa cơ cướp của, sư tử ngoạm. Dù lần này hắn không chủ động đòi gì, nhưng bảo bối trên người Sở Phong lại nhiều vô kể, chưa kể những thứ trên người hắn, chỉ riêng nửa thành Đế binh của tứ đại đế tộc đã bị Sở Phong đoạt đi bao nhiêu rồi? Coi như những món nửa thành Đế binh kia đã bị Sở Phong cướp đoạt, nhưng thực tế vẫn thuộc về tứ đại đế tộc, mà lời của Ái Tài Tiên Nhân rõ ràng là muốn nuốt hết những bảo bối đó.
"Được, Ái Tài ra tay đi." Dù vậy, bốn vị thái thượng trưởng lão vẫn không do dự mà quả quyết đồng ý, bọn họ hiểu rất rõ, so với m·ạng của Sở Phong, những chí bảo kia căn bản không đáng gì.
"Được thôi." Nghe vậy, ý cười trên khóe miệng Ái Tài Tiên Nhân càng đậm, rồi hắn đưa ánh mắt âm hiểm nhìn Sở Phong, nói: "Sở Phong tiểu hữu, ngươi đừng trách bản tiên tâm địa độc ác, thật sự là lấy tiền của người ta thì phải trừ tai cho người ta, huống chi, ngày đó ngươi ức h·i·ế·p đồ nhi của ta, ta sao có thể tha cho ngươi?"
Nói đến đây, trong mắt Ái Tài Tiên Nhân hiện lên một tia h·ận ý nồng đậm.
Phốc
Nhưng vừa dứt lời, Ái Tài Tiên Nhân há rộng miệng, phun một ngụm m·áu tươi lớn lên kết giới?
"" Thấy cảnh này, đừng nói người ngoài, ngay cả Sở Phong và Hồng Cường cũng ngơ ngác. Ái Tài Tiên Nhân không phải muốn g·i·ế·t mình sao? Sao lại thổ huyết?
Ông
Mà đúng lúc này, sau lưng Ái Tài Tiên Nhân bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng. Người này khoác một chiếc áo choàng đen đặc biệt, che giấu thân thể, che giấu dung mạo, nhưng lại không thể che giấu khí tức, đây là một vị Võ Đế tứ phẩm.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận