Tu La Võ Thần

Chương 1747: Đột nhiên tăng mạnh

Chương 1747: Đột nhiên tăng mạnh Sở Phong càng thêm kinh ngạc, dưới Thiên Nhãn, lại không cách nào phân rõ, kỳ lân trước mắt là thật hay giả. Hắn không thể xác định, kỳ lân này có giống như những chiến binh giáp vàng, là cơ quan hay do kết giới biến thành, hay là thần thú thật sự. Nếu nó không phải thần thú thật sự, đây cũng là một chuyện lớn, nhưng nếu đây thật sự là thần thú, thì quá mức kinh ngạc.
“Rống” Khi Sở Phong quan sát kỳ lân, thì kỳ lân kia cũng đang đánh giá hắn, bỗng nhiên nó phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó thân thể nhoáng lên, lướt về một bên, rời khỏi tầm mắt của Sở Phong, một lần nữa ẩn mình.
“Ta sát, bị xem thường rồi à?” Sở Phong bĩu môi, hắn từ ánh mắt cuối cùng của kỳ lân thấy được ý vị đặc thù, khinh thường, xem thường, đủ loại xem thường, thậm chí còn có thất vọng, sự chờ mong lớn đổi lại sự thất vọng. Không thể nghi ngờ, Sở Phong đã bị nó xem thường, kỳ lân này quả nhiên khác biệt với những thứ khác, so với chiến binh giáp vàng, nó rõ ràng giàu linh trí hơn.
Mặc dù bị xem thường, nhưng Sở Phong ngoại trừ lầm bầm, cũng chẳng có cảm giác khác, hắn không hề cảm thấy không cam lòng, cũng không thấy tự tôn bị chà đạp, bởi vì hắn biết rõ, mặc kệ kỳ lân kia là thật hay giả, có phải thần thú trong truyền thuyết hay không, hắn đánh không lại nó, đó là sự thật.
Đối mặt sự thật, Sở Phong từ trước đến nay sẽ không tự lừa dối mình, huống hồ hắn với đối phương không thù không oán, coi như bị xem thường, thì sao có gì mà khó chịu?
"Đừng nóng vội, chờ ta trở thành Võ Đế, trở lại tìm ngươi chơi." Sở Phong cười tủm tỉm nói ra, đây không phải là khiêu khích, mà giống như nói đùa hơn.
"Rống"
Nhưng mà ngay khi lời này của Sở Phong vừa dứt, trong điện lại truyền ra một tiếng gầm nhẹ, tiếng gầm này lại tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, cứ như kỳ lân đó có thể hiểu được những gì Sở Phong nói.
Long long long Mà sau tiếng gầm nhẹ, đại môn của đệ tam trọng điện bắt đầu từ từ đóng lại.
“Nha, tính khí này cũng dữ dằn đấy chứ.” Ý cười trên khóe miệng Sở Phong càng đậm, cho đến khi cánh cửa điện đệ tam trọng hoàn toàn đóng lại, hắn mới quay người rời đi, đi ra khỏi đệ nhất trọng điện.
Khi Sở Phong một lần nữa trở lại đại điện tràn ngập chiến binh giáp vàng kia, hắn lại cẩn thận quan sát một chút, điện đường dát vàng này, cùng binh sĩ uy vũ bá khí. Lúc này, hắn có chút không nỡ rời đi nơi này, nơi này mới thực sự là bảo khố, ẩn chứa vô số loại khả năng, là bảo khố mở rộng tầm mắt cho Sở Phong.
Sở Phong dù không nỡ, nhưng cũng không ở lại mãi nơi này, mà là quan sát một hồi, nắm chặt mười mũi kim tiễn trong tay, rồi nhanh chân bước ra khỏi điện.
Mười mũi kim tiễn đã đến tay, đến lúc mang Dược Nhi đi.
Lúc này, đám người Vảy Rồng, đều đang nhìn chăm chú vào tòa cung điện kia. Nhất là đám người Bách Lý Huyền Không, ánh mắt càng thêm lóe sáng, đứng ngồi không yên, mỗi cử động nhỏ cũng lộ ra sự lo lắng cho Sở Phong.
"Bá"
Cuối cùng, Sở Phong từ trong cung điện nhảy ra, rơi xuống đất, đồng thời trong tay hắn còn nắm mười mũi kim tiễn.
“Thành công?” Thấy Sở Phong, đám người Bách Lý Huyền Không không chỉ thở phào nhẹ nhõm, mà còn mừng rỡ ngay lập tức.
"Thành công."
Sở Phong khẽ gật đầu, sau đó giơ tay lên, cầm mười mũi kim tiễn trong tay, ném về phía Vảy Rồng: "Nên tuân thủ lời hứa của ngươi rồi."
"Chắc chắn." Vảy Rồng tay cầm mười mũi kim tiễn, gật đầu cười, rồi vung tay áo lên, lập tức cuồng phong gào thét, mà cây đại thụ kia cũng kịch liệt lay động.
Dưới sự lay động đó, trái cây đầy trên cây bắt đầu rụng xuống, rồi bay vút về phía Sở Phong, cuối cùng chất đống đầy trước người Sở Phong. Trái cây này không lớn, nhưng khi chất chồng lên, còn cao hơn cả Sở Phong, từ đó có thể thấy được, số lượng trái cây này lớn cỡ nào.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì ngay lúc này, trên cây đại thụ kia, đã không còn một quả nào, tất cả đã đến trước mặt Sở Phong.
"Thả Dược Nhi." Sở Phong không nhận trái cây, mà tiếp tục nói với Vảy Rồng.
"Yên tâm, ta là người giữ lời." Vảy Rồng vừa nói vừa lui sang một bên, ra hiệu cho Dược Nhi rời đi.
Lúc đầu, Dược Nhi rất cẩn thận, từng bước một, chậm rãi di chuyển về phía trước, cho đến khi thoát khỏi Vảy Rồng khoảng hai mươi mét mà Vảy Rồng vẫn không ngăn cản, nàng mới uyển chuyển di chuyển, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Sở Phong.
Đến bên cạnh Sở Phong, nàng nắm chặt vạt áo của Sở Phong, không nói gì, nhưng lại híp hai mắt, cười ngọt ngào, sự vui sướng của nàng lộ rõ ra lúc này.
"Cảm ơn tiền bối." Dược Nhi trở về, Sở Phong lúc này mới lấy túi càn khôn ra, muốn thu hết trái cây trước mặt vào.
“Sao không luyện hóa luôn đi? Cũng để cho ta mở mang tầm mắt."
Nhưng đúng lúc này, Vảy Rồng lại đột nhiên mở miệng.
Nghe vậy, Sở Phong nhướng mày, nhìn về phía Vảy Rồng, phát hiện Vảy Rồng đang mỉm cười nhìn mình. Cặp mắt đó, dù đang mỉm cười, vẫn thâm sâu khó đoán, nhưng hiển nhiên, hắn đã nhìn thấu rất nhiều bí mật trên người Sở Phong.
“Cũng được." Sở Phong đầu tiên là nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới mỉm cười, rồi ngồi xếp bằng xuống.
Đối với cảnh này, Độc Cô Tinh Phong, Doãn Thành Không cùng những người khác, đều sững sờ, có chút khó hiểu. Cho đến khi Sở Phong mở miệng, trái cây chồng chất trước mặt bắt đầu nhao nhao bị hút vào miệng, Độc Cô Tinh Phong cùng mọi người mới giật mình kinh ngạc.
Sở Phong đang luyện hóa những trái cây này, nhưng tốc độ luyện hóa này, thực sự quá mức kinh người. Thậm chí, bọn họ đều có thể cảm nhận được khí tức của Sở Phong đang tăng lên rất nhanh. Dù cho những trái cây này là chí bảo tu luyện, nhưng cách tu luyện của Sở Phong, họ vẫn lần đầu tiên thấy, cách tu luyện tàn bạo này, e rằng tứ đại đế tộc cũng không làm được?
Nói đúng hơn, toàn bộ Võ Chi Thánh Thổ, e rằng không ai có thể làm được.
Mặc dù kinh hãi, nhưng họ cũng vui mừng, đến lúc này họ cuối cùng cũng biết, vì sao tu vi của Sở Phong lại tăng nhanh như vậy, thì ra tên này thiên phú nghịch thiên đến mức này, chỉ cần có đủ tài nguyên tu luyện, liền có thể tăng cao tu vi.
Thật sự quá nghịch thiên, con đường tu võ gian nan như vậy, nhưng đối với Sở Phong, dường như không phải như thế, đây mới thực sự là nghịch thiên, là thiên phú nghịch thiên.
Mặc dù, đây là ưu thế của Sở Phong, nhưng cũng có tai họa, đó là khẩu vị quá lớn. Nguồn tài nguyên tu luyện khổng lồ như thế, nếu là người bình thường có thể giống như Sở Phong, toàn bộ luyện hóa, chuyển thành tu vi, thì cho dù đột phá Võ Đế cũng không khó, e rằng nhất phẩm Võ Đế cũng không ngăn cản được, bởi vì những trái cây này chứa đựng võ lực thật sự quá lớn, huống chi số lượng nhiều như vậy?
Nhưng Sở Phong, sau khi thôn phệ hết số trái cây tu luyện này, tu vi lại chỉ tăng lên đến thất phẩm Bán Đế, từ tam phẩm Bán Đế tăng lên đến thất phẩm Bán Đế.
Thế nhưng, Sở Phong đối với việc này đã rất hài lòng, bởi vì chỉ có hắn rõ, huyết mạch truyền thừa của mình, tham lam đến mức nào. Dù trước đây, chỉ một quả đã làm Sở Phong tăng một phẩm tu vi, nhưng khi đó Sở Phong dù sao vẫn là Võ Quân, còn bây giờ Sở Phong đã là Bán Đế, tu vi tăng lên đồng nghĩa với việc khẩu vị của huyết mạch truyền thừa cũng tăng lên theo, và tốc độ tăng lên đó là rất kinh khủng.
Cho nên, việc Sở Phong có thể liên tiếp đột phá bốn phẩm tu vi, từ tam phẩm Bán Đế đột phá đến thất phẩm Bán Đế, đối với Sở Phong mà nói, đã vượt ngoài mong đợi. Đồng thời, lúc này võ lực trong đan điền của Sở Phong rất đầy đủ, chỉ thiếu một chút là có thể đột phá đến bát phẩm Bán Đế, đây là cơ sở tốt để Sở Phong đột phá về sau, đối với Sở Phong mà nói, tuyệt đối có thể xem là đột nhiên tăng mạnh, sao hắn lại không thích cho được?
"Hô."
Sau khi đứng lên, Sở Phong đầu tiên hít sâu một hơi, cảm nhận tu vi thất phẩm Bán Đế hiện tại, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười khó che giấu.
Tu vi thất phẩm Bán Đế, thêm lôi đình áo giáp và lôi đình cánh chim, tu vi của Sở Phong có thể đạt đến cửu phẩm Bán Đế, thêm nghịch chiến bốn phẩm chiến lực, người có thể tranh phong cùng Sở Phong dưới Võ Đế, e là ít càng thêm ít.
Võ Chi Thánh Thổ, người có thể áp chế được Sở Phong, e chỉ còn lại Võ Đế.
“Sở Phong, ngươi thật sự đã mở rộng tầm mắt cho chúng ta.” Đúng lúc này, Doãn Thành Không tán thưởng vô cùng nói.
Nhìn kỹ, Doãn Thành Không đang mang vẻ kinh ngạc nhìn Sở Phong, không chỉ mình hắn, mà ngay cả Quan Hồng, Độc Cô Tinh Phong, thậm chí cả Dược Nhi cũng như thế.
Mặc dù, đem một nguồn tài nguyên tu luyện khổng lồ như vậy thôn phệ toàn bộ, Sở Phong chỉ tăng bốn phẩm tu vi, điều này rất không hợp lẽ thường. Nhưng tốc độ thôn phệ của Sở Phong quá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, đã nuốt sạch tất cả trái cây, không còn một mẩu.
Điều này chẳng khác nào, Sở Phong trong nháy mắt đã tăng bốn phẩm tu vi, thử hỏi, làm sao bọn họ không kinh ngạc cho được?
Đối mặt vẻ vừa mừng vừa sợ, phức tạp khó định hình trên gương mặt của Độc Cô Tinh Phong và những người khác, Sở Phong cũng chỉ cười trừ, mà không nói thêm gì. Hắn có can đảm bày ra bí mật này cho bọn họ, là vì Sở Phong tin tưởng họ, cho nên cho dù bọn họ nghĩ gì, cũng không sao cả.
“Không sai, thú vị hơn ta dự đoán, huyết mạch của ngươi, nếu đặt ở thiên ngoại thì không tính là gì, nhưng ở Võ Chi Thánh Thổ này, đúng là có thể xưng kỳ tích.” Vảy Rồng cười nhạt nói.
Mà nghe được những lời này, sắc mặt Sở Phong lại thay đổi, vội vàng hỏi: “Ngươi biết thiên ngoại?” (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận