Tu La Võ Thần

Chương 5806: Tiểu Ngư Nhi sức quan sát

"Tốt." Mọi người lập tức đáp ứng, có người nắn pháp quyết, có người lấy ra bảo vật. Hai mắt của bọn họ đều trở nên đặc biệt, ở mức độ khác nhau. Trong số họ, không chỉ có Sở Phong, Linh Tiêu và Giới Bảo Bảo am hiểu các phương pháp quan sát. Trên thực tế, dù là tu võ giả, cũng có phương pháp quan sát riêng.
"Các vị, có ai quan sát ra được gì không?" Một lát sau, Sở Phong hỏi.
"Có."
"Mảnh cát sa mạc này hẳn là ẩn chứa lực lượng trận pháp, nhưng lực lượng trận pháp cực kỳ yếu ớt, thậm chí không thể cảm nhận được."
"Nhưng khi sa mạc mênh mông này tụ tập lại với nhau, lực lượng trận pháp sẽ vô hình xuất hiện, gây ra ảo giác, bất quá đối với chúng ta mà nói ảnh hưởng không lớn."
"Ngoài ra, trong sa mạc này hẳn là còn cất giấu bí mật, đó chính là thứ chúng ta muốn tìm." Linh Tiêu nói.
"Sao lại có cảm giác nói rồi như không nói vậy?" Long Thừa Vũ thở dài.
"Cũng không phải là không nói, chẳng phải nói trong này có trận pháp có thể khiến chúng ta sinh ra ảo giác sao? Chỉ là đối với chúng ta vô dụng." Tần Huyền nói thêm.
"Linh Tiêu có chút cạn lời, những gì hắn nói là những gì hắn quan sát được, nhưng nó dường như không có trợ giúp thực chất."
"Cái...cái...cái...Vậy các ngươi, có quan sát ra được gì không?" Vương Cường hỏi.
"Chúng ta không am hiểu về kết giới chi thuật, nên không quan sát ra được gì." Long Thừa Vũ và Tần Huyền đồng thời nói.
"Còn... còn không bằng người ta Linh Tiêu nữa." Vương Cường nói.
"Vậy Vương Cường huynh, ngươi có quan sát ra được gì không?" Long Thừa Vũ và Tần Huyền đồng thời hỏi.
"Hắc, ta... ta... ta không...không... Khác với các ngươi."
"Ta cũng tàm tạm chút về kết...kết...kết giới chi thuật, bất quá ta quan sát cũng không khác gì Linh Tiêu." Vương Cường nói.
"Long Thừa Vũ và Tần Huyền không khỏi liếc nhau, thế này chẳng khác nào không nói gì. Hơn nữa ai biết, lời ngươi nói là thật hay là giả, nhỡ đâu chỉ là học theo Linh Tiêu?"
"Cho nên nói chung, sự quan sát của Vương Cường cũng giống hai người bọn họ, không có tác dụng gì."
"Giới cô nương, còn ngươi thì sao?" Sở Phong nhìn về phía Giới Bảo Bảo.
"Bởi vì Sở Phong phát hiện những người ở đây, trừ hắn ra, cũng chỉ có ba người quan sát tương đối nghiêm túc. Trong đó hai người chính là Linh Tiêu và Giới Bảo Bảo."
"Về phần những người khác, xem qua một hồi, thấy độ khó quan sát khá lớn, liền đều nhao nhao từ bỏ. Cho nên theo Sở Phong, hỏi thăm ba người này là đủ rồi."
"Ta cùng Linh Tiêu quan sát được cũng không khác mấy, muốn quan sát được nhiều hơn, cần cẩn thận thăm dò, tốt nhất đi hết toàn bộ sa mạc, cẩn thận điều tra."
"Mặc dù sẽ tốn thời gian hơn, nhưng hẳn là sẽ có thu hoạch." Giới Bảo Bảo nói.
"Ừ." Sở Phong khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi.
"Nha đầu, nhìn ra được gì không?" Cô bé này đang cầm một nhúm cát trong tay, lật qua lật lại giữa những ngón tay trắng nõn, như thể đang chơi. Nhưng thực ra, nàng chính là người quan sát nghiêm túc nhất, ngoài Linh Tiêu và Giới Bảo Bảo.
"A? Đại ca ca hỏi ta sao?" Tiểu Ngư Nhi nhìn quá nghiêm túc, trong nhất thời không xác định được, mà là ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Sở Phong.
"Đúng vậy, nhìn nghiêm túc như vậy, có quan sát ra được gì không?" Sở Phong hỏi.
"Đại ca ca, trong này hẳn là có ba tòa di tích, ba tòa di tích đó đều có tác dụng riêng, chủ yếu là di tích độc lập."
"Nhưng thực tế, di tích chính là chìa khóa, nếu có thể phá vỡ ba tòa di tích, liền có thể tìm ra thứ ẩn giấu sâu hơn trong sa mạc này." Tiểu Ngư Nhi nói.
"Ngư Nhi cô nương, ngươi từng đến đây chưa?" Long Thừa Vũ hỏi.
"Chưa ạ." Tiểu Ngư Nhi lắc đầu.
"Vậy ngươi từng đọc ghi chép liên quan tới nơi này sao?" Tần Huyền hỏi.
"Dạ chưa." Tiểu Ngư Nhi lại lắc đầu.
"Cái...cái...cái...Vậy ngươi vừa mới quan sát được những điều này sao?" Vương Cường cũng hỏi.
"Vâng ạ." Tiểu Ngư Nhi nhẹ gật đầu.
"Oa, thật hay giả?"
"Ngư Nhi cô nương, làm thế nào mà ngươi nhìn ra được nhiều như vậy vậy?" Lúc này, rất nhiều người đều nhìn với ánh mắt phức tạp, đặc biệt là Linh Tiêu và Giới Bảo Bảo càng cảm thấy khó tin. Dù sao những điều Tiểu Ngư Nhi nói ra, cứ như là đã từng đọc ghi chép về nơi này vậy, quá chi tiết đi. Nếu như những lời Tiểu Ngư Nhi nói là thật, vậy không thể xem thường nàng được. Khả năng quan sát của nàng, đơn giản là hơn bọn họ gấp mấy lần.
"Không ngờ, khả năng quan sát của nha đầu ngươi lại lợi hại như vậy."
"Như vậy thì dễ làm rồi." Sở Phong không khỏi cười nói.
"Vậy đại ca ca, ta quan sát là đúng phải không ạ?" Tiểu Ngư Nhi hỏi.
"Mà những người khác lại càng thêm chấn kinh. Dù sao lời nói của Sở Phong vẫn luôn rất có sức nặng. Xem ra Tiểu Ngư Nhi thực sự bằng vào khả năng quan sát của mình mà nhìn ra những điều này, hơn nữa còn rất chính xác, nếu không thì Sở Phong đã không khen nàng như vậy rồi."
"Những gì ngươi quan sát được đều đúng cả."
"Sở Phong vừa nói, vừa dùng tay vẽ lên cát. Trong chớp mắt, hắn đã vẽ được một tấm bản đồ. Đó chính là bản đồ hoàn chỉnh của sa mạc màu máu này, phía trên còn đánh dấu ba địa điểm."
"Ba nơi này chính là ba di tích ẩn giấu trong sa mạc này."
"Tiểu Ngư Nhi nói đúng, ba tòa di tích này không phải là di tích đơn giản, mà thực chất là khóa, chỉ cần mở khóa được, sẽ tìm được nơi ẩn giấu."
"Nhưng để mở khóa cần phải có trình tự."
"Đầu tiên, là nơi này và nơi này." Sở Phong lần lượt chỉ vào hai di tích, nói: "Hai di tích này, cần phải được mở ra cùng lúc."
"Chỉ khi nào hai nơi này mở ra cùng lúc, rồi mới mở di tích thứ ba thì mới hoàn thành."
"Cùng lúc đó, phương thức mở khóa đã bắt đầu tính từ lúc chúng ta bước vào đây." Sở Phong nói.
"Tính từ lúc bước vào?" Mọi người có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, trận pháp trong di tích có một phạm vi cảm ứng nhất định."
"Đừng nói là bước vào trong di tích, chỉ cần bước vào phạm vi này thôi, thời gian cũng đã bắt đầu tính rồi." Sở Phong nói.
"Vậy chẳng phải là chúng ta cần chia thành hai nhóm sao?" Linh Tiêu hỏi.
"Ừ." Sở Phong gật đầu.
"Vậy ta sẽ đi cùng đại ca ca." Tiểu Ngư Nhi lập tức đứng bên cạnh Sở Phong.
"Không được Tiểu Ngư Nhi, ngươi đi cùng Linh Tiêu. Khả năng quan sát của ngươi, có thể giúp được bọn họ." Sở Phong nói.
"Vâng ạ." Thấy Sở Phong nói vậy, Tiểu Ngư Nhi tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn lập tức thỏa hiệp.
Sau đó, theo sắp xếp của Sở Phong, bọn họ chia thành hai nhóm. Những người khác đi chung một nhóm, còn Sở Phong thì đi một mình. Vì thời gian phá trận phải giống nhau, nên Sở Phong và mọi người cần phải cùng lúc tiến vào khu vực của di tích, và cùng một thời điểm hoàn thành việc phá trận. Thật ra điều này cũng không khó, bọn họ đã thống nhất thời gian tiến vào và thời gian phá trận cẩn thận rồi. Sở Phong lo lắng duy nhất chính là, Linh Tiêu không thể sắp xếp xong các thủ đoạn phá trận trong phạm vi thời gian đã định. Sau khi phá trận thành công, bọn họ sẽ cùng nhau đi tới di tích thứ ba, hội họp ở đó.
"Sở Phong, ta có một nghi vấn." Nhưng ngay trước khi xuất phát, Linh Tiêu đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi nói đi." Sở Phong nói.
"Ta tin những lời ngươi nói, trước đó ngươi cũng không hề biết rõ nơi này."
"Nhưng tại sao trong một thời gian ngắn như vậy, ngươi đã quan sát được nhiều đầu mối như thế?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận