Tu La Võ Thần

Chương 5706: Thôn Thiên Kỳ Lân?

Chương 5706: Thôn Thiên Kỳ Lân? Tất cả trưởng lão Thất Giới Thánh Phủ đều bị dọa sợ. Ngay cả trưởng lão cấp Thánh cũng không ngoại lệ. Tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng kia, khí tức sinh mệnh cường đại kia, rõ ràng chính là sinh mệnh thánh thú đang bị thôn phệ. Nhưng cái đó tuyệt đối không chỉ là sinh mệnh, tất nhiên còn bao hàm linh hồn và huyết mạch thánh thú. “Sở Phong, ngươi đang làm cái gì, mau dừng tay lại!!!” Rơi vào đường cùng, tất cả trưởng lão chỉ có thể mở miệng quát tháo, bởi vì trứng thánh thú quá trân quý, nếu thật cứ như vậy bị hủy diệt, bọn hắn khó thoát trách phạt. “Làm rõ tình huống được không, ta Sở Phong sẽ nghe các ngươi sao?” “Ta Sở Phong tới đây, chính là vì làm chuyện này mà đến.” Sở Phong nói. “Sở Phong, ngươi đừng muốn đắc ý, hành động của ngươi, cuối cùng sẽ phải trả giá đắt.” Trưởng lão cấp Thánh nghiến răng nghiến lợi. “Có gì mà đắc ý chứ, chẳng phải chỉ là phế bỏ đám trứng này trước mặt các ngươi thôi sao?” “Sao, ngươi bất lực nên đau lòng cho vị trưởng lão cấp Thánh này à?” “Không phải, ngươi đã sống mấy vạn năm, đến chút năng lực điều tiết này cũng không có?” “Nếu thật tâm bệnh khó chữa, ngươi có thể về hỏi thử Linh Mâu tử kia, có lẽ hắn có kinh nghiệm điều tiết, để hắn cùng ngươi chia sẻ.” Lời này của Sở Phong vừa thốt ra, trưởng lão cấp Thánh kia đã tức đến gân xanh nổi lên, trong nham động toàn là sát ý ngút trời. Nhưng vô dụng, hắn căn bản không đả thương được Sở Phong. Mà rất nhanh, đám trứng cũng không còn động tĩnh, chỉ còn trứng thánh thú vẫn còn kêu rên. Nhưng sau một lát, ngay cả trứng thánh thú cũng im bặt. Lúc này, rất nhiều trưởng lão ngay cả lời cũng không nói nên lời, bọn họ đã đại não trống rỗng, không biết phải làm sao cho phải. Ngược lại trưởng lão cấp Thánh, hung ác nói với Sở Phong: “Sở Phong, lão phu với ngươi không đội trời chung.” “Đừng dọa ở đây, ta với Thất Giới Thánh Phủ các ngươi, đã sớm không đội trời chung.” “Đúng.” Nói đến đây, Sở Phong nhìn về phía các trưởng lão khác. “Muốn mạng sống, thì sớm rời khỏi Thất Giới Thánh Phủ đi, tránh cho khi ta giết tới, các ngươi lại uổng mạng.” Nói xong, Sở Phong nắn pháp quyết, rất nhanh lực truyền tống lại hiện ra, dưới ánh mắt của các vị trưởng lão, trực tiếp rời đi… Sở Phong sử dụng lực truyền tống, chính là do Giới Linh Tiên Vương bố trí, cho nên Sở Phong trực tiếp về đến chỗ hai cái trận truyền tống. Về đến đây, Sở Phong lập tức từ trong túi càn khôn lấy ra một vật. Trứng Thôn Thiên Kỳ Lân!!! Sở Phong đã xác nhận, thôn phệ hết sinh mệnh cùng huyết mạch của trứng thánh thú và những trứng thú vật khác, chính là viên Thôn Thiên Kỳ Lân này. Đồng thời lúc này, Thôn Thiên Kỳ Lân này đã xuất hiện rất nhiều vết rách. Vật này, sắp ấp trứng thật rồi. Viên kỳ lân trứng này, là do Sở Phong tình cờ đoạt được, sau đó tại Cửu Long thượng giới, gặp được một đầu hắc long. Hắc long kia nói vật này tên là Thôn Thiên Kỳ Lân. Mà Lỗ Mũi Trâu lão đạo cũng từng nói, vật này coi như không phải thần thú, thì cũng sẽ không thua kém thần thú là bao. Nếu biết cách lợi dụng, đối với Sở Phong sẽ có trợ giúp rất lớn. Tuy Lỗ Mũi Trâu lão đạo đã bố trí trận pháp, nói vật này cho dù ấp trứng, cũng vô pháp tổn thương đến Sở Phong. Mà bây giờ, vật này cuối cùng cũng muốn ấp trứng, Sở Phong cũng rất mong chờ. Giờ phút này, vết rách trên trứng Thôn Thiên Kỳ Lân càng ngày càng nhiều. “Để ta xem xem, rốt cuộc ngươi là tồn tại như thế nào.” Trong mắt Sở Phong vẻ chờ mong càng đậm. Cuối cùng, trứng Thôn Thiên Kỳ Lân vỡ vụn hoàn toàn, kim quang chói mắt chiếu rọi khắp bốn phương tám hướng. Trong khoảnh khắc, một cỗ tràn đầy sát ý, cũng theo kim quang cùng nhau cuốn tới. Vật này, muốn giết Sở Phong. Ô oa. Nhưng mà, sát ý còn chưa bao trùm đến Sở Phong, thì liền lập tức biến mất, còn có từng đợt kêu thảm thiết từ trong kim quang truyền đến. Cùng với kim quang biến mất. Sở Phong cũng thấy được vật phát ra tiếng gào thét thảm thiết. Vật này toàn thân trận pháp quấn quanh, đó chính là trận pháp do Lỗ Mũi Trâu để lại. Nó thật sự muốn giết Sở Phong, nhưng lại bị trận pháp này trói buộc, còn đang bị nó tra tấn. Bất quá đối với chuyện này, Sở Phong cũng chẳng nghĩ gì nhiều. So với điều đó, nhìn thấy bộ dáng vật này, Sở Phong lại có chút tự hoài nghi. Đó là một vật toàn thân màu vàng, thân dài hai thước. Còn về hình dáng đặc thù của nó. Ngoài việc trên người có những đường vân vảy cá, và trên mũi có hai cái xúc tu ngắn nhỏ ra, thì có thể nói như vậy… Tai giống tai lợn. Mũi giống mũi lợn. Móng giống móng lợn. Đuôi giống đuôi lợn. Đến cả thân thể cũng giống lợn. Cái này mẹ nó rõ ràng là một con lợn. “Sao lại ấp ra một con lợn thế này?” Sở Phong kinh ngạc thốt lên. “Ai là lợn hả, sao ngươi lại mắng người vậy? Ngươi dám nói bản đại gia như thế sao?” Con lợn kia, rõ ràng bị trận pháp giày vò, vốn đang kêu rên. Nhưng nghe được Sở Phong nói nó là lợn, nó lại lập tức đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm Sở Phong. Sở Phong cũng không giải thích, lật bàn tay một cái, lực kết giới liền ngưng tụ thành một chiếc gương, đứng trước mặt con lợn. “Ta sát, bản đại gia sao lại biến thành bộ dạng này?” Nhìn thấy bộ dạng của mình, chính con lợn kia cũng kinh ngạc. Tựa như cô gái trang điểm kỹ lưỡng, không thể chấp nhận được diện mạo thật của mình lúc ban đầu. “Ngươi thấy lợn bao giờ chưa, ngươi cảm thấy ngươi khác gì lợn à?” Sở Phong hỏi. “Im miệng, không cho phép ngươi nói bản đại gia như thế, còn có...có thể dừng trận pháp này được không?” “Ngươi cứ nhìn trận pháp này tra tấn ta như vậy, ngươi có chút đồng tình không vậy?” Con lợn kia hỏi. “Ngươi bảo dừng là dừng sao?” “Ngươi vừa nãy còn muốn giết ta đấy.” Sở Phong nói. Trận pháp này, chính là do sư tôn của Sở Phong, Lỗ Mũi Trâu lão đạo bày ra. Trước đây Sở Phong cảm nhận không được nhiều, nhưng hiện tại trận pháp do con lợn này ấp trứng ra, cũng hiện nguyên hình hoàn chỉnh. Trận pháp này, là bị động phát động, Sở Phong không thể tự mình điều khiển, nhưng trận này một khi đã phát động, thì ngược lại Sở Phong có thể lựa chọn có dừng hay không. Tuy không thể tùy ý khống chế, nhưng Sở Phong có thể cảm giác được, con lợn này rất lợi hại, ít nhất sát ý vừa rồi không phải giả, có lẽ nó thật sự có được sức mạnh giết chết Sở Phong. Thêm vào trước đó, nó còn thôn phệ thánh thú, cho dù nó là một con lợn, thì tuyệt đối cũng là một con lợn cực kỳ lợi hại. Một con lợn lợi hại như thế, mà lại bị trận pháp của sư tôn Sở Phong trói buộc, chứng tỏ sư tôn hắn lợi hại đến nhường nào. “Giết ngươi?” “Bản đại gia không có quyết định đó nha, có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không?” Con lợn kia tỏ vẻ vô tội. “À...” Sở Phong cười lạnh một tiếng. “Ngươi muốn thế nào?” Con lợn kia hỏi. “Nói ngươi sai, lần sau không dám, ta sẽ cân nhắc cho ngươi cơ hội này.” Sở Phong nói. “Nực cười, ta tồn tại như thế nào, lại đi nói sai với một tiểu quỷ nhân tộc như ngươi sao?” Con lợn kia vẻ mặt khinh thường. “Vậy thì dễ thôi, cứ đợi đến khi nó tự kết thúc đi.” Sở Phong cũng không quan trọng, dứt khoát ngồi xuống đất. Thấy vậy, con lợn kia lại dùng hai móng sau quỳ trên mặt đất, hai móng trước giơ cao, đối Sở Phong làm lễ thở dài: “Gia, ta sai rồi.” Cảnh này, Sở Phong cũng trợn mắt há mồm. Thái độ này biến đổi nhanh thật đấy. Rõ ràng con lợn này, không hề có chút tiết tháo nào cả. “Được thôi, cho ngươi một cơ hội.” Thấy thế, Sở Phong nắn pháp quyết, trận pháp trói buộc kia quả nhiên cũng lập tức tiêu tán. Bá. Nhưng trận pháp vừa biến mất, một đạo kim quang liền xẹt qua, là con lợn kia muốn chạy ra ngoài. Ôi cho ăn… Nhưng vừa bay lên, con lợn đã rơi xuống đất, chính là do trận pháp kia lại tự động phóng thích mà ra. Trận này, chủ yếu có hai công hiệu. Cái thứ nhất, phòng ngừa con lợn này tấn công Sở Phong. Cái thứ hai, là không cho phép con lợn này thoát khỏi phạm vi Sở Phong. “Mau dừng lại đi mau dừng lại, ta thật sai rồi.” Con lợn kia vội mở miệng, tiếng kêu thảm còn lớn hơn cả lúc trước, bởi vì lần này lực lượng của trận pháp còn mạnh hơn. Trước đây còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được, hiện tại thì đau chỉ có thể lăn lộn dưới đất. Đây chính là chỗ cao minh của Lỗ Mũi Trâu. Lực lượng của trận pháp, là có thể theo số lần phát động mà tăng cường. Nhưng Sở Phong lại không có dừng nó lại. “Đầu tiên là muốn giết ta, sau đó lại muốn bỏ chạy.” “Cái đầu của ngươi thật không an phận à, không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi nghĩ ta Sở Phong dễ bị bắt nạt sao?” Sở Phong lạnh lùng nhìn con lợn kia. “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, tên điên… không không không, Sở đại gia, Phong đại gia, mau thả cho heo nhỏ đi mà.” Con lợn kia lập tức đổi giọng, thậm chí tự xưng mình là heo. Nhưng Sở Phong lại như không nghe thấy vậy. Thấy tình huống như vậy, thần sắc con lợn biến đổi, con mắt nhỏ xíu đảo loạn, giống như đang xoắn xuýt, nhưng rất nhanh nó đã quyết định, thế là lớn tiếng nói: “Thả cho ta, ta có thể giúp ngươi tăng tu vi!!!” (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận