Tu La Võ Thần

Chương 506: Phục sinh tiên tổ

"Hầu ca cứ yên tâm, ta không định luyện hóa đâu, chỉ là đồ vật quý hiếm thế này, thực sự hiếm thấy, ta muốn cất giữ làm kỷ niệm thôi." Sở Phong cười nhẹ, rồi khắc một trận kết giới nhỏ lên trên Ngọc Bình, sau đó lật ngược Ngọc Bình, nhưng miệng bình vẫn *ra một luồng sáng.
Ánh sáng bao phủ đến đâu, tinh hoa kết giới liền chảy ngược vào đó, toàn bộ bị hút vào trong bình ngọc. Chớp mắt, Sở Phong đã thu sạch tinh hoa kết giới, nhét vào trong túi càn khôn.
"Ngươi tên nhóc này, tuyệt đối đừng nghĩ đến luyện hóa thứ này, bằng không cái mạng nhỏ của ngươi không giữ nổi đâu, đừng trách lão đại gia này không nhắc nhở ngươi." Yêu Hầu Vương phủi Sở Phong một cái, như biết ý định của Sở Phong, nhưng cũng không nói gì sâu xa, mà là tiếp tục đi về phía trước.
"Hắc." Sở Phong cười hắc hắc, gãi đầu, cũng đi theo sau.
"Đạp" nhưng chưa đi được bao xa, Yêu Hầu Vương liền đột ngột dừng bước, rồi phẩy tay áo, lại cuốn Sở Phong lên, mang theo Sở Phong, nhanh chóng chạy về con đường vừa đến.
"Hầu ca, sao vậy? Chẳng lẽ phát hiện ra điều gì không ổn?" Đối với hành động đột ngột của Yêu Hầu Vương, Sở Phong đoán chắc là hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nếu không với tính cách của Yêu Hầu Vương, không có khả năng chạy trối chết như vậy.
"Vừa nãy ta cảm giác được hai ác linh Thiên Vũ cửu trọng, may mà chúng không có đủ tinh thần lực, trước khi chúng phát hiện ra ngươi và ta, ta đã sớm nhận ra bọn chúng rồi."
"Nếu không, với tu vi hiện tại của ta, chưa chắc đã có thể chạy thoát khỏi tay bọn chúng, đế táng này rối loạn rồi, rất nhiều cấm chế bị mở ra, ác linh sớm muộn cũng phát hiện ra cấm chế không còn, chờ khi chúng tán loạn bốn phía, tự tàn sát lẫn nhau, sẽ càng thêm nguy hiểm. Với tu vi của ngươi và ta, tuyệt đối không thể từ nơi này, tiến vào sâu hơn trong đế táng nữa." Yêu Hầu Vương giải thích.
Nghe những lời này, Sở Phong tuy có chút không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào, ngay cả Yêu Hầu Vương cũng rút lui, với tu vi Tiểu Thiên Vũ nhất trọng của hắn thì làm được gì?
Hơn nữa, đi cùng nhau một chặng đường dài, bọn họ chẳng thấy bảo bối nào, ngay cả bí kỹ cũng bị thiết kế thành cạm bẫy, Sở Phong cảm thấy rất có thể là do lão giả áo đen kia gây ra. Có hắn ở phía trước mở đường, dù Sở Phong có tiếp tục mạo hiểm tiến lên, cũng không giành được chút lợi lộc nào.
Bởi vì phàm là có lợi, chắc chắn đã bị lão giả áo đen lấy đi, nên Sở Phong dứt khoát quyết định quay về Thanh Long Tông.
Dù sao, giờ đây Khương thị hoàng tộc đang lâm vào đại nạn, toàn bộ Cửu Châu đại lục, e rằng sẽ phải trải qua một trận đại chấn động.
Trong thời điểm này, hắn và Yêu Hầu Vương nhất định phải quay về Thanh Long Tông để chủ trì đại cục, nếu không sơ sẩy một chút, Thanh Long Tông chưa trùng kiến xong, rất có thể sẽ bị diệt vong hoàn toàn.
Bên trong dãy núi Thanh Long, việc trùng kiến Thanh Long Tông đang diễn ra vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều kiến trúc chủ đạo đã xây xong, to lớn hùng vĩ, so với Thanh Long Tông năm xưa, còn hùng vĩ hơn mấy lần. Về quy mô và chất lượng đều được nâng cao, khắp nơi đều cho thấy sự hưng thịnh.
Đồng thời, bây giờ rất nhiều kiến trúc đã có đệ tử và trưởng lão đến ở. Có thể thấy có đệ tử đang tu luyện, có đệ tử đang trò chuyện cùng nhau, phần lớn đều là những gương mặt mới, nhưng đều có tư chất bất phàm.
Trên mặt tất cả mọi người đều treo đầy vẻ vui thích, thế nhưng họ lại không biết, Cửu Châu đại lục bây giờ đang gặp đại nạn. Ít nhất thì Khương thị hoàng triều, thế lực xưng bá Cửu Châu đại lục bao năm nay, rất có thể sẽ bị người khác thay thế, Cửu Châu đại lục sắp lâm vào đại loạn.
Sở Phong trở lại Thanh Long Tông, không đến gặp Lý Trường Thanh, mà đi thẳng đến trung tâm Thanh Long Tông, một tòa chủ điện rộng lớn nhất.
Nơi này có mấy vị trưởng lão thực lực khá đứng canh giữ, vì đây là cấm địa, nên khi thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống, bọn họ đều như lâm đại địch.
Nhưng khi thấy rõ diện mạo người này, họ liền vội vàng mở đường cho đi, đồng thời mặt mày tỏ vẻ khiêm tốn và cung kính. Bởi vì họ đã nhận ra, người đến chính là công thần trùng kiến Thanh Long Tông, Sở Phong.
Sở Phong vào điện rồi đi xuống địa cung. Ở dưới lòng đất, hắn đã bố trí một trận kết giới, nhanh chóng xuất hiện một cửa vào, đây chính là cửa vào Vạn Cốt Phần Mộ. Chỉ là hiện giờ cửa vào này đã bị che chắn bởi những kiến trúc rộng lớn, mà nơi đây cũng đã trở thành cấm địa.
Vào Vạn Cốt Phần Mộ, Sở Phong kể lại chuyện mình mở đế táng, cùng chuyện Khương thị hoàng triều đang phải đối mặt, báo cáo hết cho Thanh Long đạo nhân.
"Sở Phong, chuyện này chúng ta không thể ngồi yên được." Sau khi biết hết mọi chuyện, Thanh Long đạo nhân nhíu mày, nói đầy nghiêm trọng.
"Lão tổ, thực ra ta cũng muốn giúp Khương thị hoàng triều. Dù sao Thanh Long Tông trùng kiến được là nhờ có Khương thị hoàng triều giúp sức. Người ở Cửu Châu đại lục đều biết Thanh Long Tông có quan hệ không tầm thường với Khương thị hoàng triều."
"Nếu ba hoàng tộc kia thực sự muốn diệt Khương thị hoàng triều, Thanh Long Tông ta phần nhiều cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng với thực lực của chúng ta, chỉ sợ khó lòng cứu được Khương thị hoàng tộc." Sở Phong lắc đầu.
"Sở Phong, lần trước ngươi nói với ta, vị giới linh sư áo tím kia, hắn vẫn còn ở đó chứ?" Suy nghĩ một hồi, Thanh Long đạo nhân hỏi.
"Ngài đang nói Hầu ca, vẫn còn, nó nói, yêu thú ở Vạn Yêu Sơn của nó sẽ cùng Thanh Long Tông sống chết có nhau." Sở Phong trả lời.
"Ừ, không ngờ con yêu thú này lại có tình có nghĩa. Thôi, chuyện đã đến nước này không còn cách nào khác, ngươi đi gọi nó đến đi, ta có chuyện muốn nhờ nó giúp đỡ." Thanh Long đạo nhân nói.
"Tổ sư, chẳng lẽ ý của ngài là...?" Sở Phong không khỏi mừng rỡ, nghe ra ý trong lời của Thanh Long đạo nhân.
"Tên tiểu tử ngươi, đúng là biết rõ còn cố hỏi" Thanh Long đạo nhân cười khổ lắc đầu, sau đó nói: "Lúc trước Khương thị hoàng triều cũng có ân với ta, ta không thể nhìn bọn chúng cứ thế diệt vong. Hơn nữa, thay một hoàng tộc khác lên cai trị Cửu Châu đại lục, chưa chắc đã đối xử tốt với các thế lực và dân chúng ở Cửu Châu."
"Cho nên, ta muốn nhờ con yêu thú đó giúp ta phục sinh, dùng cái bộ xương già này của ta, trợ giúp Khương thị hoàng triều, đối kháng với ba đại hoàng tộc kia."
"Hắc, con hiểu rồi tổ sư, vãn bối đi ngay đây." Dù đã sớm đoán được, nhưng khi nghe Thanh Long đạo nhân chính miệng nói ra, Sở Phong vẫn vô cùng hưng phấn.
Sau đó, Sở Phong kể lại chuyện của Thanh Long đạo nhân cho Yêu Hầu Vương. Biết Thanh Long đạo nhân vẫn còn ở đời, Yêu Hầu Vương cũng rất kinh ngạc, dù sao đã cách nhau hàng ngàn năm, dù là người hay thần thức đều đã tan biến mới phải.
Tuy nhiên, ngạc nhiên là một chuyện, Yêu Hầu Vương không hỏi nhiều, mà sảng khoái nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Sở Phong, bằng lòng giúp Thanh Long đạo nhân phục sinh.
Thế là, Sở Phong liền dẫn Yêu Hầu Vương vào Vạn Cốt Phần Mộ, gặp Thanh Long đạo nhân.
Nhìn thấy thần thức không hề suy giảm của Thanh Long đạo nhân, cùng di hài còn nguyên vẹn, còn có hạt châu đặc biệt kia, Yêu Hầu Vương lại càng kinh ngạc.
Tuy nhiên, đối mặt với một bản nguyên hoàn chỉnh của một cường giả Thiên Vũ đỉnh phong, cùng với một viên thần châu bí ẩn có sức mạnh đặc thù, Yêu Hầu Vương không hề có bất kỳ hành động cướp đoạt nào.
Ngược lại, hắn thay đổi thái độ ngạo mạn bất tuân thường ngày, cung kính nói với Thanh Long đạo nhân: "Thanh Long đạo nhân, xét về tuổi tác, ngươi là tiền bối của ta, xét về thân phận, ngươi là huynh đệ của tiên tổ ta, nói đi, ta phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi phục sinh?!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận