Tu La Võ Thần

Chương 1888: Trợn mắt há hốc mồm

"Ha ha..." Giờ phút này, Sở Phong cười. Trước đó, Sở Phong hắn nghe Tiên Ngự Thạch, cố ý giả vờ thua, một mặt là bởi vì muốn làm khó Tiên Ngự Thạch, xem đó như một loại khảo nghiệm. Một mặt khác cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao người ở dưới mái hiên, hắn thật sự không thể không cúi đầu. Dù thế lực của Sở Phong đã có thể đi ngang ở rất nhiều nơi, nhưng tại Tinh Linh Vương Quốc quái vật khổng lồ này, hắn thực sự không dám quá mức làm càn. Trước đây, Sở Phong đối đầu với tứ đại đế tộc, cũng có thể nói là đã chịu không ít đau khổ, nếu lại đối đầu với Tinh Linh Vương Quốc, sợ là không ai có thể cứu được Sở Phong, mà với thực lực của Tinh Linh Vương Quốc, tất cả người thân của Sở Phong, sợ là cũng phải gặp xui xẻo. Đừng nói người ngoài, ngay cả Nam Cung Long kiếm, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Tinh Linh Vương Quốc. Nhưng bây giờ Linh Nguyệt công chúa tới, Sở Phong lại sao có thể nghe lời tên bại hoại này nữa, thế là vừa cười vừa nói: "Sở Phong nguyện ý cùng Ngự Thạch thiếu gia, nghiêm túc luận bàn một phen." "Nghiêm túc? Ý ngươi là gì, ngươi muốn nói, vừa nãy ngươi căn bản không nghiêm túc sao?" Nghe được lời này, Tiên Ngự Thạch lập tức rất khó chịu. Về phần Sở Phong, thì không trả lời cái vấn đề ngu xuẩn này, mà chỉ nhàn nhạt cười. Còn lúc này, Linh Nguyệt công chúa cũng cười, nói: "Ngự Thạch đệ đệ, xem ra Sở Phong, căn bản không có xem ngươi ra gì." "Hừ, thật là càn rỡ, được thôi, lần này không cho ngươi đẹp mặt không được." Tiên Ngự Thạch phẫn nộ xắn tay áo lên, nhưng đồng thời, lại vẫn âm thầm uy hiếp Sở Phong, bảo Sở Phong tiếp tục thua cho mình. Những lời này Sở Phong đều nghe rõ, nhưng không hề để tâm, lần này... ngay trước mặt nhiều người như vậy, Sở Phong sẽ không thua với cái phế vật này nữa. "Xem ra Ngự Thạch đệ đệ rất tự tin đấy, nhưng nếu chỉ luận bàn, thì không có ý nghĩa quá lớn, chi bằng như vậy đi, ta cho các ngươi thêm một chút hình phạt." "Các ngươi ai thua, sẽ phải uống một chén nhựa cây hắc liên, được không?" Linh Nguyệt công chúa cười tủm tỉm nói. "Hình phạt này hay đấy, đều nói nhựa cây hắc liên có thể ăn, mà chẳng ai dám ăn, ta cũng muốn xem, rốt cuộc nếu có người ăn, sẽ thế nào." Lúc này, các viễn cổ tinh linh khác, nhao nhao vỗ tay tán thưởng. Còn Tiên Ngự Thạch thì mặt mày tái mét, hắn dù có ngốc đến đâu, cũng nghe ra ý trong lời Linh Nguyệt công chúa, giờ phút này hắn đã ý thức được không ổn, chỉ là hắn không hiểu, không phải Linh Nguyệt công chúa ám chỉ hắn làm khó Sở Phong, cho Sở Phong đẹp mặt sao, sao giờ lại luôn giúp đỡ Sở Phong nói chuyện? Về phần Sở Phong, lại càng mừng thầm, Linh Nguyệt công chúa không đưa ra hình phạt khác, lại cố ý dùng nhựa cây hắc liên mà Tiên Ngự Thạch đã từng dùng để làm khó dễ mình, lộ rõ là muốn gậy ông đập lưng ông. Lúc này, Sở Phong gần như chắc chắn, Linh Nguyệt công chúa không có ác ý với mình, mà còn là đang hướng về phía mình, mặc dù hắn không biết vì sao Linh Nguyệt công chúa đứng về phía hắn, nhưng tóm lại, đây là một chuyện tốt. "Ta không ý kiến gì, không biết Ngự Thạch thiếu gia, có nguyện ý không?" Sở Phong vừa cười vừa nói. "Ngươi còn không sợ, lẽ nào ta lại sợ? Thật là buồn cười." Tiên Ngự Thạch kiên quyết nói, nhưng trong bóng tối vẫn đang tiếp tục uy hiếp Sở Phong. Nghe những âm thanh uy hiếp liên tục vọng vào tai, Sở Phong biết, Tiên Ngự Thạch giờ phút này cực kỳ sợ, hắn không muốn thua, cũng không thể thua, vì lúc đó để hắn mất hết mặt mũi, trước mặt tộc nhân. Thế nhưng Sở Phong lại muốn hắn mất hết mặt mũi, đây là sự trừng phạt của hắn vì những gì hắn đã làm khó Sở Phong. "Sở Phong, cứ việc ra tay, mọi chuyện có ta làm chủ cho ngươi." Thế nhưng, vào lúc này, lại có một đạo truyền âm vọng vào tai Sở Phong. Nghe xong truyền âm này, Sở Phong bỗng có chút đồng cảm với Tiên Ngự Thạch, bởi vì đạo truyền âm này, không phải của Tiên Ngự Thạch, mà là của Linh Nguyệt công chúa, Linh Nguyệt công chúa lại dung túng cho Sở Phong, dạy dỗ Tiên Ngự Thạch. "Quyền cước không có mắt, nếu lỡ làm Ngự Thạch thiếu gia bị thương, mong rằng đừng trách tội mới phải." Sở Phong cười tủm tỉm nói. "Sở Phong, viễn cổ tinh linh chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt như vậy, nếu ngươi không tin, có thể thử xem." Tiên Ngự Thạch hung dữ nói, đủ loại truyền âm của hắn, Sở Phong đều không đáp lại, ngược lại còn liên tục khiêu khích hắn, hắn biết, Sở Phong không có ý định tiếp tục nhường nhịn hắn nữa. Nhưng, hắn lại không thể thua, nên lời hắn nói mang ý uy hiếp, ám chỉ Sở Phong, tốt nhất đừng làm bừa, bằng không tự gánh lấy hậu quả. "Đã như vậy, vậy ta cũng sẽ không khách khí." Nhưng trước sự uy hiếp của Tiên Ngự Thạch, Sở Phong lại tươi cười không đổi, xem thường. "Bá" Bỗng nhiên, Sở Phong động, tốc độ nhanh chóng, như ánh sáng bình thường, chỉ một cái chớp mắt, Sở Phong đã tới gần Tiên Ngự Thạch. Nhanh, tốc độ của Sở Phong quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc, đa phần những người ở đây là tiểu bối, căn bản không nhìn rõ được tốc độ của Sở Phong, chỉ có Linh Nguyệt công chúa là có thể nhìn thấy. Nhưng khi thấy được tốc độ kinh người đó của Sở Phong, lập tức mặt mày nhỏ khẽ biến sắc, đôi mắt sâu thẳm trở nên ngưng trọng, thầm nghĩ: "Nghịch chiến tứ phẩm chiến lực, tin đồn là thật, chiến lực của Sở Phong, lại có thể sánh được với tiểu muội ta." "Ba ba ba ba ba ba ba ba" Ngay lúc Linh Nguyệt công chúa còn đang kinh ngạc, hai tay của Sở Phong đã biến thành mấy ngàn cánh tay, như mưa to liên tục đập lên người Tiên Ngự Thạch. Đối mặt với công kích hung mãnh này của Sở Phong, Tiên Ngự Thạch vậy mà không có chút sức chống cự nào, chỉ có thể liên tục bị đánh. Đến khi Sở Phong dừng tay, Tiên Ngự Thạch đã bay ngược ra ngoài, hung hăng đâm vào cột cung điện, rơi xuống đất, đã là mặt mày bầm dập, miệng mũi chảy máu. Còn những người vây xem, từng người đều trợn mắt há hốc mồm, họ sớm đã đoán được Tiên Ngự Thạch không phải là đối thủ của Sở Phong, nhưng không nghĩ hắn lại bại nhanh đến vậy, chỉ trong chớp mắt, đã bị đánh thành bộ dạng này. Nhưng dù sao đi nữa, tu vi của Sở Phong cũng chỉ ngang Tiên Ngự Thạch, đều là Bán Đế đỉnh phong a. Tứ phẩm chiến lực, Sở Phong lại thực sự có tứ phẩm chiến lực. Nghĩ đến đây, đám tiểu bối viễn cổ tinh linh, nhìn về phía Sở Phong với ánh mắt khác hẳn. Lúc đầu, họ đối với Sở Phong còn có chút thành kiến, nhưng giờ đây loại thành kiến đó không còn, thay vào đó là sự nể phục. Tiên Miêu Miêu, nhân vật truyền kỳ của viễn cổ tinh linh, sở dĩ đặc biệt như vậy, là vì có nghịch chiến tứ phẩm chiến lực. Còn bây giờ xuất hiện một người, giống hệt như Tiên Miêu Miêu, điều này khiến họ sao có thể không coi trọng. "Ai da, thật sự là ngại quá, ta không ngờ thân thể của Ngự Thạch thiếu gia lại yếu như vậy, ra tay hơi nặng, mong được thứ lỗi." Sở Phong một mặt vô tội nói, nhưng câu nào câu nấy đều là châm chọc và cay cú. "Sở Phong, xxx ta muốn giết chết ngươi." Bị đánh thành cái bộ dạng này trước mặt mọi người, Tiên Ngự Thạch thực sự nổi điên, hắn rút ra một thanh nửa thành Đế binh, mang sát khí ngút trời xông về phía Sở Phong. Hắn không hề làm bộ, hắn thực sự muốn giết Sở Phong. "Ầm" Thế nhưng, hắn còn chưa đến gần Sở Phong, một luồng sức mạnh đã cản lại hắn, khiến hắn giữa không trung bị đẩy lùi về. Là Linh Nguyệt công chúa ra tay ngăn lại hắn. "Thua thì là thua, thua thực lực không sao, đừng để thua cả phẩm đức, để người ta chê cười viễn cổ tinh linh chúng ta thua không nổi." Linh Nguyệt công chúa nói. Linh Nguyệt công chúa lên tiếng, Tiên Ngự Thạch cho dù ủy khuất, tức giận đến đâu, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hắn không chỉ cố nén cơn phẫn nộ, còn phải một mặt cung kính nói với Linh Nguyệt công chúa: "Là ta không đúng, cảm ơn Linh Nguyệt tỷ tỷ nhắc nhở." "Không sao, không sợ phạm sai lầm, chỉ cần biết sai có thể sửa là tốt rồi." Linh Nguyệt công chúa khẽ cười, sau đó nói: "Người đâu, đi lấy một bát nhựa cây hắc liên, cho Ngự Thạch thiếu gia ăn vào." Nghe được lời này, đừng nói Tiên Ngự Thạch, ngay cả những viễn cổ tinh linh khác đều ngây người ra, họ không ngờ rằng, Linh Nguyệt công chúa lại nghiêm túc đến vậy. "Không cần, nhựa cây hắc liên, ta ở chỗ này vừa vặn có một bát." Đúng lúc này, Sở Phong đột nhiên lên tiếng. "Cái gì?" Nghe được lời này, mọi người lại càng sửng sốt, nhựa cây hắc liên chính là đặc sản của Tinh Linh Vương Quốc, tại sao Sở Phong lại có thể có? Trên thực tế, đừng nói người ngoài, ngay cả Tiên Ngự Thạch cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn không tin Sở Phong lại có nhựa cây hắc liên. Nhưng, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Sở Phong bỗng nhiên giơ tay vồ một cái, đem cái bát đựng nhựa cây hắc liên trong cung điện kia nắm trong tay. Sau đó, miệng há ra, chỉ nghe thấy "ọe" một tiếng, một cục đen ngòm rơi vào trong bát. Lúc này, những người ở đây, đều há hốc mồm kinh ngạc, trợn mắt líu lưỡi. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận