Tu La Võ Thần

Chương 6091: Không quên sơ tâm

Chương 6091: Không quên sơ tâm Khi Bách Lý Tử Lân tuyên bố hắn sẽ tiếp tục ở đây chờ Sở Phong về, thì kết giới bao phủ lôi đài lại xuất hiện.
Ngay sau đó, giữa lôi đài xuất hiện một cánh cổng truyền tống.
Kết giới này quả thật không đơn giản.
Bách Lý Tử Lân túm lấy tóc Vương Cường, lôi hắn vào trong cánh cổng kết giới.
Mọi người tưởng rằng Bách Lý Tử Lân và Vương Cường vẫn còn trên lôi đài.
Thực tế, hắn đã mang Vương Cường thông qua trận truyền tống trong cánh cổng kết giới, tiến vào một cung điện di động.
Cung điện này ẩn sâu bên trong, không phải luôn ở đây, mà mới được di chuyển đến gần đây.
Cung điện di động này không lớn lắm, nhưng lại là bảo vật thời Viễn Cổ, ẩn chứa sức mạnh trận pháp cường đại.
Ngay cả kết giới che chắn tầm mắt mọi người, bao phủ lôi đài, cũng là từ cung điện di động này tỏa ra.
Nhưng đây không phải tất cả của cung điện di động.
Khi Bách Lý Tử Lân vào cung điện di động, liền ném Vương Cường mạnh vào tường như ném bao cát.
Bức tường vô cùng cứng rắn, Vương Cường bị chấn đến vỡ nát cả lục phủ ngũ tạng.
Lúc rơi xuống đất, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng hắn.
"Ta nói cà lăm, miệng ngươi thật là hỗn."
"Lúc trước ngươi nói gì, ngươi tự xưng là ai của ta?"
Bách Lý Tử Lân đi đến trước mặt Vương Cường, cúi xuống ngồi, không biết từ khi nào trong tay hắn xuất hiện một con dao găm, hàn quang sáng loáng chiếu lên mặt Vương Cường.
Dường như Vương Cường sắp phải hứng chịu tai họa.
Nhưng Vương Cường không sợ: "Lão tử là ngươi..."
Phụt Lời còn chưa dứt, dao găm trong tay Bách Lý Tử Lân đã theo dòng máu trào ra mà xuyên qua miệng Vương Cường.
Con dao găm này không chỉ đâm xuyên thân xác, mà còn đâm vào cả linh hồn, khiến Vương Cường dù tức giận đầy mặt nhưng cũng chỉ có thể ú ớ, không nói được thành lời.
Nhưng một đòn này chưa làm Bách Lý Tử Lân hả giận, hắn rút dao găm ra, rồi lại đâm xuống.
Phụt, phụt, phụt.
Chớp mắt, mặt Vương Cường đã bị hắn đâm cho bê bết máu.
"Vừa rồi ngươi muốn kéo đầu ta đúng không?"
Bách Lý Tử Lân nói xong liền buông dao găm, một tay túm lấy đầu Vương Cường, một tay nắm vai hắn.
Rồi dùng sức xé mạnh đầu Vương Cường ra khỏi vai.
Nhưng Vương Cường vẫn chưa chết.
Không phải Bách Lý Tử Lân không có khả năng giết Vương Cường.
Mà là hắn vốn không định giết, hắn chỉ muốn tra tấn Vương Cường.
Khi nãy ở ngoài, hắn phải tỏ ra phong độ.
Còn bây giờ, hắn cuối cùng đã có cơ hội thể hiện mặt tối của mình.
Cho nên chỉ như vậy, vẫn không thể nào tiêu tan được hận ý của hắn với Vương Cường.
"Ngươi tên cà lăm này, miệng cũng cứng thật đấy."
"Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thật sự không rên được một tiếng nào không."
Tiếp đó, Bách Lý Tử Lân tiếp tục tra tấn Vương Cường, nhưng từ đầu đến cuối, Vương Cường lại thật sự không thốt ra một tiếng kêu thảm nào.
Chỉ có đôi mắt kia, vẫn luôn hung hăng trừng Bách Lý Tử Lân.
"Còn nhìn?"
Bách Lý Tử Lân càng nghĩ càng tức, liền chuẩn bị khoét mù mắt Vương Cường.
"Đủ rồi."
Nhưng đúng lúc này, cùng với một âm thanh vang lên, một luồng uy áp cũng bao phủ lấy Vương Cường.
Là Tức Mặc Thiên Châu.
Hắn đã đến đây được một lúc.
Biết trong lòng Bách Lý Tử Lân có tức giận nên cũng không ngăn cản, nhưng nếu tiếp tục nữa, hắn lo Vương Cường sẽ chết.
"Nếu không đoán sai, hắn rất có thể là Tứ Hung thần thể thứ mười trong bảng xếp hạng Thiên Tứ thần thể trong truyền thuyết."
"Vậy thì trách không được, Thần Thể Thiên Phủ lại ra sức bồi dưỡng hắn."
Tức Mặc Thiên Châu nói.
"Yên tâm đi, ta không định giết hắn."
"Hắn với ta mà nói còn có tác dụng lớn."
"Chỉ là miệng hắn quá bẩn, không dạy dỗ thì khó mà hả giận."
Bách Lý Tử Lân vừa nói vừa ngồi xuống ghế trong đại điện, cũng không thèm lau máu trên tay, mà trực tiếp bốc hoa quả trên bàn cho vào miệng.
"Thật sự là Tứ Hung thần thể sao?" Bách Lý Tử Lân lại hỏi.
"Cũng khó mà xác định, nhưng rất giống, ta đoán là vậy." Tức Mặc Thiên Châu nói.
"Không quan trọng."
"Hắn quả thật có chút bản lĩnh, cho nên huyết mạch của hắn ta nhất định phải có được."
"Vốn tưởng là tên phế vật chậm trễ thời gian, không ngờ lại là một niềm vui bất ngờ."
"Chỉ mong Sở Phong kia, cũng có thể nghĩa khí như hắn, như vậy, thật đúng là song hỉ lâm môn."
Bách Lý Tử Lân cười lạnh.
Thì ra từ đầu đến cuối, hắn cũng không có ý định bỏ qua cho Vương Cường.
Thậm chí không có ý định bỏ qua cho Sở Phong.
...
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã một khoảng thời gian kể từ trận Bách Lý Tử Lân đánh với Vương Cường.
Nơi ẩn cư của hội trưởng Võ Giả thương hội, sâu trong dãy núi, có một tòa tháp cổ được làm bằng đá.
Sở dĩ nói là được làm mà không phải xây, là bởi vì tòa tháp cổ này được chạm khắc từ một tảng đá nguyên khối.
Lúc này, ngọn tháp có khí diễm bao quanh, giống như một cơn lốc lớn đang bao phủ nó, cảnh tượng có chút kinh người.
Một lát sau, khí diễm dần biến mất, Tử Linh từ đó đi ra.
Dù những ngày này gần như đều ở cùng nhau.
Nhưng khi thấy Tử Linh lúc này, Sở Phong vẫn ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Vẻ đẹp của Tử Linh vẫn luôn bền bỉ theo năm tháng.
Chỉ là so với trước đây, Tử Linh bây giờ càng thêm có khí chất.
Vẻ tiên tử siêu thoát khỏi thế tục.
Dù chỉ nhìn vẻ ngoài, Tử Linh cũng đã có phong thái của một cường giả đỉnh cao.
"Sở Phong anh."
Nhưng khi Tử Linh cất lời, cách xưng hô thân mật cùng giọng điệu nũng nịu dịu dàng.
Lại lập tức khiến nàng từ một cường giả đỉnh cao trở thành một cô gái nhỏ đáng yêu.
"Xem ra lần này, có hy vọng một bước lên Chân Thần cảnh rồi." Sở Phong nói.
"Đúng vậy, tiền bối cho chúng ta tài nguyên tu luyện thật sự quá lợi hại."
"Chỉ là Sở Phong anh, huyết mạch của anh thật sự quá háu ăn, rõ ràng anh luyện hóa tốt như vậy, mà lại làm anh không thể đột phá."
Nói rồi, Tử Linh có chút kêu oan cho Sở Phong.
Thời gian ở đây, hội trưởng Võ Giả thương hội luôn cung cấp tài nguyên tu luyện cho nàng.
Mà lần này Sở Phong trở về, hội trưởng Võ Giả thương hội lại càng lấy ra những tài nguyên tu luyện khá trân quý.
Nàng cùng Sở Phong cùng nhau luyện hóa.
Sở Phong không những luyện hóa nhanh hơn nàng, dung hợp cũng tốt hơn.
Nhưng Sở Phong vẫn chưa thể đột phá, mà ngược lại nàng lại tiến bộ khá lớn.
Sở dĩ như vậy, đều là vì huyết mạch trong cơ thể Sở Phong háu ăn quá mức.
So với tòa tháp cổ đỏ như máu trong cơ thể nàng còn kinh khủng hơn.
"Đừng lo cho ta, háu ăn thì có sao, không phải cũng đang từng bước đi lên đấy thôi."
"Ngược lại là em, tu luyện đến thời khắc quan trọng đừng phân tâm, mau về tiếp tục tu luyện, thừa thắng xông lên, đột phá lên chân thần."
"Đến lúc đó sẽ làm chỗ dựa cho anh." Sở Phong nói.
"Vậy em cũng có thể tạm thời vượt qua Sở Phong anh." Tử Linh cười ngọt ngào nói.
Nàng rất rõ, thiên phú không bằng Sở Phong.
Nếu không có tháp cổ đỏ như máu trong cơ thể, căn bản không có khả năng so sánh với Sở Phong.
Nhưng dù có tháp cổ đỏ như máu kia, nàng cũng biết việc đuổi theo Sở Phong là vô cùng khó khăn.
Sở Phong dù có tụt lại phía sau nàng cũng chỉ là tạm thời, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp, vượt qua nàng.
Hai người nói chuyện chán ngắt một hồi, Tử Linh ngoan ngoãn trở về tiếp tục tu luyện.
Mà Sở Phong thì đi tìm hội trưởng Võ Giả thương hội.
Khách sáo hỏi han vài câu, Sở Phong liền nói muốn đi ra ngoài một chuyến.
"Là định đi cứu Vương Cường đó à." Khuôn mặt của hội trưởng Võ Giả thương hội đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nơi đây nhìn như bị cách ly, nhưng nàng phát hiện Sở Phong luôn quan sát tình hình bên ngoài.
Cho nên dù biết chuyện của Vương Cường trước, cũng không nói cho Sở Phong, nhưng theo thời gian trôi đi, chính Sở Phong cũng đã biết chuyện này.
"Quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được tiền bối."
"Vương Cường là anh em vào sinh ra tử của ta, ta chắc chắn là phải đi rồi." Sở Phong nói.
"Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi."
"Nhưng chắc chắn sẽ không giúp ngươi."
"Bởi vì tự ngươi hiểu rõ, từ khi ngươi chinh phục mạch bản nguyên, ngươi chính là con mồi trong mắt tất cả các thế lực trong giới tu võ."
"Đó là một cái bẫy, bày ra vì ngươi."
"Ngươi nhất định phải đi, không chỉ không cứu được Vương Cường, mà còn hại chính bản thân."
Hội trưởng Võ Giả thương hội nói.
"Ta biết rất nguy hiểm, nhưng không còn cách nào, đó là huynh đệ tốt của ta, ta không thể làm ngơ."
"Cho dù người bị bắt không phải hắn, mà là tiền bối, ta cũng vậy, cũng sẽ không bỏ mặc." Sở Phong nói.
Lời Sở Phong vừa nói ra, hội trưởng Võ Giả thương hội hơi sững người, ánh mắt thoáng biến đổi, lộ ra sự bất ngờ.
Nàng không ngờ, Sở Phong sẽ vì nàng mà liều mạng.
Nhưng hết lần này tới lần khác thái độ của Sở Phong, lại không giống như nói dối.
Nhưng rất nhanh, vẻ khó chịu lại hiện ra trên mặt nàng:
"Dù ta thật sự gặp nguy hiểm cũng không cần ngươi tới liều mạng."
"Chỉ biết nghĩa khí, chính là không có đầu óc, với hành vi như vậy, dù có thiên phú tốt cũng khó thành đại sự." Hội trưởng Võ Giả thương hội nói.
"Ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến việc thành đại sự, ta tu luyện chỉ là muốn bảo vệ người bên cạnh ta."
"Ta chưa từng quên sơ tâm, hiện tại không quên, về sau cũng sẽ không."
Sở Phong cười nhạt một tiếng, nói xong liền quay người đi.
Còn hội trưởng Võ Giả thương hội thì sững sờ tại chỗ, trong khoảnh khắc, trên mặt nàng, cảm xúc trở nên vô cùng phức tạp.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận