Tu La Võ Thần

Chương 2413: Cấm kỵ phương pháp

"Tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sở Phong hỏi, hắn đã ý thức được, Anh Minh Triều này cùng Khổng Thị thiên tộc, tựa hồ có thâm thù đại hận.
"Ngươi không phải hỏi ta, vì sao lại xuất hiện ở nơi này sao, đây đều là do Khổng Thị thiên tộc bức ép cả." Anh Minh Triều nói ra.
Sau đó, Anh Minh Triều kể lại mọi chuyện một năm một mười cho Sở Phong nghe.
Vào hơn một ngàn năm trước, đó là thời điểm danh tiếng của Anh Minh Triều và Anh Hùng thành đang thịnh nhất. Lúc đó, Anh Hùng thành không chỉ có phạm vi thế lực của mình mà còn nắm giữ một vài di tích. Anh Minh Triều dẫn đầu một đám cao thủ của Anh Hùng thành, vừa mới từ một tòa di tích đi ra, lúc ấy hắn rất mệt mỏi, nhưng vì thành công có được lợi ích bên trong di tích kia, hắn cũng rất vui vẻ.
Tâm huyết dâng trào, Anh Minh Triều liền muốn mang theo huynh đệ mình đi uống rượu. Trùng hợp là gặp được tộc trưởng của Khổng Thị thiên tộc và Chu thị thiên tộc. Hai vị tộc trưởng hết sức mời Anh Minh Triều đến Khổng Thị thiên tộc làm khách, còn nói Khổng Thị thiên tộc có rượu ngon ủ vạn năm. Anh Minh Triều và huynh đệ đều là những người thích rượu, nghe nói có rượu ngon như vậy tự nhiên động lòng, lại thêm sự nhiệt tình không thể chối từ nên liền đến Khổng Thị thiên tộc.
Nhưng không ngờ, đó lại là một cái bẫy. Nguyên lai, Khổng Thị thiên tộc câu kết với Chu thị thiên tộc, sợ Anh Minh Triều tiếp tục lớn mạnh, thật sự trở thành bá chủ Bách Luyện phàm giới, muốn trước khi hắn hoàn toàn trưởng thành sẽ giết chết Anh Minh Triều.
Khi Anh Minh Triều biết rõ chân tướng thì đã muộn, huynh đệ của hắn đều bị giết, hắn cũng song quyền nan địch tứ thủ. Đường cùng, đành phải lựa chọn chạy trốn, nhưng Khổng Thị thiên tộc và Chu thị thiên tộc đã sớm chuẩn bị, phong tỏa tất cả đường trốn, cuối cùng Anh Minh Triều trốn vào dãy núi buồn ương. Nhưng bất hạnh là, hắn phát động sát trận, bị cuốn vào sát trận đó, uy lực của sát trận quá mạnh đủ để xóa sổ hắn. Đường cùng, Anh Minh Triều đành phải sử dụng cấm kỵ phương pháp, cấm kỵ phương pháp này có thể giúp Anh Minh Triều tránh được việc bị sát trận xóa sổ.
Cấm kỵ phương pháp này rất lợi hại, sử dụng xong, thân thể Anh Minh Triều sẽ biến mất, tuy không phải biến mất thật sự, nhưng lại có thể khiến đa số trận pháp không bắt được hắn, bất kỳ ánh mắt nào cũng không thể nhìn thấy hắn. Nhưng là cấm kỵ phương pháp, tự nhiên có tác dụng phụ vô cùng nghiêm trọng, mà tác dụng phụ này chính là… Hắn sẽ không thể động đậy được nữa, trừ khi mở cấm kỵ phương pháp ra, bằng không… hắn nửa bước cũng khó mà di chuyển.
Cũng may, Anh Minh Triều không ở mãi trong sát trận, bởi vì chỗ sâu trong sát trận có một đạo truyền tống trận, cho nên khi Anh Minh Triều rơi vào chỗ sâu của sát trận, chạm vào truyền tống trận, liền đến được đây. Chỉ là, khi đến được nơi này, tác dụng phụ triệt để bùng phát, Anh Minh Triều liền bị mắc kẹt tại đây.
"Xem ra, chỉ cần có thể sống sót từ sát trận, liền có thể đến được đây, nơi này khảo nghiệm cũng thật thú vị." Biết được kinh nghiệm của Anh Minh Triều, Sở Phong lại càng rõ, Khổng Anh Dật đã thiết kế nơi này. Những sát trận đó tuy hung hiểm, nhưng thực chất là đường tắt đến cung điện này, chỉ cần có thể sống sót, liền có thể đến được đây, nhưng hiển nhiên, trải qua nhiều năm như vậy, người có thể sống sót đến nơi đây, chỉ có Anh Minh Triều này.
Bất quá Anh Minh Triều này cũng đủ thảm, vì sử dụng cấm kỵ phương pháp, dù đến được nơi cất giấu bảo tàng của kẻ địch, nhưng lại không thể lấy thứ gì đi, vì… hắn đã không thể động đậy.
"Theo lý mà nói, sau khi tiền bối sử dụng cấm kỵ phương pháp kia, không chỉ không thể động đậy, đáng lẽ còn không thể nói chuyện, càng không thể sử dụng uy áp." Sở Phong nói ra.
"Không sai, ta bị vây ở đây đã tròn một ngàn năm, tuy tác dụng phụ cũng đang dần yếu đi theo thời gian, nhưng ta vẫn không cách nào rời khỏi đây."
"Tiểu tử, ngươi thử tưởng tượng, một người bị vây ở một nơi suốt một ngàn năm, không ai bầu bạn nói chuyện, ngay cả cử động cũng không thể đổi tư thế, càng không ăn không uống, thống khổ đến nhường nào."
"Đúng rồi, ngươi có đồ ăn không, rượu, đúng rồi rượu, tiểu tử, ngươi có rượu không?" Bỗng nhiên, Anh Minh Triều hỏi.
"Có." Sở Phong lấy trong túi càn khôn ra một ít đồ ăn, cùng một vò rượu ngon.
"Ngươi nhóc này, mà lại còn mang theo rượu bên mình, mau, mau, mau, đưa cho ta, chuyển nhanh cho ta." Thấy đồ ăn và rượu trong tay Sở Phong, Anh Minh Triều trở nên vô cùng kích động. Dù Sở Phong không thể nhìn thấy Anh Minh Triều, nhưng Sở Phong lại có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Anh Minh Triều, giờ phút này, ánh mắt Anh Minh Triều tuyệt đối đang chăm chăm, giống như một con hổ sắp chết, nhìn thấy một con cừu nhỏ. Hắn đi tới gần Anh Minh Triều, hắn không hề sợ hãi, vì Anh Minh Triều muốn làm bất lợi cho hắn, Sở Phong căn bản không còn cơ hội sống sót.
"Tiền bối, ngài không thể di động, làm sao ăn được, chẳng lẽ muốn vãn bối đút ngài?" Sở Phong đi tới gần, vừa hỏi vừa nói.
"Xéo đi, ngươi mà là nữ tử, thì đút ta còn được, ngươi một tên đàn ông con trai đút ta? Đại gia đây không có cái sở thích đó."
"Đại gia ta tuy không thể động, nhưng đại gia có tu vi, đại gia ta thao túng uy áp là có thể tự mình ăn được." Quả nhiên, lời Anh Minh Triều vừa dứt, một cỗ uy áp liền đến gần Sở Phong, kéo đồ ăn và rượu trong tay Sở Phong đi.
"Ngươi đã có thể dùng uy áp cầm đồ ăn, sao còn muốn ta đưa?" Sở Phong có chút bất mãn nói ra.
"Đại gia đây dù sao cũng không tự do, uy áp giết người thì được, thao túng đồ ăn vẫn còn chút khó khăn, quá xa ta sợ sai, lỡ làm đổ rượu của ta thì sao."
"Oa, tròn một ngàn năm, một ngàn năm không ngửi thấy mùi rượu, đây quả thực là mùi hương dễ ngửi nhất trần gian." Nói xong, chỉ nghe thấy tiếng lộc cộc không ngừng vang lên, chắc hẳn Anh Minh Triều đã bắt đầu uống.
"Nào, tiểu tử, còn rượu không, đến bồi đại gia ta uống một ngụm." Anh Minh Triều hỏi.
"Có, có rất nhiều." Sở Phong lại lấy ra hơn trăm vò rượu.
"Oa, tiểu tử, ngươi vậy mà mang theo nhiều rượu thế?" Thấy mấy vò rượu, Anh Minh Triều càng thêm hưng phấn và kích động.
"Đi ra ngoài, dù là thứ gì, cũng nên chuẩn bị nhiều một chút thì tốt hơn, phòng ngừa bất trắc mà." Sở Phong vừa cười vừa nói, đang khi nói hắn ngồi xếp bằng xuống, mở một vò rượu, nói: "Tiền bối, vãn bối xin mời ngài."
"Tốt, thật sảng khoái, tiểu tử, ta thích ngươi, đến, cạn." Anh Minh Triều vô cùng cao hứng. Dù Sở Phong không nhìn thấy Anh Minh Triều, nhưng lại có thể thấy Anh Minh Triều vận dụng uy áp điều khiển vò rượu, chạm cốc cùng hắn.
"Cạn." Sở Phong hơi mỉm cười, rồi cầm vò rượu trên tay, uống một hơi cạn sạch.
"Thoải mái." Anh Minh Triều nâng một vò rượu lên uống cạn, nhưng lại chưa thỏa mãn, lại dùng uy áp mở hai vò rượu trực tiếp ra. Còn đồ ăn Sở Phong đưa cho, hắn lại không động tới một nửa, quả nhiên là một con ma rượu, tình yêu với rượu, vượt xa mọi thứ khác.
"Tiền bối, nói chuyện chính đi, ngài muốn ta ở lại, hẳn là hy vọng ta có thể giúp ngài đúng không, ta nên giúp ngài thế nào, không ngại nói thẳng." Sở Phong nói với Anh Minh Triều.
Bây giờ hắn không nhìn thấy Anh Minh Triều, nhưng hắn biết, cấm kỵ phương pháp này của Anh Minh Triều tuyệt đối rất lợi hại. Chớ nói Sở Phong không thể trực tiếp dẫn hắn đi, dù Sở Phong là một vị Tiên bào Giới Linh sư, e là cũng khó có thể giúp được hắn. Mà Sở Phong không biết, nên giúp đỡ Anh Minh Triều như thế nào, vậy chỉ có cách hỏi Anh Minh Triều, hi vọng Anh Minh Triều người thi triển cấm kỵ phương pháp này, biết phải làm thế nào để hóa giải cấm kỵ phương pháp này.
"Hôm nay có rượu thì cứ say hôm nay, gấp cái gì, nào tiểu tử, lại bồi đại gia đây uống chút đã." Chỉ thấy một vò rượu đã mở ra, bay về phía Sở Phong.
Nguyên lai, Anh Minh Triều đã mở hai vò rượu, trong đó một vò là chuẩn bị cho Sở Phong.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận