Tu La Võ Thần

Chương 5864: Long Tà ý chỉ

Chương 5864: Long Tà ý chỉ
Ngọa Long Võ Tông tông chủ, tay cầm chủ trận lệnh bài của đại trận phòng ngự. Có thể cảm giác được, bây giờ đại trận phòng ngự đã không còn sự thẩm thấu của đại trận gia tộc viễn cổ kia, cực kỳ an toàn. Thế nhưng bỗng nhiên, đại trận phòng ngự phát sinh biến hóa. Lực lượng của đại trận phòng ngự bắt đầu rút lại, tan rã, cuối cùng chỉ còn một bộ phận nhỏ lực lượng, phân tán đến các trận nhãn thế giới. Theo lực lượng của đại trận phòng ngự dung nhập vào, khiến cho các trận nhãn thế giới xuất hiện biến hóa, hình thành nên một thế giới trận pháp cỡ nhỏ. Thế giới trận pháp kia cũng ẩn chứa lực lượng phòng ngự rất mạnh. Nhưng so với đại trận phòng ngự mà Sở Phong đã gia trì trước đây, lại có một khoảng chênh lệch không nhỏ. Bất quá thế giới trận pháp như vậy, cũng đủ để che chở cho các tu võ giả của mỗi thế giới. Nhưng đại trận phòng ngự vốn bao trùm toàn bộ Tổ Võ tinh hà đã triệt để biến mất. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, bây giờ trận pháp phòng ngự chỉ có thể cung cấp một nơi che chở cho các thế giới. Nếu cường địch lại xâm phạm một lần nữa, thì đã có thể trực tiếp tiến vào Tổ Võ tinh hà. Đến lúc đó, ngoài những thế giới trận pháp kia ra, bất kỳ nơi nào khác cũng đều vô cùng hung hiểm. Bỏ qua sự an nguy của Tổ Võ tinh hà không nói, việc không có đại trận phòng ngự bao phủ, thì Tổ Võ Giới Tông chủ thành ở phía trên tinh không, cũng trực tiếp bị lộ ra. Tất cả mọi người đều có thể tới gần Tổ Võ Giới Tông chủ thành. Nhưng bình thường mà nói, đại trận phòng ngự không nên có biến hóa như vậy mới đúng. Sở Phong đã hao hết khí lực để gia trì đại trận phòng ngự đến mức mạnh nhất, không nên biến thành bộ dạng này. Sự thay đổi lúc này, chính là do có người cố ý hành động.
Đúng lúc này, một giọng nói vọng vào màng tai tông chủ Ngọa Long Võ Tông: "Những kẻ xâm phạm lần này, đều đã bị tiêu diệt rồi." "Tổ Võ tinh hà tạm thời an toàn, mà đại trận phòng ngự của Ngọa Long Võ Tông ta, cũng cần chí bảo thôi thúc." "Cũng không thể vì bảo vệ Tổ Võ tinh hà này mà tiêu hao hết sạch được, chuyện này hãy dừng ở đây." Đó là giọng nói của Long Tà đại nhân. Một tồn tại mạnh mẽ và thần bí, ẩn sâu bên trong Ngọa Long Võ Tông. Hiện giờ là người khống chế thực sự của Ngọa Long Võ Tông. Lúc trước, hắn xem trọng Sở Phong và Tử Linh. Nhưng vì một số nguyên nhân, hắn không thể bồi dưỡng Sở Phong, cũng không thể trực tiếp bồi dưỡng Tử Linh. Vì vậy hắn đã liên hệ với tông chủ Ngọa Long Võ Tông, lấy tông chủ Ngọa Long Võ Tông làm người trung gian để tiến hành bồi dưỡng và chỉ điểm cho Tử Linh. Điều này mới khiến cho Tử Linh, trong thời gian ngắn như vậy đã có được tiến bộ vượt bậc. "Đại nhân, thủ hộ Tổ Võ tinh hà, chẳng phải là tông quy của Ngọa Long Võ Tông sao?" Tông chủ Ngọa Long Võ Tông hỏi. Nàng biết là Long Tà đại nhân đã thu hồi đại trận phòng ngự, và lưu lại trận pháp che chở ở các thế giới. "Cung cấp chỗ che chở cho đám người tầm thường này, đã là bản tôn tận tâm giúp đỡ." "Tu võ giả ở Tổ Võ tinh hà bây giờ, người nào tu vi cũng chẳng ra gì, nội chiến thì lại rất giỏi." "Theo lý mà nói, bọn họ đều không có tư cách được Ngọa Long Võ Tông ta che chở." "Nhưng hôm nay bọn họ thể hiện, quả thật có chút vượt quá dự kiến của bản tôn, nhưng cũng chỉ thế thôi." "Dù sao giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như đại trận bị phá, gia tộc viễn cổ đánh vào, thì gia tộc viễn cổ chỉ cần ra lệnh một tiếng, nhất định sẽ có người quay lại phản bội." "Tóm lại, chuyện này hãy dừng ở đây." Long Tà đại nhân nói. "Mọi việc nghe theo đại nhân an bài." "Thưa đại nhân, những kẻ xâm lấn đó đều bị tiêu diệt, là ngài ra tay sao?" Tông chủ Ngọa Long Võ Tông cực kỳ muốn xác nhận việc này. "Không phải bản tôn ra tay, nhưng cũng có liên quan đến Ngọa Long Võ Tông." "Tóm lại nguy cơ lần này đã được hóa giải, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa." Long Tà đại nhân nói. Nghe Long Tà đại nhân nói như vậy, tông chủ Ngọa Long Võ Tông lại càng tò mò, nhưng nàng cũng có thể nghe ra Long Tà đại nhân không muốn nói cho nàng biết chân tướng, nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Thế là nàng hỏi về một chuyện khác: "Đại nhân, Tổ Võ Giới Tông chủ thành, có muốn thu nhập vào Ngọa Long Võ Tông không?" "Tiểu nha đầu, sao ngươi đột nhiên trở nên chậm chạp lề mề thế, trước kia ngươi không có yêu xen vào việc của người khác như vậy mà." "Ta..." Bị Long Tà đại nhân răn dạy như vậy, tông chủ Ngọa Long Võ Tông, bỗng nhiên có chút không biết làm sao. "Cứ yên tâm đi, đồ của Tổ Võ Giới Tông, không dễ dàng mà lấy được như vậy đâu." "Nếu thực sự có người có thể lấy được, thì chứng tỏ những bảo tàng trong đó vốn là thuộc về hắn." "Ngươi cũng đừng có để tâm làm gì." Long Tà đại nhân nói. "Cảm ơn đại nhân nhắc nhở, là vãn bối tham lam." Một câu nói của Long Tà đại nhân, khiến cho tông chủ Ngọa Long Võ Tông có chút hổ thẹn. Đồ vật do Tổ Võ Giới Tông lưu lại, nói cho cùng cũng không liên quan gì tới Ngọa Long Võ Tông của nàng. Thế nhưng nàng lại sợ người ngoài có được. Chuyện này khác gì với mấy gia tộc chỉ biết tư lợi? Dù sao, bảo tàng của Tổ Võ Giới Tông cũng là đến từ sự truyền thừa từ thời viễn cổ, vốn dĩ là chỉ dành cho người tài mà thôi.
Sau đó, tông chủ Ngọa Long Võ Tông liên lạc với thánh chủ Thánh Cốc. Đương nhiên, nàng không hề nói thật toàn bộ sự tình, chỉ nói là lực lượng đại trận phòng ngự đã cạn kiệt, không còn cách nào bao trùm toàn bộ Tổ Võ tinh hà. Nhưng có một tin tốt, đó là nguy cơ lần này đã được giải trừ triệt để. Những kẻ xâm lăng kia đã chết, chỉ là cụ thể chết như thế nào, nàng cũng không rõ. Sau đó, bọn họ liền dùng trận pháp lực lượng báo hai tin tức này cho tất cả mọi người trong Tổ Võ tinh hà biết. Những người ở Tổ Võ tinh hà vốn dĩ đều rất phối hợp với Ngọa Long Võ Tông và Thánh Cốc. Bọn họ cũng biết, nếu không nhờ đại trận phòng ngự của Ngọa Long Võ Tông, có lẽ họ đã bị gia tộc viễn cổ tàn sát rồi. Nên tự nhiên không hề trách cứ, ngược lại vì nguy cơ đã được giải trừ mà cảm thấy vui mừng như điên. Đương nhiên, cũng có vài người gan nhỏ, liền lập tức trốn vào trong những thế giới trận pháp ở mỗi thế giới. Còn những người gan lớn hơn thì bắt đầu khôi phục lại cuộc sống trước đây. Còn tông chủ Ngọa Long Võ Tông, thì dẫn theo đám người Sở Phong, trở về bên trong Ngọa Long Võ Tông. Trùng hợp là, vừa mới trở về Ngọa Long Võ Tông, thì Sở Phong liền tỉnh lại. "Sở Phong ca ca." Sở Phong vừa mới mở mắt, còn chưa kịp phản ứng, thì một thân thể mềm mại đã ở ngay trong ngực mình. Nhìn Tử Linh đang nằm sấp trong ngực, Sở Phong cười xoa đầu Tử Linh. "Ta không sao Tử Linh, chỉ là tiêu hao hơi nhiều nên mệt mỏi thôi, chứ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đâu." Sở Phong sợ Tử Linh lo lắng nên vội giải thích. "Để ta xem một chút." Tử Linh nắm lấy cổ tay của Sở Phong, dùng kết giới chi lực tiến vào cơ thể Sở Phong quan sát. Sau khi quan sát xong, Tử Linh mới thả lỏng cái tâm đang lo lắng của mình xuống: "Xem ra đúng là không sao rồi." "Bây giờ tin chưa." Sở Phong ngồi dậy, rồi đột nhiên nói: "Sao lại trực tiếp đưa ta về Ngọa Long Võ Tông vậy?" Hắn chỉ liếc nhìn thoáng qua cách bố trí trong căn phòng, thì liền biết mình đã về tới Ngọa Long Võ Tông. Nhưng bây giờ vẫn đang là thời khắc mấu chốt ngăn cản gia tộc viễn cổ mới đúng. Và rồi Tử Linh cũng đã thuật lại tình huống của sự việc cho Sở Phong nghe. Đương nhiên, do Long Tà đại nhân không cho tông chủ Ngọa Long Võ Tông tiết lộ thân phận của hắn. Cho nên Tử Linh biết rõ, và những người khác biết thông tin cũng không khác nhau là mấy. Đó chính là lực lượng đại trận phòng ngự đã hao hết, và tự động giải trừ. Nhưng cũng may, những người của gia tộc viễn cổ xâm nhập đều đã chết, chỉ là chết như thế nào thì tông chủ cũng không biết được. "Lực lượng của đại trận phòng ngự hao hết sao?" Chỉ là đối với tin tức này, Sở Phong lại có vẻ suy tư. Trước đây hắn đã từng nắm giữ đại trận phòng ngự, nên có thể cảm giác được, lực lượng của đại trận phòng ngự vô cùng dồi dào. Sao có thể cạn kiệt được? "Tử Linh, Sở Phong tỉnh rồi sao?" Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của tông chủ Ngọa Long Võ Tông. "Ai nha, ta suýt nữa quên mất, sư phụ bọn họ đều vô cùng lo lắng cho huynh, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của huynh, nên đã đợi ở bên ngoài nãy giờ." Tử Linh vỗ đầu một cái, vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Quả nhiên ở bên ngoài, tông chủ Ngọa Long Võ Tông, Đoạn Liễu Phong, Hạ Nghiên cùng tất cả các trưởng lão và đệ tử, đứng chật kín cả một khu vực ngoài cửa. Dù cho tông chủ đã nói là Sở Phong không có chuyện gì, nhưng mọi người vẫn rất lo lắng. Dù sao, ngay cả bản thân tông chủ, cũng rất lo lắng cho Sở Phong. "Tông chủ đại nhân." Sở Phong cũng đi theo phía sau Tử Linh, đi ra tới cửa, và thi lễ với tông chủ. Nhìn thấy sắc mặt của Sở Phong lúc này, thì tông chủ cùng đám người Đoạn Liễu Phong, mới có thể hoàn toàn an tâm. "Xem ra thật sự không sao rồi." Tông chủ nói. "Tông chủ cứ yên tâm đi, một chút chuyện cũng không có." Sở Phong cười vỗ vỗ ngực. "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." "Đúng rồi Sở Phong, mệnh hồn của Ôn Tuyết, còn ở trên người của ngươi không?" Tông chủ hỏi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận